MINH VƯƠNG - TỂ TỂ BA TUỔI RƯỠI

Sau hai giờ, con ma trở nên thoi thóp.

Bánh bao sữa dùng cái thìa vớt nó từ trong chảo dầu nóng đang sôi sùng sục lên, thấy con quỷ đen thui lại có màu vàng óng xốp giòn.

Chạm thử phần như xương cốt vàng óng đó thì thấy nó vỡ thành bột phấn.

Con quỷ đầu trọc: "......"

Người nhà họ Hoắc: "......"

Hoắc tư Cẩn: "Sẽ không cứ thế mà chết chứ?"

Bánh bao sữa nở nụ cười nhẹ nhàng lắc đầu: "Sẽ không, lửa này cách một lớp đáy nồi, đốt không chết được! Lâu nhất là mấy chục giây chúng sẽ lại trở về trạng thái bình thường trước đó."

Con quỷ đầu trọc: "......"

"Một!"

"Hai!"

"Ba!"

Vừa đếm xong số ba, Hoắc tư Thần không dám tin mở to mắt.

"Tể Tể, thật sự biến thành quả bóng len trước đó kìa."

Bánh bao sữa nhấc cái thìa đang xúc con quỷ trọc đầu mang ra ngoài, giọng trẻ con mềm mại hỏi Hoắc tư Cẩn.

"Anh cả, lễ vật này anh còn cần không? Không muốn thì để Tể Tể đổi cái khác cho anh."

Con quỷ đầu trọc nhìn Hoắc tư Cẩn giống như thấy được cứu tinh.

Tiếng bánh bao sữa vang lên: "Không được lên tiếng!"

Con quỷ đầu trọc chuẩn bị cầu cứu: "......"

Hoắc tư Cẩn nhìn ra Con quỷ đầu trọc là thật sự sợ, thật sự e ngại đối với bánh bao sữa đã là khắc cốt ghi tâm, ăn vào xương máu nên cười một tiếng nói.

"Trước cứ giữ lại đi! Dù sao biết sai có thể thay đổi thì cũng tốt!"

Con quỷ đầu trọc bỗng nhiên òa khóc: "...... Ân...... Anh anh anh......"

Bánh bao sữa nhìn anh cả đồng ý tiếp tục giữ lại, liền không lại quản nó nữa.

Nhưng vì để phòng vạn nhất, bé vẫn hạ một đạo cấm chế trên thân của con ma trọc đầu này.

Đương nhiên là con ma đầu trọc và Hoắc tư Cẩn không biết điều đó.

Giày vò mấy tiếng thì trời đã tảng sáng.

Hoắc trầm Lệnh nghĩ đến công việc tối hôm qua còn không có xử lý xong, cùng bọn nhỏ chào một tiếng rồi về thư phòng đi xử lý công việc.

Trước khi đi lên còn dặn dò ba cậu con trai.

"Các con là anh, phải chiếu cố thật tốt Tể Tể, biết chưa?"

Ba anh em Hoắc gia: "Cha yên tâm."

Từ khi Tể Tể tới thì hình như là bọn hắn được Tể Tể bảo hộ nhiều hơn thì phải.

Có chút tổn thương lòng tự tôn nha!

Vì để tìm về tự tôn, ba người anh thương lượng, quyết định mang bánh bao sữa ra ngoài nhìn xem thế giới bên ngoài.

Dù sao bánh bao sữa trước đó là cô nhi, mà Hoắc gia lại là đệ nhất thế gia của đất nước.

Chờ mấy người giúp việc làm điểm tâm xong, bọn hắn ăn uống no đủ liền mang theo bánh bao sữa đi ra ngoài.

Ba anh em vừa mở cửa ra thì nhìn thấy bên ngoài toàn là màu phấn hồng, còn bày ra thành các loại tạo hình đáng yêu kute trên mặt đường, hai bên mé đường đều là bồn hoa màu hồng, nhìn mà hoa cả mắt.

