MINH VƯƠNG - TỂ TỂ BA TUỔI RƯỠI

Bánh bao sữa tỉnh lại sau giấc ngủ dài đã là chín giờ rưỡi tối.

Bé chậm rãi mở to mắt, duỗi lưng một cái, lại hắt xì một cái thật to.

Hoắc Tư Cẩn nhìn thấy Tể Tể tỉnh lại suýt nữa vui đến phát khóc.

"Tể Tể, cuối cùng thì em cũng tỉnh rồi."

Bánh bao sữa xoa xoa con mắt: "Anh cả, chúng ta đến Vận Thành rồi sao?"

Hoắc Tư Cẩn vội gật đầu: "Đã đến từ rất sớm rồi, Tể Tể, anh cả bây giờ có thể buông em ra không?"

Bánh bao sữa không hiểu gật đầu: "Có thể nha!"

Hoắc Tư Cẩn như được đại xá, đưa bánh bao sữa cho Hoắc Tư Lâm đứng ở bên cạnh bế, hắn rất cố gắng duy trì trấn định, nhưng trên mặt vẻ ẩn nhẫn cũng sắp rạn nứt rồi.

Bánh bao sữa nghiêng cái đầu đáng yêu hỏi hắn: "Anh cả, anh đi đâu vậy?"

Hoắc Tư Cẩn rất nhanh trả lời nhưng đôi chân thon dài thì bước rất nhanh, bóng dáng rất nhanh biến mất.

"Anh cả đi toilet."

Là như vậy!

Bởi vì trên máy bay gặp quỷ, mặc dù cuối cùng bị bánh bao sữa nuốt, nhưng Hoắc Tư Cẩn vì bình an của mọi người mà từ lúc bánh bao sữa ngủ cho đến bây giờ, đã mười bốn tiếng trôi qua, hắn chưa từng đi vệ sinh.

Hoắc tư Thần ở bên cạnh xem náo nhiệt không sợ làm to chuyện: "Tể Tể em không biết, anh cả nhịn gần chết, em nhìn anh ấy đi như chạy kia kìa."

Bánh bao sữa chớp chớp đôi mắt to còn mang theo một chút bối rối: "...... Anh cả vì sao không đi vệ sinh?"

Hoắc tư Thần: "Bởi vì em nói anh ấy phải luôn bế em mà."

Bánh bao sữa nga một tiếng, giống như mới vừa nhớ ra chuyện lúc trước khi bé chưa ngủ.

"Vậy anh cả có thể ôm Tể Tể cùng đi nhà vệ sinh mà."

Hoắc tư Thần cười ha ha: "Tể Tể mặc dù em mới ba tuổi rưỡi, nhưng em cũng là con gái nha."

Bánh bao sữa vẫn không hiểu gì, khuôn mặt nhỏ biểu lộ vô cùng bối rối.

"Tể Tể là con gái thì sao ạ?"

Hoắc Tư Tước lập tức phổ cập tri thức về giới tính cho bánh bao sữa.

"Con gái không thể cùng con trai đi vào nhà vệ sinh, rất xấu hổ."

Bánh bao sữa càng mù mờ hơn.

"Vì sao?"

Hoắc tư Thần hắc hắc cười to: "Bởi vì cơ thể của con trai và con gái là không giống nhau, mà hơn nữa anh cả lớn rồi càng không thể bị nhìn thấy."

Bánh bao sữa không ngại học hỏi: "Nhưng mà Tể Tể mới ba tuổi rưỡi, Tể Tể có thể nhìn sao?"

Đối diện với đôi mắt to oánh nhuận của bánh bao sữa, Hoắc Tư Tước cố gắng để cho mình không được mềm lòng.

"Không thể!"

Bánh bao sữa có chút thất vọng, còn có chút khó hiểu.

Bé gãi gãi cái trán của mình, nhịn không được nhìn về phía anh hai.

