MINH VƯƠNG - TỂ TỂ BA TUỔI RƯỠI


Hoắc Trầm Lệnh dùng sức chín trâu hai hổ cũng không đánh thức được bánh bao sữa.

Ngược lại, lại sợ dùng âm thanh quá lớn sẽ hù dọa bánh bao sữa, cho nên gọi rất nhẹ nhàng.

Ôm bánh bao sữa hô hào hô hào, lại làm bản thân mình gọi đến ngủ thiếp đi.

Hoắc tư tước đi lên, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, liền thấy cha nằm nghiêng bên cạnh Tể Tể.

Tể Tể thì nằm ngửa cái bụng lên, miệng nhỏ mở ra một chút, cánh tay béo múp míp còn ôm một cánh tay của cha, trông rất ấm áp hài hòa.

Lại nhìn cha, một tay ôm lên eo mập mạp của bánh bao sữa, để em ấy tựa ở trong ngực mình, rõ ràng là cử chỉ bảo hộ.

Hoắc tư tước không khỏi mỉm cười, cầm chăn mỏng đắp cho cha, nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài.

Hoắc Trầm Lệnh đã tỉnh lại ngay lúc con trai đắp chăn mỏng cho, nhưng không mở mắt.

Chờ con trai thứ hai nhẹ nhàng đi ra ngoài mới mở mắt ra, hắn nhìn một chút bánh bao sữa đang dựa vào hắn nằm ngáy o o, lại nhìn cửa phòng đang chầm chậm đóng lại, khóe miệng cong lên.

Vốn định xử lý công việc một chút, ánh mắt nhìn vào chiếc chăn mỏng được đắp lên người, lại trực tiếp từ bỏ.

Đây là tâm ý của tư tước dành cho hắn, hắn không thể bởi vì công việc mà cự tuyệt.

Trái tim Hoắc Trầm Lệnh khẽ run lên, một cỗ ê ẩm lạ lẫm, trong lòng dâng lên cảm xúc chua xót kỳ lạ.

Trong ngực là bánh bao sữa đang hô hấp đều đặn, còn đang ngáy nho nhỏ, rất đáng yêu và dễ thương.


Hoắc Trầm Lệnh nhịn không được cúi đầu nhìn bé, tiểu gia hỏa ngủ đặc biệt sâu, cái miệng nhỏ chu lên, xoay người, toàn bộ cơ thể đặt ở trên cánh tay hắn.

Cảm thấy không thoải mái, lại lăn vào sâu trong ngực hắn.

Giày vò mấy phút, rốt cuộc tìm được vị trí dễ chịu, vẫn ôm một cái cánh tay, chân thì khoác đè lên chân hắn, tiếp tục ngủ say sưa.

Hoắc Trầm Lệnh bị động tác nhỏ của bé làm cho sững sờ.

Trong đầu hiện lên hình ảnh khi còn bé của ba cậu con trai.

Tư Cẩn cùng Tư Tước khi còn bé đặc biệt dễ chăm, hắn mặc dù đi sớm về trễ, có đôi khi bận rộn thậm chí không trở về nhà, nhưng qua vài lời mà vợ nói hoặc ngẫu nhiên cùng Tư Cẩn vui đùa cũng nhìn ra được.

Làm ầm ĩ chính là tư Thần, nghe nói ba tháng đầu cũng giống Tể Tể, sinh hoạt ngày đêm điên đảo lợi hại.

Khi đó hắn đang ở nước ngoài khai phát thị trường, nên thường xuyên ở nước ngoài.

Thỉnh thoảng thấy tư Thần cũng đều rất vội vàng, hoặc là thông qua video.

Nhìn lại bánh bao sữa trong ngực, Hoắc Trầm Lệnh không khỏi nghĩ đến vợ mình.

Hắn vẫn biết vợ luôn muốn có con gái, nhưng về sau bọn họ không sinh nữa.

Sau khi vợ đi thì Tể Tể tới.

Không chỉ có đến mà còn phát hiện ra âm mưu của Trương gia, cứu được gia đình bốn người một nhà bọn hắn.


Không!Có lẽ không chỉ có vậy!Cả hai cha mẹ cùng với anh trai bọn họ giống như cũng nhận được mức độ ảnh hưởng nào đó mà thay đổi.

Nhưng buổi tối hôm nay, Tể Tể cũng không nói nhìn thấy loạn thất bát tao quỷ vật gì cả.

Cho dù Hoắc An An cố ý nói đến chuyện thay thế lúc ở trên bàn ăn nhưng mà Tể Tể vẫn ăn một cách ngon lành.

Nghĩ đến chuyện anh cả cùng hắn nói chuyện, Hoắc Trầm Lệnh ánh mắt tối lại.

Nếu quả thật giống anh cả nói, vậy nhà cũ bên này cũng có một cái gì đó tồn tại không phải do con người khống chế khiến bọn họ những năm gần đây tính tình thay đổi mà không hay biết, không biết là cái gì?Hắn không cảm thấy anh cả nói láo.

Nhất là từ cảm xúc của hai ông bà có thể nhìn ra bọn họ thật đang hối hận, đối với hắn sinh lòng áy náy, cho nên tận lực chăm sóc Tể Tể.

Hoắc Trầm Lệnh nghĩ đi nghĩ lại, lại bắt đầu mệt rã rời.

Hắn khẽ cười một tiếng, dứt khoát không nghĩ nữa.

Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn!Dù là nhân lực không thể đỡ, còn có người đặc biệt trong huyền môn đây!——Mặt trời lên cao, bánh bao sữa ngơ ngác đứng dậy.

Hoắc Trầm Lệnh từ dưới lầu đi lên, vừa lúc nhìn thấy Tể Tể tỉnh.

"Tể Tể.

"Bánh bao sữa xoa xoa con mắt, giọng con nít ngây ngô chào.


"Cha! Chào buổi sáng!"Hoắc Trầm Lệnh lúc dậy đã kéo màn cửa ra, hơn nữa còn mở đèn ở gian phòng bên trong lên, sợ hắn đi xuống dưới rồi lúc bánh bao sữa tỉnh lại nhìn thấy một mảnh đen kịt sẽ sợ hãi.

Không nghĩ tới bánh bao sữa có thể ngủ một giấc đến buổi trưa, mười giờ hơn mới dậy.

"Đói bụng không?"Bánh bao sữa sờ sờ bụng nhỏ.

"Đói bụng.

"Đêm qua không có đi tìm quỷ vật không theo quy tắc xử lý, mặc dù đồ ăn của loài người ăn rất ngon, cũng ăn rất nhiều nhưng dạ dày vẫn như trống không.

Cha một tay bế lên bánh bao sữa, ôm đi phòng vệ sinh rửa mặt.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong cho bánh bao sữa lại buộc một cái nơ xiêu xiêu vẹo vẹo xấu hề hề, nhưng vẫn rất hài lòng với bản thân thì ôm bé xuống lầu ăn cơm.

Hoắc tư tước cùng Hoắc tư Thần đều đi học, Hoắc Tư Lâm buổi sáng không có lớp, bình thường lúc này đã sớm đi trường học, nhưng hôm nay lại giống như sinh trưởng ở trên ghế sa lon phòng khách.

Nhìn thấy chú hai ôm Tể Tể xuống liền rất vui.

"Chú hai, Tể Tể đã tỉnh.

"Bánh bao sữa mỉm cười nâng cánh tay nhỏ đầy thịt lên chào.

"Anh Tư Lâm, chào buổi sáng.

"Nói xong lại hơi nghi hoặc hỏi hắn: "Anh Tư Lâm, anh không cần đi học sao?"Hoắc Tư Lâm muốn đem người bế, nhưng nhìn chú hai không có ý muốn buông liền có chút thất vọng.

"Anh Tư Lâm buổi sáng không có lớp, xế chiều mới đi trường học.