Dù là biết La quản gia sẽ dựa theo ý mình đưa công nhân đến một lần nữa sửa đường, nhưng khi Hoắc tư Cẩn nhìn thấy đầy trong mắt là màu hồng phấn, khóe miệng cũng không nhịn được mà giật giật.

Hoắc tư Thần: "Ôi trời! Cái quỷ gì thế này?"

Hoắc tư tước: "La quản gia bị úng não rồi à?"

Người trong cuộc Hoắc tư Cẩn: "......"

Bánh bao sữa ba tuổi rưỡi nhìn quen mấy màu tối đen, màu vàng kim, màu đỏ sẫm hoặc màu xanh lét ở dưới Địa Phủ, bây giờ được thấy cả một khu đều là màu hồng phấn, vô cùng kinh ngạc thán phục.

"Oa!"

Hoắc tư Thần lại còn phụ họa: "Oa! Quá xấu!"

Bánh bao sữa quay đầu: "Hả? anh ba, cái này không phải rất xinh đẹp rất xinh đẹp sao?"

Hoắc tư Thần: "Cái này...... Xinh đẹp? Màu trắng với màu đen không dễ nhìn?"

Bánh bao sữa lắc đầu: "Anh ba, Tể Tể thích màu hồng phấn! Màu hồng phấn xinh đẹp!"

Hoắc tư Thần: "...... Bóng hồng, cổng vòm hồng, chậu hoa màu hồng, tất cả đều màu hồng thì cũng còn có thể chấp nhận được, chính là mặt đường này cũng là màu hồng phấn...... liệu có quá......"

Bánh bao sữa thích ghê gớm: "Thật xinh đẹp! Tể Tể muốn đi cảm ơn La quản gia!"

Nói xong thì như một cơn gió chạy đi.

Hoắc tư Thần quay đầu nhìn hai người anh: "Thẩm mỹ của cha đã vặn vẹo tới mức này rồi sao?"

Hoắc tư tước vỗ trán: "Quan trọng là Tể Tể thích!"

Hoắc tư Cẩn chột dạ, nhưng biểu hiện lại đặc biệt trầm ổn.

Tể Tể thích, cha chắc chắn sẽ đồng ý.

"Có thể là thế đi!"

Lúc ba anh em còn đang cảm khái thì thấy bánh bao sữa lại như một cơn gió đang chạy về.

Còn đặc biệt vui vẻ, nhảy nhảy nhót nhót, dây buộc tóc nhỏ trên đầu cũng lắc lư lắc lư lên xuống theo.

Còn một đoạn nữa là đi tới chỗ bọn họ thì nghe thấy giọng bé đang rất vui sướng truyền vào trong lỗ tai.

"Anh cả, anh hai, anh ba, La quản gia nói, còn có thể biến tất cả của biệt thự thành màu hồng! Biệt thự màu hồng nha! Thật xinh đẹp a, Tể Tể rất thích!"

Ba anh em Hoắc gia tưởng tượng một chút, Hoắc thị trang viên xa hoa lộng lẫy, hiện tại mang kiểu dáng Châu Âu cổ điển, sau khi biến thành màu hồng thì sẽ có dáng vẻ như thế nào…...

Ba khuôn mặt đồng thời co giật khóe miệng.

Hoắc tư Cẩn nhanh nháy mắt với hai người em trai.

Hoắc tư tước cùng Hoắc tư Thần đều hiểu.

Thế là Hoắc tư Thần khó khăn lên tiếng: "Tể Tể, màu trắng đen chẳng lẽ không dễ nhìn sao?"

Bánh bao sữa chạy tới nơi mà không thở hổn hển chút nào, giọng trẻ con vẫn rất vui sướng.

"Đẹp mắt! Tể Tể nhìn mãi cũng không chán nha! Màu hồng đẹp mắt! A, màu đỏ chót cũng đẹp mắt! màu xanh lam cũng đẹp!"

Hoắc tư tước cố gắng tranh thủ: "Kỳ thật màu xám cũng không tệ đi?"

