MINH VƯƠNG - TỂ TỂ BA TUỔI RƯỠI

Lúc mới đầu, những du khách bên cạnh vây xem còn có mấy người giúp đỡ Thư Hiểu Nguyệt cùng Mã Trình nói chuyện.

Nhưng lúc Thư Hiểu Nguyệt cùng Mã Trình bị quỷ không tóc dọa sợ thét lên liên tục, mấy người du khách nói giúp kia liền có chút lúng túng.

Với trạng thái tinh thần như thế này, nói đầu óc không có bệnh thì không thể nào tin nổi.

Tưởng Vũ thấy thế, lại lần nữa nhắc đến chuyện Thư Hiểu Nguyệt, Mã Trình và hắn cùng với tiểu Ngọc có quan hệ yêu đương.

Người vây xem càng nhiều hơn, lại càng nhiều người biết đến.

Trong đó có cả bạn học cùng đại học.

Nhìn thấy Thư Hiểu Nguyệt cùng Mã Trình bị dọa sợ càng ôm chặt nhau hơn, Tưởng Vũ cùng tiểu Ngọc đứng cách đó không xa, một người thì mặt không biểu tình, một người thì sắc mặt trắng bệch rất khó coi.

"Thư Hiểu Nguyệt, Mã Trình, hai người các ngươi quá mất mặt đi! Các ngươi bốn người nói đi chơi riêng, thì ra là thuận tiện cho hai người các ngươi làm chuyện càn rỡ! Lúc bị phát hiện thì lại nói xấu Tưởng Vũ cùng tiểu Ngọc ở nhà ma bị quỷ quấn thân! Thật là chỉ có các ngươi mới có thể làm ra chuyện như vậy!"

Một bạn nữ khác cũng phụ họa theo: "Đúng rồi! Nhà ma kia ta cùng với mấy bạn cùng phòng nửa giờ trước mới chơi xong, quả thật có trải nghiệm rất kinh khủng, nhưng tuyệt đối không giống như hai người nói!"

"Trong lòng có quỷ, nhìn chỗ nào cũng thấy quỷ!"

Nếu như là bình thường, hai người Thư Hiểu Nguyệt cùng Mã Trình tuyệt đối sẽ nhượng bộ và lập tức rời đi.

Hiện tại, hai người bọn họ bị cái đầu lâu của con quỷ không tóc, biến ra bộ dạng kinh khủng dọa cho chỉ còn bản năng chạy trốn và thét lên, chờ 120 chạy đến nơi, hai người cuối cùng bị tiêm thuốc an thần lôi đi.

Hoắc tư Cẩn nhìn thấy hai người kia bị mang đi, thừa dịp đám đông không chú ý cũng ôm bánh bao sữa mang theo ba đứa em trai rời đi.

Bạn nhỏ Hoắc tư Thần nhìn thấy rất đại khoái nhân tâm: "Trước kia có đọc qua chuyện người nông phu và con rắn, không nghĩ tới mình cũng có thể gặp ở ngoài đời! chậc chậc!"

Bạch Minh Tư cong môi: "Thiện ác cuối cùng cũng có báo ứng, chỉ là sớm hay muộn thôi."

Hoắc tư Tước nhìn anh cả ôm bánh bao sữa đang buồn ngủ, nghĩ đến em gái không giống bình thường, không khỏi ngẩng đầu nhìn mặt trời đang nắng gắt.

"Anh, Tể Tể đang rất buồn ngủ, nếu không tìm một chỗ để Tể Tể ngủ cho ngon đã?"

Hoắc tư Cẩn vốn cũng có ý tứ này, ôm bánh bao sữa đi đến bãi đỗ xe ở bên kia.

"Trước tiên tìm một chỗ để Tể Tể nghỉ ngơi thật tốt, rồi lại đưa em ấy đi chơi sau."

Bạch Minh Tư cùng Hoắc tư Thần hoàn toàn không có ý kiến, một đoàn người rất nhanh rời đi khu vui chơi.

Bọn họn không biết sau khi bọn họ rời đi khu vui chơi không đến mười phút, thì có một người nam nhân trẻ tuổi đi từ chỗ chơi vòng đu quay rồi đến nhà ma nghe ngóng hỏi chuyện của bọn họ.

