MINH VƯƠNG - TỂ TỂ BA TUỔI RƯỠI

Bánh bao sữa thấy ông bà nội không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào em họ của chú bác sĩ, bé sờ cằm nhỏ nói.

"Ông nội, bà nội, chú này có phải là so với chú út, tướng mạo còn giống cha và bác cả hơn không?"

Nhìn kỹ hơn, bánh bao sữa nhịn không được lên tiếng.

"Ông nội, lông mày của chú này rất giống của ông nha, rất rậm rạp, hình dáng nhìn cũng rất đẹp. Còn có cái mũi, giống bà nội! Mà khí tức quanh thân thanh khiết liêm chính, rất giống khí tức của cha và bác cả."

Ông nội Hoắc: "......"

Bà nội Hoắc: "......"

Lục tây Ba một lúc sau mới kịp phản ứng.

"Tể Tể, chú nghe ý cháu...... thế nào lại có cảm giác em họ của chú giống con của ông bà nội cháu thế!"

Bánh bao sữa nghiêm túc gật đầu: "Tể Tể không nhìn lầm, chú này chắc chắn mới là chú út của Tể Tể!"

Ông nội Hoắc cùng Bà nội Hoắc đột nhiên tỉnh táo hơn khi nghe lời nói của bánh bao sữa.

Đồng thời tỉnh lại còn có Lục Tây Lăng cùng Giang Lâm vừa mới bị dọa ngất.

Hai người từ từ tỉnh lại, cũng may là không trực tiếp đối diện với bánh bao sữa, người đầu tiên nhìn thấy trừ ông nội Hoắc và bà nội Hoắc, chính là người cách bọn họ gần nhất Lục tây Ba.

Lục Tây Lăng nhíu nhíu mày, giống như là đang rất hoang mang.

"Anh, sao anh lại tới đây"

Lục tây Ba lúc này mới nhớ tới nguyên nhân hắn vội vã chạy tới đây.

"Quản lý Đổng nói với anh em bị gài bẫy phải thực hiện quy tắc ngầm!"

Hắn vừa mới dứt lời, ở bên ngoài hành lang truyền đến giọng nói của một nam nhân đang kìm nén lửa giận và kiêu ngạo.

"Thằng nhóc Lục Tây Lăng kia đâu, đã nói buổi tối hôm nay chăm sóc chị Vân trên giường mà"

Lục Tây Lăng tái cả mặt, lập tức từ trên giường ngồi dậy.

Hắn quên trạng thái của mình là gì, cho nên vừa ngồi thì chiếc khăn tắm mà trước đó hắn quấn đã không còn an toàn trượt ra.

Ở trước mắt bao nhiêu người, cứ như vậy bị tất cả mọi người nhìn thấy!

Lục Tây Lăng: "......"

Lục tây Ba: "......"

Giang Lâm còn đang nằm ở trên giường rơi vào trong sương mù: "......"

Ông nội Hoắc: "......"

Bà nội Hoắc ôm bánh bao sữa thì ngược lại, bà đặt bé xuống chạy thật nhanh đến bên giường bắt lấy cánh tay Lục Tây Lăng đang phát ngốc, muốn xoay người hắn.

Nhưng không nhúc nhích được tí nào.

Bà nội Hoắc vội vã lên tiếng: "Tể Tể, nhanh giúp đỡ bà nội."

Bánh bao sữa con mắt sáng lên.

"Bà nội chờ chút, cháu lập tức tới ngay!"

Trước mắt bao người, Lục Tây Lăng tỉnh táo lại, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, hai tay gắt gao nắm lấy mép giường, cuối cùng bị bánh bao sữa lật người lại dễ dàng giống như là lật bánh rán.

Trước đó ngửa người, hiện tại biến thành nằm sấp.

Bà nội Hoắc nhìn thấy cái bớt trên mông của Lục Tây Lăng, chợt cười to lên tiếng.

"Ông lão! Đây tuyệt đối là con trai út của chúng ta, trầm Vân a! Nhìn cái bớt tròn trên mông này, cùng với vết trên mông của thằng cả và trên đùi thằng hai giống nhau như đúc!"