Bánh bao sữa lắc đầu: "Không bằng màu đỏ chót chói sáng, không bằng màu xanh lam nhẹ nhàng khoan khoái, không bằng màu hồng xinh đẹp!"

Hoắc tư Cẩn trực tiếp từ bỏ.

"Tể Tể nói cái gì chính là cái đó!"

Hoắc tư tước cùng Hoắc tư Thần cùng nhau nhìn sang.

Cái này thật là quá đáng nha!

Bánh bao sữa vui vẻ nhào vào trong ngực Hoắc tư Cẩn.

"Biết ngay anh cả sẽ thích mà, vừa rồi ở đằng kia, La quản gia nói anh cả thích màu hồng, cho nên mới đem mặt đường đều đổi thành màu hồng!"

Hoắc tư Cẩn: "Anh thích màu hồng?"

Hoắc tư tước cùng Hoắc tư Thần phóng lớn con ngươi, mắt không dám tin.

Bánh bao sữa thì mắt to nhìn hắn: "Anh cả không thích màu hồng sao?"

Khuôn mặt nhỏ biểu lộ như là nếu anh cả không thích màu hồng, bé sẽ rất thất vọng rất thất vọng.

Hoắc tư Cẩn: "...... Đúng! Anh cả thích nhất màu hồng!"

Bánh bao sữa lần nữa hoan hô vui vẻ: "Quá tốt rồi, Tể Tể cũng thích màu hồng!"

Hoắc tư Cẩn: "......"

Hoắc tư tước cùng Hoắc tư Thần: "......"

A thông suốt!

Thì ra là như vậy!

Bởi vì anh cả cùng bánh bao sữa đều thích màu hồng, cho nên cả buổi trưa bánh bao sữa đều đặc biệt thích dính ở bên người anh cả.

Hoắc tư tước cùng Hoắc tư Thần nhìn bánh bao sữa ôm cánh tay anh cả nũng nịu, thỉnh thoảng còn thơm anh cả một cái, đều sắp thành hũ giấm chua hết rồi.

Mãi cho đến lúc đến câu lạc bộ tư nhân, Hoắc tư Cẩn gặp được người quen, cùng tiến lên chào hỏi, Hoắc tư Thần mới nhanh tay ôm bánh bao sữa vào trong lồ ng ngực của mình.

Đồng thời quay lại nhìn anh hai của mình, Hoắc Tư Tước chậm một bước bỏ lỡ cơ hội bế bánh bao sữa.

Hoắc tư tước a một tiếng, xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhiều thịt của bánh bao sữa dẫn đầu đi vào phòng.

Hoắc tư Thần đắc ý.

"Tể Tể, kỳ thật anh ba cũng thích màu hồng."

Bánh bao sữa kinh ngạc: "Thật?"

Hoắc tư Thần: "Anh ba có lúc nào lừa Tể Tể đâu?"

Bánh bao sữa lắc đầu, ôm cổ anh từ từ nhìn thẳng vào gương mặt.

"Anh ba mới sẽ không lừa gạt Tể Tể, Tể Tể tin tưởng nhất anh ba."

Hoắc tư Thần hài lòng ôm bánh bao sữa đi vào phòng đã đặt từ trước, sau đó bị tình huống trong phòng làm cho giật mình, chấn kinh.

Bánh bao sữa trượt xuống khỏi vòng tay của anh ba như ngựa hoang bỏ chạy, oạch một cái từ trong ngực anh ba chạy thẳng vào trong phòng.

Nguyên bản phòng riêng sang trọng trở thành không gian nhỏ màu hồng, ghế sô pha màu hồng, bàn màu hồng, ngay cả bó hoa trên bàn cũng là hoa hồng màu hồng.

Nhưng làm cho bánh bao sữa thích nhất là anh hai đang mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài lại mặc chiếc áo vest màu hồng, đẹp đến mức người người oán trách.

"Anh hai, anh hai thật đẹp a, Tể Tể rất thích anh!"

Bánh bao sữa nói xong, liền chui vào trong ngực anh hai.

Hoắc tư Thần: "......"

Bình luận

Truyện đang đọc