"Xin hỏi, có phải là đứa bé này không?"

Lý quản lý đối với bánh bao sữa ấn tượng không sâu, lúc ấy trong đầu đều là suy nghĩ đến lợi ích của nhà ma, không thể để bị tổn hại.

Hắn nhìn người đàn ông đi giày da mặc quần âu rất quý khí cầm ảnh chụp của đứa bé, có chút chần chờ.

Cẩn thận hồi tưởng lại khuôn mặt bánh bao sữa lại phát hiện mình không nhớ rõ.

Nam nhân trẻ tuổi cười rất hòa nhã, khách khí: "Nếu như Lý quản lý không nhớ rõ, vậy không biết ở nhà ma còn có ai đã gặp qua đứa bé này hay không?"

Lý quản lý nhìn nam nhân ăn mặc rất sang trọng, không tiện bỏ qua, đành gọi hai nhân viên làm NPC tới.

Hai nhân viên làm NPC nhìn ảnh chụp một lúc, sau đó lại có chút mờ mịt lắc đầu.

"Không biết, đây là ai vậy?"

Nam nhân trẻ tuổi cười cười: "Cháu gái nhà ta, cùng mấy đứa cháu trai lớn tới khu vui chơi chơi. Nếu không biết, vậy ta lại đi nơi khác tìm xem."

Lý quản lý cùng hai nhân viên làm NPC cùng có vẻ mặt bối rối, khó hiểu.

"Làm sao lại có cảm giác đứa nhỏ kia đã từng gặp qua rồi, nhưng làm sao không nhớ ra hình dáng bé là thế nào nhỉ?"

Người nam nhân trẻ tuổi rời khỏi nhà ma cách đó không xa liền quay đầu lại nhìn thoáng qua khu vực chơi đu quay rộng lớn, lại nhìn hình đầu lâu được vẽ ở trên tường của nhà ma, trên môi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

"Một người bận rộn như vậy, nhưng ngược lại đối với con gái duy nhất cũng rất chặt chẽ và cẩn thận.”

Hắn có thể cảm giác được Minh Tể Tể đã đi qua nơi này.

Nhưng khi hắn xuất hiện, khí tức thuộc về Minh Tể Tể rất nhanh đã biến mất.

Ngay cả những người đã gặp qua Minh Tể Tể đều sẽ có ký ức sai lầm đối với Minh Tể Tể, ngay tiếp theo sau đó đều sẽ mơ hồ không nhớ rõ được khuôn mặt bé.

"Thủ đoạn bảo hộ thật không tồi!"

Nam nhân trẻ tuổi thu ánh mắt lại tiếp tục đi lên phía trước, vừa đi vừa cười nhạt.

"Nhưng bảo vệ được nhất thời, lại có thể bảo vệ được cả đời sao?"

Trong mắt người nam nhân hiện lên một tia hung ác nham hiểm, thân ảnh gầy gò hòa vào trong dòng người qua lại, rất nhanh biến mất không thấy nữa.

——

Bánh bao sữa ngủ một giấc đến xế chiều ba giờ rưỡi mới tỉnh.

Sau khi tỉnh lại cùng bốn người anh trai ăn một bữa thịnh soạn.

Vì để buổi chiều còn có tinh thần chơi tiếp, bánh bao sữa cố gắng kiểm soát cái miệng và dạ dày của mình, để cho bản thân ăn ít một chút.

Nếu được ăn được uống no đủ, bé sẽ rất buồn ngủ.

Nhưng … là lần đầu Hoắc tư Cẩn đưa bánh bao sữa đi chơi, nhìn bánh bao sữa ăn không nhiều, nghĩ bánh bao sữa không thích ăn, thế là lại gọi thêm món ăn.

"Tể Tể nếm thử cái này."

Hoắc tư Thần cũng muốn đút cho em gái ăn thêm, bởi vì nhìn em gái ăn cơm quá đáng yêu.

Hai cái má phồng lên, khi ăn thỉnh thoảng còn phát ra tiếng, thật sự thật sự đáng yêu.

Hoắc tư Tước cùng Bạch Minh Tư cũng không muốn bị bỏ qua, vì vậy bánh bao sữa dù không muốn ăn nhưng lại được bốn người anh đều đút cho.

