MIÊU SINH DOANH GIA

Nếu Nhị hoàng tử đến xử lý, việc của Tam hoàng tử chắc chắn làm khó khắp nơi, nhưng lão hoàng đế tự thân xuất mã, rất nhanh đã hoàn toàn giải quyết sự tình. Vì vấn đề an toàn của đứa con mình thương nhất, cũng vì vị trí Thái tử ổn định, chuyện này bị xử lý vô cùng ổn thoả tốt đẹp, bảo đảm không còn gây nên gợn sóng gì.

Sau một án thánh chỉ giả, kinh thành lại rối loạn một trận.

Diệp Bạch cũng ‘bị bắt’ thay đổi chỗ ở.

Cố Chiêu vốn mời người ta đến trong phủ làm khách, sau đó thì giữ lại, dùng còn là cái cớ ‘Ở chỗ này của ta, ngươi có thể yên tâm vươn móng vuốt, không cần phải lo lắng phòng ở sẽ bị cào bị hủy’.

Diệp Bạch liếc y một cái, thầm nghĩ một tiếng âm hiểm.

Người này rõ ràng trước mặt phục tùng sau lưng chống lại, không biết thuyết phục Nhị hoàng tử thế nào, đều dọn sạch tất cả vật phẩm của hắn lại đây, cũng tỏ vẻ có thể ở tạm mấy ngày, chờ tiểu viện của hắn xây xong lại trở về. Móa nó trong phủ hoàng tử lớn như vậy, cho dù phòng của hắn sập thì không thể lại tìm một chỗ à, rõ ràng chính là lấy cớ.

Chỉ có thể trách mình không quản được móng vuốt, cho Cố Chiêu thời cơ lợi dụng.

Gian phòng lúc trước đúng là Diệp đại meo dưới sự tức giận, một móng vuốt đập vụn, động tĩnh to lớn trực tiếp kinh động Nhị hoàng tử vừa mới vào triều trở về.

Sau đó…

Hắn đã bị Cố Chiêu ‘tiện đường’ đến xem đón trở về.

“Nhà mẹ đẻ?”

Diệp Bạch nhớ tới nguyên nhân làm cho hắn phá phòng, âm thầm mài răng, “Ngươi ngày đó thật sự nói như vậy?” Nếu không phải biết tiểu nha đầu đó không dám bịa chuyện, hắn cũng không dám tin.

Cố Chiêu: “…”

Chiêu Thân vương nghĩ hiện giờ trăm triệu không thể thừa nhận, nhưng quả thật cũng không thể phủ nhận, bởi vậy chỉ dám yếu ớt nói rõ, “Chỉ đùa một chút mà thôi.”

Đó chính là thật sự nói?

Rốt cuộc vẫn bị con mèo nào đó nắm đi mài răng nửa ngày, thế cho nên hôm sau vào triều, trên mặt Chiêu Thân vương còn có dấu răng. Rất nhiều triều thần tò mò không thôi, cuối cùng vẫn là Nhị hoàng tử lặng lẽ hỏi câu, “Tình huống nào?” Xem dáng vẻ này là kịch liệt bao nhiêu, nhưng thật sự là Diệp Bạch cắn?

Cố Chiêu liếc mắt nhìn hắn ta một cái, trả lời, “Không có gì, trong nhà có con mèo con cắn.”

Nhị hoàng tử: “…”

Y nói với vẻ mặt bình thản, như hoàn toàn không cảm thấy mất mặt, trái lại nhìn có chút đắc ý nho nhỏ, rất nhiều triều thần nhìn thấy đều âm thầm kinh hãi. Từ đó trong kinh thành nhiều một lời đồn, nói Chiêu Thân vương khá được yêu mến thích nữ nhân giống mèo, bị cắn đến mức suýt nữa huỷ hoại dung nhan cũng vẫn cười được, không biết cưng chiều cỡ nào.

Trong phủ Diệp đại meo quả thực vô cùng giương nanh múa vuốt.

Nhưng chỉ nhằm vào một mình Cố Chiêu, so ra mà nói hạ nhân tiến đến hầu hạ cũng vô cùng thoải mái, còn tốt hơn hầu hạ nữ chủ nhân khác trong phủ rất nhiều.

Nhưng những tình huống này không bị người ngoài biết.

Phủ thân vương của Cố Chiêu vẫn luôn phòng ngự như vách sắt, bên trong phát sinh chuyện gì, bên ngoài dò rách đầu cũng không nghe thấy, cho đến hôm nay còn có không biết bao nhiêu người cảm thấy Diệp Bạch nhất định là nữ nhân. Truyền đến truyền đi, lại bị truyền thành một tiểu mỹ nhân tựa thiên tiên, nhưng tính tình có điểm không tốt lắm.

Sau đó biến thành Cố Chiêu thích kiểu này.

Vì thế…

Một ngày trong phủ nghênh đón một bà mối, bà mối nói gần nói xa đều là ý tứ muốn kết thân, Diệp Bạch vừa khéo đi qua liền dựa vào cửa như đang xem kịch hay.

“Đây là bức họa của nàng, Vương gia có thể đánh giá.”

