MINH VƯƠNG - TỂ TỂ BA TUỔI RƯỠI

Ở trong hố, Hải đại sư vội lấy điện thoại ra, thừa dịp điện thoại còn có thể dùng chuẩn bị gọi điện thoại.

Hắn vừa rồi thử leo lên nhưng chân bị đau, nếu không gọi người giúp thì chắc chắn hắn không bò lên nổi.

Nhưng vừa mới lấy điện thoại di động ra liền thấy đứa nhỏ cả người bẩn thỉu lúc trước xuất hiện.

Trên tay còn đang giơ lên tảng đá!

Hải đại sư hơi ngạc nhiên sau đó cười lên.

"Nhanh nhanh nhanh, bé con mau vứt tảng đá kia xuống đây, chú có thể giẫm lên trên tảng đá đó leo lên."

Bánh bao sữa quay đầu nhìn về phía chú út: "Chú út, thế nào rồi chú?"

Hoắc trầm Vân lấy lại tinh thần, nhanh chóng nhìn bốn phía xung quanh, sau đó lắc đầu: "Không có."

Bánh bao sữa quay lại, cúi đầu nhìn chú bại hoại ở trong hố.

Nhìn thấy tà khí quanh thân bé cảm thấy rất đáng ghét, bé tùy tiện nhìn bên trong hố, sau đó giơ tảng đá lên ném thẳng xuống dưới.

"Phanh!"

Tảng đá bị ném xuống làm nước bùn văng tung tóe khắp nơi.

Hải đại sư cảm thấy đứa nhỏ này thật không ngoan, mặc dù là đang giúp nhưng mà hắn vẫn cảm thấy không thích.

Quan trọng là rất bẩn!

Lúc ném tảng đá còn không biết nên ném chỗ nào, làm cho hắn tất cả mặt mũi bây giờ đều bị dính nước bùn.

Hắn đứng trong hố chửi ầm lên.

"Oắt con! Cháu không biết nói trước một tiếng sao?"

Bánh bao sữa lại đi bê một tảng đá khác tới, khuôn mặt nhỏ hừ hừ hô lên.

"Tránh ra!"

Không đợi Hải đại sư kịp phản ứng, bánh bao sữa lại ném tảng đá trong tay xuống lần nữa.

"Phanh!"

Hải đại sư: "......"

Hải đại sư tức giận gào lên: "Oắt con, cháu muốn ném chết chú à?"

Giống như đồng ý với lời nói của hắn nên lại có một tảng đá nữa được nện xuống dưới.

Lại thêm một tảng nữa!

Ở bãi đỗ xe này có tất cả tám tảng đá để chặn bánh xe, bánh bao sữa đều bê hết tám cái ném xuống hố.

Trên người đã dính đầy nước bùn, Hải đại sư không muốn bị ném chết, nên chỉ có thể cố gắng tránh những tảng đá đang ném xuống, chịu đựng cơn đau ở chân mà nhảy qua nhảy lại, giống như cá chạch nhảy tòm tõm trong vũng lầy.

Hắn vừa nhảy vừa mắng ầm lên.

"Đồ chó con! Chờ ông lên được ông…..!"

Hoắc trầm Vân đang rất ngạc nhiên khi thấy cháu gái của mình bê những tảng đá ném xuống một cách nhẹ nhàng, lại nghe được Hải đại sư mắng chửi người, bỗng nhiên giật mình một cái.

Hắn chạy nhanh tới miệng hố, hai tay còn chống eo nhìn chằm chằm Hải đại sư ở bên dưới mắng chửi lại!

"Giết cháu gái ông?"

"Trước khi mày leo lên thì ông chơi chết mày trước!"

"Đêm hôm khuya khoắt, còn mặc thành cái dạng này nghĩ mình có pháp thuật muốn đi lừa gạt người khác à, nhìn cũng không phải đồ tốt đẹp gì, còn chạy tới muốn ôm cháu gái ông, (chửi thề) … mày chắc là chuyên đi bắt cóc trẻ con hả, cái đồ đáng bầm thây vạn đoạn, sau khi chết phải vào mười tám tầng Địa Ngục mới đúng?"

"Còn dám uy hiếp cháu gái ông? Ông cho mày biết, cháu gái ông bẩm sinh đã có sức mạnh vô cùng lớn, mày không cẩn thận ép cháu gái ông tức giận, thì coi như đập chết mày cũng đáng. Cháu gái ông mới có ba tuổi rưỡi, mày cảm thấy đứa nhỏ ba tuổi rưỡi có thể đi tù không? …Ông sẽ báo cảnh sát nói mày bắt cóc cháu gái ông, cho mày biết tay!"