"Thế nhưng anh hai à, thân thể con trai cùng con gái có gì khác nhau đâu? Rõ ràng đều giống nhau nha. Chỉ có người lớn cùng với trẻ con là không giống thôi, xương cốt của người lớn là 206 đoạn, xương cốt của trẻ con thì đại khái khoảng từ 217 đến 218 đoạn."

Hoắc tư Tước: "......"

Hoắc Tư Lâm biết Tể Tể khác biệt, nhưng không biết vì sao Tể Tể lại nói đến chuyện xương cốt, hơn nữa còn hiểu rõ như vậy.

Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng tới sự cưng chiều của hắn đối với bánh bao sữa.

Khuôn mặt hắn sủng nịnh đem bánh bao sữa ôm vào trong lồ ng ngực của mình, giúp bánh bao sữa vuốt lại mái tóc rối.

"Tể Tể, anh hai em có ý là con trai và con gái có s1nh lý cấu tạo không giống nhau, chứ không phải xương cốt."

Bánh bao sữa “a” một tiếng: "Cái này Tể Tể biết, nhưng cha ở địa phủ từng nói qua, con trai cùng con gái kỳ thật đều như nhau, dù sao thì con gái có thịt trên ngực cùng thịt ở phía dưới của con trai cuối cùng đều sẽ hư thối! Chỉ có xương cốt mới tồn tại lâu dài! Cho nên con trai cùng con gái vẫn là giống nhau!"

Hoắc Trầm Huy, Hoắc Tư Lâm, Hoắc Tư Tước, Hoắc tư Thần cùng với Hoắc Tư Cẩn mới từ phòng vệ sinh ra: "......"

Ý nghĩ trong đầu của Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước, và Hoắc tư Thần là: Minh Vương dạy con gái mình như thế? Thật không đáng tin cậy chút nào!

Mà người không biết thân phận của bé, hai cha con Hoắc Trầm Huy và Hoắc Tư Lâm lại nghĩ là: Tể Tể kỳ kỳ quái quái rất đáng yêu như thế, người cha ruột của bé hình như đầu óc có vấn đề, nào có người cha nào lại dạy con gái mình, phổ cập tri thức về giới tính như thế?

Dựa theo nhận thức về giới tính như thế này lớn lên, Tể Tể đến lúc đó không biết biến thành cái dạng gì?

Hoắc Trầm Huy vội vàng cùng Tể Tể giải thích: "Tể Tể, cha của cháu nói chính là chuyện của người sau khi chết, nhưng người sống vẫn phải biết giới tính của nam nữ là khác biệt."

Bánh bao sữa nghiêm túc ngoan ngoãn gật gật đầu.

"Bác cả, Tể Tể biết, nhưng mà Tể Tể còn nhỏ, trên ngực còn chưa có thịt."

Nói xong bé nhìn về phía bốn người anh trai.

Không biết vì cái gì, từ Hoắc Tư Lâm đang ôm bé cho đến mấy người Hoắc Tư Tước, Hoắc tư Thần ở bên cạnh và Hoắc Tư Cẩn vừa từ phòng vệ sinh ra, đều đột nhiên khẩn trương hơn.

Thậm chí vô thức muốn bánh bao sữa đừng nói chuyện nữa.

Nhưng bánh bao sữa nói nhanh, trực tiếp bật ra vấn đề muốn hỏi.

“AnhTư Lâm, anh cả, anh hai, anh ba, thịt của các anh mọc ra chưa?"

Hoắc Tư Lâm, Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước và Hoắc tư Thần: "......"

Chưa kể bốn anh em Hoắc gia.

Đến Hoắc Trầm Huy cũng đều lúng túng.

Hoắc Trầm Huy nhìn lỗ tai từng đứa bắt đầu đỏ lên, liền ôm bánh bao sữa từ trong ngực con trai mình bế lên.

"Tể Tể đừng quản những chuyện kia, vừa tỉnh lại có đói bụng không? Bác cả dẫn cháu đi ăn ngon nhé."

Bánh bao sữa lại nói mãi không thôi: "Nhưng mà Mạnh bà nói, nếu như thịt của con trai không mọc ra, sẽ bị ghét bỏ!"