Đối phương vô cùng thoả đáng mở bức họa ra, bên trong là một nữ tử tướng mạo cực đẹp, làm cho người ta liếc nhìn một cái sẽ không nhịn được bị hấp dẫn. Cố Chiêu nhìn xong cũng không nói lời nào, ngầm lại kín đáo quan sát biểu tình Diệp Bạch, muốn từ bên trong tìm ra một chút cảm xúc ghen tuông không vui.

Bên kia bà mối đã nắm chặt giới thiệu.

“Cô nương này nhìn như ôn nhu hiền thục, nhưng cũng là người có tính khí cương liệt, hơn nữa phụ thân xuất thân võ tướng, lại càng học được một tay thương pháp tốt.” Lời chưa nói hết đã vô cùng rõ ràng, chỉ còn kém không nói thẳng, tuyệt đối phù hợp khẩu vị của Chiêu Thân vương ngày.

Tựa ở cạnh cửa, Diệp Bạch cười hỏi, “Cô nương?”

Bà mối là người bình thường, hiện tại mới phát hiện Diệp Bạch đặc biệt rơi chậm lại cảm giác tồn tại, giờ phút này thấy hắn đặt câu hỏi, nhìn qua không khỏi ngây ngẩn cả người. Thiếu niên ở cửa tuấn mỹ vô song, nếu so với công tử đệ nhất kinh thành còn đẹp hơn, nhất là vẻ quý khí toàn thân, chỉ liếc mắt một cái đã làm cho người ta không dám khinh thị.

“Vị này…” Bà ta nhịn không được nhìn về phía Cố Chiêu, “Vị này chính là?”

“Nam nhân của y.” Diệp Bạch tự nhiên nói tiếp, “Bà giới thiệu cô nương với y xem như giới thiệu sai rồi, y càng thích nam nhi, nhà võ tướng kia có đưa nhi tử tới không?”

Hắn bảo đảm xé người thành từng mảnh trả trở về.

Bà mối nhìn vẻ mặt Diệp Bạch không tốt, nhất thời không dám nói tiếp, chỉ nhìn hướng Cố Chiêu ngồi bên cạnh, lại phát giác vẻ mặt Chiêu Thân vương rất dịu dàng khóe mắt mang cười, dường như vô cùng vui vẻ. Bà ta tỉnh táo nhớ tới vị mà Chiêu Thân vương rất sủng ái trong phủ, trước mắt chỉ sợ là cảm thấy đối phương nói đúng.

Đương nhiên, bà mối đã quen nhìn sắc mặt sẽ không cảm thấy là câu nói phía sau đúng.

Thật không nghĩ tới…

Không nghĩ tới Chiêu Thân vương luôn được người khác sợ hãi kính nể lại thích nam nhân, nếu việc này truyền ra sẽ chấn kinh rớt cằm bao nhiêu người, khóc mù bao nhiêu đôi mắt nữ tử.

Bà mối mang vẻ mặt kinh hoảng bỏ đi.

Chờ ra đến cửa mới xoa mồ hôi lạnh đỉnh đầu, thầm nói nhiệm vụ này của Tề tướng quân thật sự liều mạng, sớm biết có cho nhiều bạc hơn nữa cũng không tới. Bà ta dù có ba tấc miệng lưỡi không nát, ngày thường nói thành công vô số đôi nhìn như gian nan, nhưng điều đó sao so được với Chiêu Thân vương, đây chính là vấn đề giới tính, ngươi có thể biến nữ nhi thành nhi tử không.

Không thể còn nghĩ việc kết thân cái gì?

Bên kia trong phủ Chiêu thân vương, đáy mắt Cố Chiêu lộ ra ý cười không ngăn được, thấy Diệp Bạch lại muốn cào y hai vuốt lại cắn hai miệng, nhưng nghĩ nghĩ vẫn nhịn xuống.

Chuyện vừa rồi khiến cho hắn hiểu rõ.

Niên đại này vẫn phải nghe ý cha mẹ, lời mai mối, căn bản không có tự do yêu đương, vậy còn trông cậy vào việc Cố Chiêu có thể nghĩ thông suốt dựa theo phương thức bình thường theo đuổi hắn thế nào.

Phải biết mấy đời ở niên đại tự do yêu đương, đối phương cũng chưa từng theo đuổi!

Chẳng qua sau này bọn họ vẫn luôn vô cùng hạnh phúc, hơn nữa người nuôi mèo thường làm nhiều hơn nói, hắn không phải sớm đã thói quen à, cần gì phải tự mình ở đây mù lăn lộn chứ.

Hai người cứ quyết định như vậy.

Trong lúc lão hoàng đế qua đời, Nhị hoàng tử đăng cơ, Cố Chiêu vẫn không ngừng được thánh sủng, xử sự ngược lại càng thêm không chỗ băn khoăn hơn trước, làm cho người ta không dám đối địch.

Phủ thân vương cũng cử hành một hồi hôn lễ long trọng.