Hải đại sư: "......"

Hắn cũng từng gặp đứa nhỏ bẩm sinh đã có sức mạnh hơn người rồi, cho nên cũng không ngạc nhiên khi thấy bánh bao sữa bẩn thỉu kia giơ tay bê tảng đá lên ném.

Nhưng cũng không có nghĩa là hắn có thể rộng lượng không so đo!

(chửi thề) …!

Hảo hán không để ý thiệt thòi trước mắt!

Trước tiên, hắn cứ nhịn đã!

Chờ ra khỏi cái hố này, hắn chắc chắn có biện pháp để hai người này chết oan chết uổng!

Mặt Hải đại sư đầy nước bùn, cho nên liên tục dùng tay lau đi nước ở trên mặt.

Ánh sáng ở đây không tốt, lờ mờ, hơn nữa cả hai người kia đều đứng ngược sáng nên không nhận ra Hoắc trầm Vân.

Lòng dạ hắn hẹp hòi có thù tất báo.

Bị một đứa nhỏ bắt nạt đến mức này, trong vòng ba ngày không cho hai người này bỏ mạng quyết không bỏ qua!

Cho nên lúc Hoắc trầm Vân uy hiếp hắn, hắn nhanh chóng bấm tay làm pháp thuật, dùng tốc độ nhanh nhất điều khiển tấm bùa khôi lỗi và bùa xui xẻo mà mắt thường không nhìn thấy dán ở trên lưng Hoắc trầm Vân.

Hắn vừa thu tay làm thuật pháp lại, bánh bao sữa đi một vòng không tìm được tảng đá lớn hơn nào, thất vọng quay về, vừa hay nhìn thấy từ trong hố lớn bay ra ngoài hai tấm bùa.

Sau đó nhanh chóng dán ở trên lưng của chú út.

Sau đó, chú bại hoại ở phía dưới bỗng nhiên dùng giọng điệu mệnh lệnh yêu cầu chú út.

"Kéo ta lên!"

Bánh bao sữa tập trung nhìn thật kỹ.

Bùa chú khôi lỗi!

Ở ngay trước mặt bé, dán bùa khôi lỗi và bùa xui xẻo cho chú út của bé?

Bánh bao sữa giơ lên bàn tay nhỏ, đập một cái......

Đập trúng mông của chú út.

Hoắc trầm Vân đang bị bùa chú khôi lỗi khống chế hơi ngạc nhiên, ngơ ngác quay đầu xoay tròng mắt nhìn bé.

Bánh bao sữa giấu tay nhỏ ra đằng sau cười xấu hổ.

"Chú út, Tể Tể đập sai chỗ."

Hoắc trầm Vân đần người ra: "A!"

Hắn hô xong lại tiếp tục đi lên phía trước.

Bánh bao sữa nhìn chú út cao một mét tám mấy, nhìn lại mình thấy còn không cao đến đùi chú út, sau đó hít một hơi thật sâu dùng lực nhảy lên thật cao.

Tay nhỏ nâng lên đập vào lưng của chú út, đúng chỗ hai tấm bùa đang dán ở sau lưng.

Hải đại sư trong hố đang lợi dụng bùa khôi lỗi để điều khiển Hoắc Trầm Vân cảm thấy tim đau đớn, giống như có một hòn đá nặng ngàn cân bỗng nhiên đập mạnh vào ngực hắn.

"Phốc!"

Sau khi phun ra một ngụm máu tươi ra xa, hắn liền hôn mê tại chỗ.

Hoắc trầm Vân cũng tỉnh táo lại ngay.

Hoắc trầm Vân đang đứng ở trên miệng hố nhìn thấy Hải đại sư hôn mê thì rất sửng sốt.

"Tể Tể, hắn......"

Bánh bao sữa nhìn cũng không thèm nhìn, bé nhón chân không thể chạm đến tay chú út.

Bé thở dài thườn thượt.

"Chú út, chú quá cao!"

Trong hố toàn bùn là bùn, mấy tảng đá bên cạnh cũng bị bắn đầy nước bùn bẩn thỉu, còn có cây cỏ xung quanh nữa. Hoắc trầm Vân căn bản không thấy được Hải đại sư phun ra máu tươi, chỉ nghĩ là bị hôn mê.