Lục Tây Lăng bị nhìn thấy hết sạch: "......"

A a a a!

Đây là cảnh tượng quá xấu hổ, quá sỉ nhục

Nhưng mà người xấu hổ không chỉ có hắn, còn có hai người anh của hắn.

….

Hoắc trầm Lệnh nghe thấy tiếng gào to ở bên ngoài bỗng nhiên bừng tỉnh, mở mắt ra liền phát hiện không thấy bánh bao sữa.

"Tể Tể!"

Hắn gọi to, con trai cả và đứa con trai thứ hai đang ngủ trên mặt đất đều bị đánh thức, cửa phòng mở ra, trong phòng ngủ sát vách Hoắc Trầm Huy và Hoắc Tư Lâm cũng tỉnh theo.

Hai cha con vội vàng rời giường.

"Trầm Lệnh (chú hai), Tể Tể sao thế"

Hoắc trầm Lệnh: "Không thấy!"

Hoắc Trầm Huy: "Mau tìm!"

Tìm ở trong phòng không thấy đâu, bởi vì động tĩnh tìm kiếm lớn, Hoắc tư Thần đang ngáy o o trên mặt đất cũng bị đánh thức.

"Cha, mọi người đang tìm...... A, Tể Tể đâu"

Hoắc Tư Tước kéo hắn lên: "Nhanh, cùng đi tìm đi!"

Dựa theo tính tình Tể Tể, tám chín phần mười là đi ra ngoài rồi.

Không biết mấy người bảo an ở bên ngoài có ngăn lại được không.

Nhớ đến Tể Tể là con gái ruột của Minh Vương, bọn hắn không ôm hi vọng gì.

Cho nên một đoàn người vội vã đi ra ngoài.

Vừa kéo cửa phòng mở ra, vừa vặn nhìn thấy hai vệ sĩ cường tráng đang chặn một nam nhân càn rõ ở cửa.

Người đàn ông nhìn thấy mấy người nhà họ Hoắc mặc âu phục đi giày da, vô ý thức rút lui về sau mấy bước, đứng tựa vào cửa phòng đằng sau như tượng.

Với kinh nghiệm của hắn ở trong ngành giải trí nhiều năm qua, những người mang âu phục giày da này hắn không thể trêu vào.

Mà ở trong phòng đối diện, vừa vặn truyền ra tiếng nói vội vã của bà nội Hoắc muốn để bánh bao sữa hỗ trợ.

Mấy người Hoắc Trầm Huy nghe thấy là giọng của bà và có cả bánh bao sữa ở bên đó nữa, lập tức cùng nhau đi sang.

Lúc vừa mới bước vào cửa phòng, liền nhìn thấy một người lớn hai lăm hai sáu tuổi bị bánh bao sữa lật người lại, lại dùng bàn tay nhỏ đè ở trên lưng đối phương.

Người thanh niên kia kêu lên một tiếng, trong nháy mắt không nhúc nhích nổi.

Sau đó vừa nghiêng đầu thì cùng mấy người nhà họ Hoắc đối mắt nhìn nhau!

Lục Tây Lăng: "......"

Chết rồi chết rồi!

Cả người hắn đều tê dại!

Vô thức vồ lấy bất luận cái gì có thể cầm được, lặng lẽ che kín đầu!

Như thế này, nhìn thấy hết thì nhìn thấy hết đi, chí ít cũng không biết hắn là ai.

Sau đó là giọng nói kích động của bà nội Hoắc.

"Ông à! Đây tuyệt đối là con trai út của chúng ta, trầm Vân a! Nhìn cái bớt tròn trên mông này, cùng với vết trên mông của thằng cả và trên đùi thằng hai giống nhau như đúc!"

Bạn nhỏ Hoắc tư Thần cực kỳ hiếu kì.

Nhìn chằm chằm vết bớt nhỏ bằng hạt đậu trên mông kia, lại nhìn về phía bác cả và cha ruột của mình.