"Tể Tể, nếm thử món này."

"Tể Tể, uống chút canh do anh hai phục vụ nào."

"Anh ba xé đùi gà cho Tể Tể, Tể Tể mau ăn, mùi vị rất ngon."

Bạch Minh Tư không phải là anh trai lại cách xa nhất, cho nên không đút thức ăn mà đưa sữa và nước trái cây cho bé.

Bất tri bất giác, bánh bao sữa lại ăn liên tục, liên tục được ăn.

Cuối cùng ngồi ở trong ngực anh cả, trong miệng vẫn còn đồ ăn anh hai đút, một tay thì cầm gan ngỗng anh ba đưa cho, một tay thì ôm cốc sữa bò anh Minh Tư đưa, đầu gục vào bát cơm trước mặt.

"Tể Tể?"

"Tể Tể?"

"Tể Tể!"

......

Bốn người giật nảy mình, vội vàng kiểm tra bánh bao sữa.

Người nhà họ Bách là gia tộc tâm linh, cũng biết một chút y thuật đơn giản.

Kiểm tra hết lượt, Bạch Minh Tư dở khóc dở cười.

Hoắc tư Thần sốt ruột: "Anh Minh Tư, Tể Tể là làm sao vậy?"

Hoắc tư Cẩn và Hoắc tư Tước không nói chuyện, nhưng cũng chăm chú nhìn hắn.

Bạch Minh Tư cầm khăn tay lau xung quang miệng nhỏ cho bé vẫn còn dính sữa, giọng của thiếu niên mang theo cưng chiều cười nói.

"Tể Tể chắc là mệt mỏi, ăn no rồi, sau đó buồn ngủ quá liền ngủ luôn."

Hoắc tư Cẩn: "......"

Hoắc tư Tước: "......"

Hoắc Tư Thần: "......"

Ba người anh trai trăm miệng một lời hỏi lại: "Thật?"

Bạch Minh Tư cười gật đầu: "Nếu như không yên lòng, có thể mang Tể Tể đi đến chỗ chú Cố làm kiểm tra, nhưng đáp án chắc là cũng giống vậy. Tể Tể mạch tượng rất bình ổn, mà thần hồn cũng rất bình thường."

Hoắc tư Cẩn nhìn bụng nhỏ tròn trịa củabánh bao sữa, cảm thấy có chút lo lắng.

"Tể Tể chắc là ăn không ít, cứ như vậy ngủ thiếp đi có thể không thoải mái chỗ nào không?"

Bạch Minh Tư cũng có chút lo lắng: "Vậy không bằng gọi bé dậy, dắt bé đi bộ một chút, sau đó lại để cho Tể Tể ngủ tiếp"

Ba anh em Hoắc gia cùng nhau gật đầu: "Cái này có thể được!"

Kết quả ba anh em Hoắc gia cùng với Bạch Minh Tư tất cả bốn người đều gọi bánh bao sữa một hồi lâu nhưng đều không đánh thức được bánh bao sữa dậy.

Ba anh em Hoắc gia và Bạch Minh Tư: "......"

Heo con ăn no cũng không thể ngủ được như vậy, phải không?

Dù là Bạch Minh Tư đã kiểm tra thần hồn của Tể Tể rồi nhưng tâm cũng thấy lo lắng.

Đứa nhỏ nào mà lại ngủ đến bất tỉnh nhân sự vậy?

Đây là có chuyện gì sảy ra a!

Sắc mặt bốn người nhanh chóng thay đổi, lập tức đưa bánh bao sữa đi Bệnh Viện tìm Cố Thích Phong.

Cố Thích Phong nhìn Hoắc tư Cẩn dẫn cả mấy anh em theo, mặt không có chút máu, nghĩ là bánh bao sữa xảy ra chuyện gì, trực tiếp bế bánh bao sữa đẩy vào phòng cấp cứu.

Sau khi kiểm tra xong, Cố Thích Phong khuôn mặt như tê liệt.

"Bé con khỏe giống như con nghé, chỉ là đơn thuần ngủ say thôi."

Ba anh em Hoắc gia và Bạch Minh Tư: "......"

Chú Cố, chú chắc chắn chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc