MIÊU SINH DOANH GIA

Diệp Bạch vẫn luôn cẩn thận, nhưng đối với Lâm Kình, hắn lại không hề để ý lộ ra nhiều một ít. Thứ nhất đối phương sống lại mà đến chắc chắn sẽ rõ ràng chỗ không thích hợp trong này, căn bản là không giấu được. Thứ hai bản thân người này sống lại, sao dám tiết lộ chuyện của hắn ra ngoài, sau khi nói thì có mấy ai sẽ tin?

Gặp phải mấy tên cặn bã mấy đời khác, Diệp đại meo đều tiện tay xé bỏ, nhưng…

Bạn tiên ở Thiên giới đã nhờ vả, người này là không thể xé.

Rốt cuộc sinh sống với nhau ba trăm năm, Diệp đại meo vẫn rất vừa ý bạn tiên, bởi vậy đương nhiên sẽ tận lực không động đến Lâm Kính, nhưng điều này cũng không ngại hắn trút giận.

Người của hắn dễ bị đối xử không tốt như vậy?

Lúc trước làm cho đối phương cố sức đánh tang thi cấp hai chính là lót dạ trước bữa cơm, một đường sau này Lâm Kính đương nhiên cũng không thể được đến sắc mặt gì tốt. Xách đồ, đánh tang thi, dẫn đường, thổi lửa nấu cơm, thậm chí giao thiệp với người khác đều về đối phương, nhưng lúc nào thật sự cần làm quyết định vẫn phải quay đầu lại nhìn thái độ của hắn.

Nhưng mà Lâm Kính lại không có gì bất mãn.

Đối với anh ta mà nói, Diệp Bạch là người duy nhất trên đời này có quan hệ với Lộ Đồng, cho nên anh ta không có khả năng dễ dàng rời đi, cho dù chưa bao giờ được đến sắc mặt tốt cũng giống như vậy.

Bọn họ đi một đường vô cùng thuận lợi.

Bởi vì có trí nhớ đời trước, Lâm Kính có thể lẩn tránh rất nhiều phiền phức khó giải quyết. Thậm chí, dù hiện tại liên lạc không thông, anh ta đều biết rõ nơi nào có khu an toàn. Đương nhiên, đời trước anh ta cũng từng đoán ra được, nhưng rốt cuộc vẫn phải dùng rất nhiều sức lực, đi một số con đường vòng.

Diệp Bạch ở vị trí ghế phụ, rảnh rỗi thì gặm cá khô nhỏ.

Lâm Kính liếc hắn một cái, cảm thấy bộ dáng thiếu niên này quả thực như đang đi nghỉ phép, với hắn mà nói giống như căn bản không có tang thi, không gặp nguy hiểm, hết thảy đều là bộ dạng trước tận thế.

Trong lúc đó bọn họ lại thu không ít người.

Từng trải qua một đời, Lâm Kính làm loại chuyện này càng thêm thuận buồm xuôi gió. Có một số là đời trước không tham dự mưu hại Lộ Đồng, thậm chí còn có một cậu trai cùng cũng bị giết hại. Nhưng càng nhiều là những người mới, mỗi người đều có một chút ưu điểm, thậm chí còn có một bầu bếp nấu cơm ăn rất ngon.

Diệp Bạch không nói hai lời đã giữ người lại.

Có trời mới biết thứLâm Kính làm ra khó ăn cỡ nào, sau này có cô gái dị năng hệ thủy tuy giỏi hơn nhiều, nhưng dù sao điều kiện ở tận thế không tốt, cũng không nấu ra mỹ vị gì. Đầu bếp này lại không giống, tinh thần đổi mới, điều kiện có kém hơn nữa cũng có thể làm ra có tư có vị. Tuy rằng không thể so được với trước tận thế, nhưng rốt cuộc vẫn tốt hơn rất nhiều.

Hiện tại đám người bọn họ đã có mười người.

Phụ trách bảo quản thực vật là một dị năng hệ không gian tên Lâm Hảo, Lâm Kính tín nhiệm cậu ta, Diệp Bạch đối với người này cũng khá có thiện cảm, bởi vậy quyết định chuyện này. Hắn không phải Lộ Đồng, có thể không bạo lộ con bài chưa lật của mình thì sẽ không bạo lộ, cho đến lúc này những người bên cạnh đều không biết hắn là người có không gian.

Lâm Kính đương nhiên biết tình hình thực tế, nhưng anh ta sẽ không nói.

Bây giờ còn đang là giai đoạn đầu của tận thế, đợi qua một thời gian mỗi người đều có thể như vậy, sẽ không khinh địch làm cho người ta nhìn thấu, con bài chưa lật lại càng nắm thật chặt.

So ra mà nói, thiếu niên làm tốt hơn Lộ Đồng rất nhiều.