"Bác cả, bác cũng có cái bớt ở bên trái mông sao?"

Tất cả mọi người vô ý thức cùng nhìn về phía Hoắc Trầm Huy, ánh mắt như có như không đảo qua cái mông hắn.

Hoắc Trầm Huy: "......"

Không đợi Hoắc Trầm Huy nói chuyện, bạn nhỏ Hoắc tư Thần lại nhìn về phía cha ruột.

"Cha, cái bớt ở đùi cha ở chỗ nào thế, làm sao con chưa từng nhìn thấy?"

Ánh mắt của mọi người lại chuyển lên người Hoắc trầm Lệnh, Hoắc trầm Lệnh tỏa ra toàn bộ khí chất lạnh lùng và nghiêm nghị, đám người yên lặng dời đi ánh mắt, lại nhìn chằm chằm vào Hoắc Trầm Huy.

Hoắc Trầm Huy: "......"

(Chửi thề, chửi thề) … cái bớt của hắn tại sao lại ở trên mông, còn bị thằng cháu hỏi thẳng ra, sau đó bị tất cả mọi người đứng yên tại chỗ nghiên cứu, nhìn chăm chú.

Mặc dù mặc quần áo, nhưng vào lúc này cảm giác bản thân mình cùng với chàng thanh niên nằm ở trên giường không nhúc nhích kia giống nhau!

Giờ khắc này, Hoắc Trầm Huy chỉ muốn biến mất ngay tại chỗ!

Hoắc trầm Lệnh từng chữ nói ra: "Hoắc! Tư! Thần!"

Bạn nhỏ Hoắc tư Thần đối diện với ánh mắt tử vong của cha ruột, cơ thể liền run lên.

Ngay lúc bạn nhỏ Hoắc tư Thần sắp bị cha cho một bàn tay lên gáy thì được bánh bao sữa cứu vớt.

Bánh bao sữa thấy cha, bác cả và các anh tới, vội vàng buông tay chạy tới, nhào vào trong ngực cha.

"Cha!"

Hoắc trầm Lệnh bị bé nhào vào trong lòng liền trực tiếp giang tay ôm lấy.

Ở trên giường, hai mắt trống rỗng, linh hồn như thoát ra khỏi cơ thể, Lục Tây Lăng đầu óc hoàn toàn trống rỗng, ngay lúc này giật mình một cái.

Bây giờ không chạy thì chờ đến khi nào.

Hắn đang nằm ở mép giường, đúng lúc nhìn thấy chiếc khăn tắm dưới đất.

Vội chộp lấy nó và quấn quanh eo, chạy về phía cửa bằng đôi chân dài của mình.

Nhưng mấy người Hoắc trầm Lệnh lại đang đứng ở cửa, hai nam nhân trưởng thành và bốn đứa nhỏ đứng đó đem cửa phòng chắn kín gần như không có kẽ hở.

Hắn lao tới rất nhanh và tình cờ ngang tầm mắt với bánh bao sữa đang được Hoắc trầm Lệnh ôm vào trong ngực, hai cặp mắt to đồng thời trừng lớn.

Bánh bao sữa đáy mắt mang theo nồng đậm ý cười, gương mặt trắng nõn nà, bởi vì ngoài ý muốn tìm được chú út chân chính nên lộ ra nụ cười rất ngọt ngào.

Trên gương mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ, hô lên gọi chú.

"Tiểu......"

Lục Tây Lăng giật mình một cái, tay so đại não phản ứng nhanh hơn, trực tiếp túm khăn tắm vây quanh ở trên người.

"A a a! Nhỏ nhỏ em gái ngươi nhỏ! Đều nói lão tử không nhỏ! Cả nhà ngươi mới nhỏ đâu! Cái đồ quỷ! Lão tử liều mạng với ngươi! Lão tử vẫn còn nguyên! Cũng coi như còn rất trẻ!"

Sau đó, Lục Tây Lăng bị bác cả và cha cùng đồng thời đạp một cái bay ra.

"Ngao!!!!"

Bình luận

Truyện đang đọc