Hắn ngồi xổm xuống ôm bánh bao sữa vào lòng, sau đó lấy ra điện thoại di động ra gọi 110 và 120.

"Ở đây có người bắt cóc trẻ con bị ngất xỉu, địa chỉ là *****."

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Hoắc trầm Vân mới tắt điện thoại.

Lúc sau mới nhớ tới lời nói của bánh bao sữa.

"Tể Tể, không phải chú út quá cao, mà là cháu quá thấp."

Bánh bao sữa trả lời theo lí lẽ: "...... Thế nhưng chú út à, Tể Tể mới ba tuổi rưỡi nha."

Hoắc trầm Vân nhớ hồi nhỏ bản thân hình như cũng đã to con rồi, so với những người bạn cùng trang lứa cũng cao hơn.

Mà người nhà họ Hoắc đều cao lớn, chỉ có bánh bao sữa......

Mặc dù bé mới ba tuổi rưỡi, vẫn chỉ là một đứa nhỏ, nhưng mà so sánh thân thể cùng với thể trọng như thế này......

Hoắc trầm Vân nghiêm túc nhìn bánh bao sữa: "Tể Tể, chú út vẫn cảm thấy cháu quá thấp."

Bánh bao sữa: "......"

Bánh bao sữa mím môi khẽ hỏi chú.

"Chú út, vậy Tể Tể phải cao bao nhiêu mới được tính là cao?"

Hoắc trầm Vân không suy nghĩ trả lời luôn: "Cũng phải một mét tám!"

Bánh bao sữa: "Chú út, chú chắc chứ?"

Hoắc trầm Vân: "Đương nhiên! Đương nhiên! Cháu nhìn cha, bác cả và các anh của cháu đi, trừ tư Tước và tư Thần còn chưa trưởng thành thì làm gì có ai không cao từ mét tám trở lên?"

Bánh bao sữa bỗng nhiên từ trong ngực chú tụt xuống, đứng trên mặt đất bên cạnh chân của chú.

"Cho nên chỉ cần cao như chú út là được rồi?"

Hoắc trầm Vân gật đầu.

Bánh bao sữa thương lượng với chú út.

"Vậy nếu như Tể Tể cao như chú thì chú có sợ không?"

Hoắc trầm Vân nhịn không được cười ha ha.

"Sợ sao? Sao chú út lại sợ bé con lớn lên được?"

Mọi người đều sẽ lớn lên, nào có người lớn sẽ sợ đứa nhỏ lớn lên chứ?

Bánh bao sữa xác nhận lại lần thứ hai: "Thật?"

Hoắc trầm Vân: "Đương nhiên! Nhưng mà Tể Tể à, cháu muốn cao được như chú út thì còn rất lâu nữa!"

Bánh bao sữa nhiều lần bị chú út nói bé thấp, lại xác nhận chú út nói chính mình sẽ không sợ bé cao lớn, cho nên quyết định để chú út thấy được khả năng của bé.

"Chú út, vậy chú nhìn Tể Tể nhé!"

Hoắc trầm Vân tìm không thấy khăn, chỉ đành dùng ống tay áo lau lau khuôn mặt nhỏ bẩn thỉu cho bánh bao sữa, mặc dù lau không được sạch sẽ lắm, nhưng ít ra có thể lau cho mặt bé con đỡ bị biến dạng, hắn âm thầm thở phào.

Lau sạch sẽ xong lại kiểm tra lại, Hoắc trầm Vân thỏa mãn gật gật đầu.

"Được rồi!"

Sau đó hắn nhìn thấy bánh bao sữa còn chưa cao đến đùi hắn, cao lớn lên nhanh chóng theo đúng tỉ lệ cơ thể cũ, trong thời gian nháy mắt cao ngang bằng hắn.

Đôi mắt to trên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm nhìn thẳng vào hắn, còn cười với hắn một cách kiêu ngạo.

"Chú út, Tể Tể cao lớn nè!"

Hoắc trầm Vân kinh ngạc lại sợ hãi, trực tiếp ngã chổng vó co quắp trên mặt đất.

Lúc chú út đang ngây người ra như phỗng, giống như bị hóa đá, đầu óc trống rỗng, thì bánh bao sữa bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên tầng cao nhất của tòa nhà bên cạnh, đôi mắt to đen trắng rõ ràng bỗng nhiên trở nên đen kịt một màu.

Bình luận

Truyện đang đọc