Mấy năm trôi qua mọi người sớm đã rõ ràng quan hệ giữa Cố Chiêu và Diệp Bạch, nhưng vẫn không nghĩ tới hai người này sẽ cử hành hôn lễ. Thánh Thượng tự mình có mặt chủ hôn, đủ loại quan lại cùng đến chúc mừng, bất luận trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt đều là cười chúc mừng, nhân tiện cảm khái một chút Chiêu Thân vương thật sự được Thánh Thượng sủng ái.

Có vài vị lại không cho là đúng, cảm thấy Thánh Thượng chưa chắc đã thực sự cưng chiều.

Nếu quan hệ thật sự tốt có thể không khuyên một chút, có thể để cho Chiêu Thân vương lấy một người nam nhân chặt đứt con nối dõi, nói vậy vẫn có sự kiêng kị. Thậm chí có người cho rằng, Cố Chiêu sở dĩ lấy Diệp Bạch, cũng là vì tỏ rõ thái độ. Dù sao một hoàng thân không có đích tử*, hơn nữa có thể sẽ không có nhi tử, tóm lại càng làm cho hoàng đế yên tâm hơn một chút.

(*: con trai trưởng)

Đối với tình huống như vậy Diệp Bạch và Cố Chiêu đều không thèm để ý, sự thật như thế nào trong lòng bọn họ tự rõ ràng.

Nhị hoàng tử thật sự rất nhớ tình cũ.

Hắn ta cũng xác thực như lão hoàng đế sở liệu, không đi tìm Tam hoàng tử phiền phức, hơn nữa mấy năm làm tương đối khá. Còn về vấn đề tiên hoàng từng băn khoăn Đại Chu Quốc, vị này cũng xử lý rất kiên cường, làm cho người ta không nói được gì. Hơn nữa có Cố Chiêu ở nơi này trừng mắt lạnh lẽo làm người xấu, hết thảy đều vô cùng ổn định.

Thỉnh thoảng ba người sẽ tụ họp cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm, nhớ lại một chút chuyện trước đây.

Lúc này Diệp Bạch hơn phân nửa sẽ nghe vô cùng thích thú…

Mỗi một đời hắn nhìn thấy Cố Chiêu, đối phương đều đã trưởng thành, bởi vậy đặc biệt muốn biết những việc đáng yêu lúc nhỏ nhiều hơn, chỉ tiếc ở phương diện này tư liệu sống của Nhị hoàng tử cũng đặc biệt ít ỏi. Thật sự không phải bởi vì quan hệ không thân cận ít hiểu biết, mà là Cố Chiêu từ nhỏ đã vô cùng ổn trọng, rất ít phạm ngốc.

Về phần Tử Hà tông bị in dấu móng tay?

Nhiều năm qua co đầu rút cổ trong sơn môn luôn không có người dám ra tông, ngay cả thu đồ đệ cũng không có. Lúc đầu Diệp Bạch còn vô cùng khó hiểu, sau đó chậm rãi hiểu biết một ít.

Thế giới này đã không thích hợp tu chân.

Linh khí vốn đã không nhiều, hơn nữa theo thời gian càng ngày càng ít, cho dù thu được đồ đệ có tư chất cũng chưa chắc mang được. Càng không cần nhắc đến, uy hiếp của Diệp Bạch còn ở đó, lúc trước đã chết tông chủ, Tử Hà tông đương nhiên không dám tùy ý bỏ qua, càng về sau cũng dứt khoát chịu phận bất hạnh, ngoan ngoãn bị nhốt ở bên trong.

Không có linh khí, đương nhiên không thể tu luyện phi thăng, chờ đợi những người này tất nhiên là chậm rãi chết già.

Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Diệp Bạch giống như làm một cái nhà giam, nhốt đối phương ở bên trong, như một ngục giam phong cảnh tú lệ, giam một đám tu sĩ ở bên trong. Thậm chí hắn còn không có tâm tư đi chú ý sống chết của những người đó, tóm lại không có người dám không muốn sống đi ra, chỉ có thể lui ở bên trong chậm rãi chờ chết.

Không có linh lực, những người này ngay cả hi vọng cuối cùng có thể đánh thắng hắn cũng bị mất.

Thái thượng trưởng lão kia mưu toan đoạt xá sống lại, nhưng không ngờ kết quả cuối cùng còn không bằng lúc trước, cũng không biết Chu Chi Đạo ‘hại ông ta’ đến lúc này sẽ rơi vào kết quả thê thảm như thế nào.

Diệp Bạch vẫn sống vô cùng hạnh phúc.

Cố Chiêu ở dưới sự trợ giúp của Diệp Bạch lợi dụng linh lực mỏng manh sống lâu thêm mấy chục năm, chứng kiến hoàng đế đời kế tiếp đăng cơ, cũng ở sau đó trợ giúp ổn định cục diện. Lại về sau, tựa như mỗi một người bình thường chậm rãi chết già, Diệp Bạch đưa đi táng ở một nơi phong cảnh tú lệ, sau đó bản thân cũng dùng thuật pháp nhảy vào.

Thế giới không có người nuôi mèo, sao hắn chịu ở tiếp.

Bình luận

Truyện đang đọc