"Bánh bao sữa nhớ kỹ cha Minh Vương dặn, bé đến nhân gian chủ yếu làm hai chuyện, tìm bảo mẫu nuôi, còn lại là học tập.


Cho nên! ! Bánh bao sữa nhìn Anh Tư Lâm không hề giống anh hai và anh ba đi học luôn rất căng thẳng, thế là thử hỏi anh.

"Anh Tư Lâm, Tể Tể có thể cùng anh đi trường học không?"Hoắc Trầm Lệnh kinh ngạc: "Tể Tể vì cái gì muốn đi trường học?"Bánh bao sữa nhỏ vẻ mặt nghiêm túc: "Cha, Tể Tể cũng muốn đi học.

"Hoắc Trầm Lệnh: "! ! "Tể Tể thích học như vậy?Hắn nhớ kỹ, con út lúc trước vì không muốn đi học ở trường mà ở trong nhà gào ba ngày ba đêm!"Thế nhưng anh Tư Lâm là học đại học, Tể Tể muốn đi học thì phải đi nhà trẻ.

"Bánh bao sữa ngây ngô hỏi cha: "Nhà trẻ dạy biết chữ không cha?"Hoắc Trầm Lệnh nhớ đến bánh bao sữa chỉ biết chữ phồn thể không biết chữ giản thể, thì bỗng nhiên hiểu bánh bao sữa vì sao lại hỏi vấn đề này.

Nhưng hắn đối nhà trẻ thật sự không hiểu rõ.

"Cái này! ! "Hoắc Tư Lâm vội vàng lên tiếng: "Chú hai, bên cạnh trường học của cháu có một trường mầm non công lập, nếu không buổi sáng cháu đưa Tể Tể đi xem một chút?"Hoắc Trầm Lệnh cũng không sợ Hoắc Tư Lâm không quan tâm để ý Tể Tể, có vẻ như sức mạnh khống chế vô hình đã bị biến mất, bầu không khí hòa thuận và đoàn kết khi anh còn nhỏ trong nhà lần nữa quay trở về.

Bánh bao sữa ngẩng lên cái đầu nhỏ lên hỏi cha: "Cha, Tể Tể có thể cùng anh Tư Lâm đi nhà trẻ chơi không?"Hoắc Trầm Lệnh không do dự: "Có thể, nhưng phải ăn cơm trước đã.

"Hoắc Tư Lâm nhanh chóng đem bánh bao sữa bế ôm vào người.

"Chú hai, chú đi làm việc đi, cháu mang Tể Tể đi ăn cơm, ăn xong liền đưa bé đi nhà trẻ.

"Hoắc Trầm Lệnh nhìn hai cánh tay trống rỗng, lại nhìn đứa cháu đã ôm bánh bao sữa đi phòng ăn bên kia! ! Đây là vội vàng sợ hắn đổi ý sao?Ông nội Hoắc cùng Bà nội Hoắc đang ở phía sau vườn hoa nhỏ tản bộ, nghe được tiếng bánh bao sữa liền không tản bộ nữa, nhanh chóng đi tới phòng khách.

Nhưng mà lúc đi tới thì kết quả trong phòng khách không có một ai, Tư Lâm luôn ở phòng khách đợi cũng không biết đi nơi nào.

Ông nội Hoắc hỏi dì giúp việc: "Có phải là Tể Tể tỉnh rồi không?"Dì giúp việc cười tủm tỉm gật đầu: "Đúng vậy, Tư Lâm thiếu gia giúp bé ăn sáng xong, lại ôm bé đi trường học rồi.

"Ông nội Hoắc: "! ! "Bà nội Hoắc: "! ! "Hoắc An An thân thể không thoải mái nên xin nghỉ bệnh ở nhà nghỉ ngơi, vừa mới tỉnh lại còn đang đứng ở lầu hai: "! ! "Hoắc An An ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.

Minh Tể Tể!Hệ thống nhân vật phản diên ác độc muốn thượng vị, vậy phải xem hệ thống chân mệnh thiên nữ này có đồng ý hay không!.


Bình luận

Truyện đang đọc