Hoắc Tư Lâm, Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước và Hoắc tư Thần: "......"

Không!

Bọn hắn tuyệt đối sẽ không bị ghét bỏ!

Bọn hắn đầy đủ!

Chỉ là làm sao cùng bánh bao sữa nói chuyện này được?

Hoắc Trầm Huy nói sang chuyện khác, trực tiếp hỏi bánh bao sữa: "Tể Tể, Mạnh bà là ai vậy?"

Theo suy đoán của Hoắc Trầm Huy hẳn là mấy nhân viên ở cô nhi viện chăm sóc Tể Tể.

Nói đến Mạnh bà cho bé uống canh, bánh bao sữa cười rất tươi.

"Chính là Mạnh bà, đặc biệt thích nấu canh, Tể Tể mỗi lần nhìn thấy Mạnh bà, không phải đang nấu canh thì chính là múc canh cho mọi người đang xếp hàng."

Hoắc Trầm Huy đã hiểu.

Mạnh bà hẳn là dì ở nhà ăn của cô nhi viên mà trước đó Tể Tể ở.

Tể Tể là đứa nhỏ ăn nhiều, khó trách lúc nói đến Mạnh bà con mắt đều cười cong cong vui vẻ.

"Vậy canh của Mạnh bà nhất định uống ngon."

Bánh bao sữa chép miệng một cái, nhớ tới món canh của Mạnh bà mà cười hắc hắc.

"Uống ngon, có một lần Tể Tể đói, liền uống hết một nồi nước canh."

Hoắc Trầm Huy giật mình: "Tể Tể ăn quá no sẽ không sao chứ?"

Bé cười tươi mặt mày cong cong: "Sẽ không, nhưng mà cha ở địa phủ bị dọa."

Còn giúp bé sưu hồn vì cho là bé sẽ không nhớ rõ cái gì.

Hoắc Trầm Huy liên tục gật đầu: "Chắc chắn rồi!"

Nồi canh kia còn để cho rất nhiều người xếp hàng uống mà, cái nồi kia tuyệt đối không nhỏ.

Mặc dù là lượng ăn của Tể Tể khá nhiều, lượng cơm ăn cũng lớn, nhưng tuyệt đối uống không nổi một nồi lớn như vậy!

Ai!....

Cha ruột của Tể Tể quả nhiên đầu óc có vấn đề!

Sao có thể đứa nhỏ ăn canh như vậy a!

No quá bục bụng nhỏ làm sao bây giờ?

Hoắc trầm Huy vô thức sờ xuống bụng nhỏ của bánh bao sữa, bụng nhỏ cũng rất hợp tác với tình hình phát ra tiếng kêu.

Hoắc Trầm Huy ôm bánh bao sữa sải bước hướng phòng ăn đi nhanh hơn.

"Đi, đi ăn thôi!"

Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước và Hoắc tư Thần đều nghe thấy đoạn đối thoại: "......"

Đoạn đối thoại này thật đúng là... ông nói gà bà nói vịt nhưng lại tuyệt đối hài hòa!

Hoắc tư Thần thì thào: "Mạnh bà chắc là Mạnh bà phải không?"

Hoắc Tư Lâm cũng không rõ ràng lắm, nhịn không được cười lên.

"Mạnh bà nào? Thích nấu canh, còn múc canh cho những người xếp hàng, có phải là dì nấu ăn chỗ cô nhi viện mà Tể Tể trước đó ở không?"

Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước và Hoắc tư Thần: "...... Cứ cho là thế đi!"

Hoắc Tư Lâm yêu ai yêu cả đường đi: "Tể Tể có vẻ rất thích Mạnh bà, chờ chúng ta từ Vận Thành trở về, đến lúc đó đi đến chỗ cô nhi viện, tiện thể gặp Mạnh bà một chút, Tể Tể nhất định sẽ rất vui."

Hoắc Tư Cẩn Hoắc Tư Tước cùng Hoắc tư Thần: "......"

Bình luận

Truyện đang đọc