Lâm Kính cũng không hề đổi lại tuyến đường, vẫn chọn con đường mà một đời trước từng đi, thậm chí trên thời gian cũng không có khác biệt quá lớn. Anh ta đi con đường vòng như vậy đương nhiên là có nguyên nhân, đợi đến khi đi tới một khu biệt thự ở vùng ngoại ô nghỉ ngơi chỉnh đốn, anh ta dừng ánh mắt lên một căn trong đó, đồng thời…

Anh ta phát hiện Diệp Bạch đã không thấy.

Thiếu niên vẫn luôn lười nhác tùy ý, gần như rất ít xuống xe đi lại, Lâm Kính chỉ trong nháy mắt đã nghĩ đến người đàn bà ở nơi này, bởi vậy không nhịn được trong lòng nhảy dựng.

Anh ta đuổi tới thì Diệp Bạch quả nhiên đã ở.

Thiếu niên đang ngồi ở trên ghế sofa tầng hai, xuyên thấu qua camera nhìn hiện trường trực tiếp trình diễn phim cấp ba trong phòng khách tầng một, một đám đàn ông như lưu manh đang vây quanh trêu chọc một ‘cô gái’ xinh đẹp như hoa. Cô gái dường như vô cùng sợ hãi, đang không ngừng co rúc vào trong sô pha, một đôi mắt xoay chuyển lung tung ở nơi không nhìn thấy.

“Đoán thử xem ả đang nghĩ gì?” Diệp Bạch nhíu mày nhìn về hướng Lâm Kính, hỏi.

Lâm Kính trầm mặc.

Diệp Bạch cũng không thèm để ý anh ta có trả lời không, trực tiếp bình tĩnh tự thuật, “Lâm Hân, mười tám tuổi, nhà ở trong một thôn nhỏ vùng núi hẻo lánh của tỉnh C, tốt nghiệp trung học đã đi ra làm công, trên đường quen biết một người tên là anh Cương, được giới thiệu đến hội sở Quốc Sắc Thiên Hương của thành phố D, cho tới bây giờ đã có hai năm.”

Lâm Kính không dám tin nhìn qua, cảm thấy sao thiếu niên này biết được đến rõ ràng như vậy.

Diệp Bạch đương nhiên rõ ràng.

Kính hiển ảnh của Thiên giới chính là tiên khí, chỉ cần muốn không có gì là không tra được, mà lúc trước hắn cố tình nhìn đám trai gái hãm hại Lộ Đồng, cũng bởi vậy may mắn biết được cô gái ‘ngây thơ trong sáng’ trước kia từng làm gì. Hơn nữa… khinh thường cười nhạo một tiếng, Diệp đại meo bổ sung:

“Ngôi biệt thự này là một ông chủ đưa cho ả, nghe nói ông ta đã ly hôn với vợ, chuẩn bị cưới ả.”

Lâm Kính trầm mặc.

Anh ta nhìn cảnh tượng trong phòng khách dưới tầng, nơi đó trừ một đám lưu manh rõ ràng đối với Lâm Hân có tâm tư bất chính, còn có một người đàn ông trung niên bị một súng bắn chết, ngực còn đang chảy máu. Nhớ rõ năm đó bọn họ xông tới giết chết đám lưu manh ấy, Lâm Hân đang nhào vào trên thân người kia khóc, miệng gọi lại là ba.

Một cô con gái bơ vơ không chỗ nương tựa suýt nữa bị xâm phạm, đây là ấn tượng lúc đó của bọn họ đối với thiếu nữ.

Lại không hề nghĩ đến…

Diệp Bạch điều khiển máy hiển thị trong tay, màn hình khắp nơi trong phòng nháy mắt phát sáng lên, đều là tình cảnh hai người cùng nhau làm cái loại chuyện đó. Có trong phòng bếp, có trong phòng tắm, có trên ban công, có bên cửa sổ sát đất, thậm chí còn có trong suối nước nóng bên ngoài, trong bụi cỏ, trong xe…

Gần như toàn bộ khung cảnh có thể nghĩ đến, bên trên không thiếu cái nào.

Thậm chí còn…

Một cảnh trong đó Lâm Hân đang bị treo ở trên không, mà người đàn ông kia thì đứng ở trên bệ đỡ tiến lên, vẻ mặt điên cuồng cùng hưng phấn, còn Lâm Hân, “Nhìn xem ả cười ngọt bao nhiêu, thở gấp thích cỡ nào, hoàn toàn không nhìn ra vẻ sợ hãi.”

Người đàn ông trong hình đúng là gã phú hào.

Ba cái gì, có con gái nhà ai sẽ làm loại chuyện này với ba mình, anh ta đang cho rằng như vậy chợt nghe một tiếng, ‘Ba, chậm một chút.’ Nháy mắt cả người đều không tốt.

Chơi thật sảng.

Sợ là bởi vì có thể tận hứng mười phần, ông chủ kia mới có thể ly hôn cưới ả, dù sao người vợ tử tế nào có thể chơi như vậy với ông ta.

Ngón tay Diệp Bạch khẽ động, lại ấn nút tua về sau.

Hình ảnh hiện trường trực tiếp lập tức thay đổi, mấy tên lưu manh không có bóng người, trong phòng khách chỉ còn lại tiếng thở dốc nhẹ nhàng. Phú thương trung niên đang ngồi ở trên ghế sofa, xem cô gái ngồi ở đối diện ‘tự mình chơi đùa’, trên mặt dần dần nổi lên hưng phấn. Bên kia Lâm Hân hết sức dụ hoặc, ở nơi đó nửa cởi quần áo, bày ra các loại tư thế dụ người.

Diệp Bạch nghiêng đầu nhìn Lâm Kính một mắt, ánh mắt dừng lại ở bộ phận trọng điểm mấy giây, mới chậm rãi nói:

“Anh có phải không được không?”

Lâm Kính: “…”

Gân xanh trên trán anh ta nhảy lên, rất muốn lấy điều khiển trực tiếp đánh người, cái gì gọi là có phải không được không, không phải chính cậu cũng không cứng à, chẳng lẽ cũng không được?

Diệp Bạch khẽ xì một tiếng, “Tôi và anh lại không giống nhau.”

Nghĩ đến người nuôi mèo nhà mình, nhìn như thế nào đều xinh đẹp hơn ả dưới kia nhiều, quả thực không cùng một cấp bậc, so một lần đều cảm thấy kéo thấp thưởng thức.

“Tôi có người thích mình.” Hắn mang vẻ mặt đắc ý, “Lần này chính là tìm đến anh ấy.”

Lâm Kính: “…”

Lúc này không phải nên nói là ‘Tôi có người mình thích’ à, sao đến chỗ này lại biến thành có người thích mình, anh ta càng cảm thấy thiếu niên này quả thực logic chết. Lại chưa từng nghĩ Diệp đại meo ngạo kiều quen rồi, sao có khả năng thừa nhận tâm tư mình thích Cố Chiêu, cho nên mỗi lần đều miệng không đúng lòng làm chuyện ngốc nghếch như thế.

Tình cảnh ở tầng dưới vẫn đang tiếp tục.

Lâm Hân hiển nhiên muốn thương lượng, nhưng rõ ràng không nói được, đám lưu manh đó sớm nhìn ả không nhịn được, mỗi người như lang như hổ vọt tới đè nặng ả muốn động thủ. Sức lực thân mình con gái rất nhỏ, huống chi đối phương còn không chỉ một người, lúc này ả mới có chút sợ hãi, cảm thấy nhân số thật sự quá nhiều.

“Từng người một được không,” khóe mắt ả rưng rưng, muốn thương lượng, “Đừng cùng nhau, sẽ chết.”

Nhưng lúc này những người đó làm sao nghe lọt.

Dưới tình huống bình thường, dáng vẻ phụ nữ như vậy sẽ làm cho người ta thương tiếc, nhưng lúc này sẽ chỉ làm cho người ta càng thêm không thể nhẫn nại, bởi vậy vội vàng xông đi. Những người khác đương nhiên cũng không cam chịu rớt lại phía sau, đợi đến khi thật sự không còn chỗ mới ngược lại tìm kiếm nơi khác, lại phát hiện ngay cả miệng cũng sớm đã bị người chiếm thời cơ cướp được trước.

Người nọ buồn bực phỉ nhổ một tiếng, mới bắt đầu tìm ‘việc vui khác’.

Tận thế vốn đã không có đạo đức pháp luật ước thúc, dù là người bình thường nhất cũng khác với niên đại hòa bình, càng đừng nói đến đám người này thường đi ngục giam uống trà.

Gần như không cần nhìn tiếp, Diệp Bạch đã có thể đoán ra kết cục của Lâm Hân.

Cho dù không chết ở trong cuộc hoan ái này, đối phương chắc chắn sẽ bị đám người kia nuôi nhốt, cuộc sống ngày sau đương nhiên không có khả năng thoải mái. Đừng nói sống đến địa vị đời trước, chỉ sợ thậm chí thức tỉnh dị năng cũng vô cùng khó khăn, nhất định chỉ có thể làm đóa hoa tầm gửi hiến cười trong loạn thế.

Khác biệt chính là, người khác có lẽ chỉ tiếp một mình lão đại, ả lại phải tiếp một đám.

Diệp Bạch cười lạnh một tiếng.

“Nhìn xem, nếu không phải lúc ấy Lộ Đồng thiện tâm cứu người, đây là kết quả của ả.” Hắn nhịn không được cười nhạo, “Cứ như vậy còn có mặt mũi lấy oán trả ơn.”

Chưa xong, hắn lại khinh thường nhìn hướng Lâm Kính, “Tai họa trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Bình luận

Truyện đang đọc