MINH VƯƠNG - TỂ TỂ BA TUỔI RƯỠI

Người phụ nữ mặc sườn xám sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng lui lại.

Bạch Minh Tư không biết từ lúc nào đã đi đến đằng sau, ngay lúc mà người phụ nữ lùi lại liền chậm rãi hỏi.

"Vòng tay của cô đã đeo bao lâu rồi?"

Người phụ nữ mặc sườn xám vội vội vàng vàng đem vòng tay lấy xuống bỏ vào trong túi xách của mình, lại nhìn về phía Bạch Minh Tư cứng rắn lên tiếng.

"Mắc mớ gì tới cậu! Đồ không bán cho tôi thì thôi!"

Người phụ nữ mặc sườn xám nói xong, tránh đi ánh mắt của Bạch Minh Tư, thần sắc bối rối rời đi.

Bạch Minh Tư cũng không có đuổi theo, mà đứng tại chỗ suy nghĩ.

Hoắc tư Cẩn cau mày hỏi Bạch Minh Tư: "Minh Tư, cô ta là người hay lại là...."

Bạch Minh Tư cho đáp án khẳng định: "Trước mắt là người!"

Bánh bao sữa cảm thấy thắc mắc, lại bổ sung thêm: "Tiếp qua ba ngày, liền sẽ là ma!"

Hoắc tư Cẩn chân mày càng nhíu chặt hơn: "Cô ta sẽ chết?"

Bánh bao sữa gật đầu, khuôn mặt nhỏ biểu lộ rất hoang mang, một đôi mắt to ngơ ngác nhìn bóng lưng người phụ nữ mặc sườn xám, giọng sữa nói rất trong và nhẹ.

"Chị ấy thu thập quỷ làm gì? Sợ sẽ chết chậm hơn sao?"

Bạch Minh Tư đột nhiên hỏi bánh bao sữa: "Tể Tể, muốn đi theo xem thế nào à?"

Bánh bao sữa chần chờ nhìn về phía ba người anh trai nhà mình.

Hoắc tư Cẩn nhìn hai đứa em trai, Hoắc tư Thần gãi gãi cái ót.

"Anh cả, anh hai, nếu như chúng ta mặc kệ, có phải chính là thấy chết không cứu không?"

Hoắc tư Tước phóng túng tùy ý, cất giọng lạnh lùng: "Không nghe Tể Tể nói sao? Kia là cô ta tự tìm!"

Cũng từng thấy người đi thu thập các loại đồ cổ hoặc là nguyên mẫu các loại nhân vật, lần đầu tiên nhìn thấy người thu thập ma quỷ!

Tuổi còn trẻ, mà suy nghĩ không đâu ra đâu!

Hoắc tư Cẩn nhìn chằm chằm bóng lưng người phụ nữ kia, lục lại trong trí nhớ hình như có quen biết, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một gương mặt quen thuộc.

"Anh ở trong trường học hình như đã gặp qua cô ấy rồi."

Hoắc tư Tước lập tức cảnh giác: "Đi, anh cả, chúng ta đuổi theo nhìn xem!"

"Được!"

Hoắc tư Tước ôm bánh bao sữa cùng Hoắc tư Thần ngồi ở ghế sau, Hoắc tư Cẩn vẫn lái xe, còn Bạch Minh Tư thì ngồi ở vị trí kế bên tài xế.

Người phụ nữ mặc sườn xám đi lên một chiếc xe con màu đen, xe bọn họ cũng theo sát phía sau.

Bởi vì mở đôi mắt âm dương nên tầm nhìn rõ hơn, Hoắc tư Cẩn có thể dễ dàng nhìn thấy trên chiếc xe con màu đen của người phụ nữ kia, ở ghế sau xuất hiện một màn sương tối đen như mực bên cạnh chiếc gối ôm.

"Cô ấy đem vật kia thả ra! Ở phía sau, sát ngay cửa kính!"

Như thể biết được hắn có thể nhìn thấy nó, con ma dán làn khói đen vào tấm kính đằng sau xe, nâng lên một cái tay màu trắng muốt hướng hắn vẫy vẫy.

Theo cánh tay đung đưa của con ma lộ ra khuôn mặt trắng bệch của cậu con trai khoảng bảy tám tuổi.

Cậu ta hé miệng nở một nụ cười trông rất thâm trầm và nham hiểm.

Mắt cậu ta nhìn như là tử vật.

Bạch Minh Tư cũng nhìn thấy, vội vàng nghiêng đầu nhìn về phía Hoắc tư Cẩn.

Hoắc tư Cẩn hai tay nắm chắc tay lái, môi mỏng có chút nhếch lên.

Trừ như vậy ra thì hết thảy đều phi thường bình thường.

Bạch Minh Tư sợ hắn bị hù dọa, rất nhẹ nhàng trấn an hắn.

"Cứ làm như không nhìn thấy cái gì là được."

Hoắc tư Cẩn một bên chuyên chú lái xe, một bên nhàn nhạt lên tiếng.

"Anh không sao, vẫn có thể nhìn được!"

Hoắc tư Thần ở phía sau giơ ngón tay cái lên hướng anh cả nhà mình khen ngợi: "Anh cả lợi hại! Em lần đầu tiên nhìn thấy những thứ kia đã bị dọa đến kêu gào ầm ĩ!"

Hoắc tư Tước cười: "Nếu không làm sao là anh cả đây!"

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm con quỷ ở phía trước, cho nên tất cả động tác của nó đều thấy rất rõ ràng.

Đứa bé trai kia cảm thấy rất kinh ngạc khi mấy người bọn họ đều có thể nhìn thấy nó, khuôn mặt trắng bệch khiếp người chậm rãi trở nên phẫn nộ.

Nhưng cũng chỉ là trong chốc lát khuôn mặt phẫn nộ lại bị hằn học âm tàn thay thế.

Đứa trẻ ngồi ở ghế sau lại lần nữa lộ ra nụ cười thâm trầm, sau đó hướng bọn họ mà chỉ chỉ sang phía bên phải.

Mấy người Hoắc tư Cẩn vô thức thuận theo phương hướng nó chỉ nhìn sang, sau đó sắc mặt đại biến.

Theo hướng chỉ của cậu bé thì ở ngã tư đường bên phải giao lộ đang chờ đèn đỏ, có một chiếc xe nhỏ bỗng nhiên bị một tầng nhàn nhạt âm khí bao phủ.

Con quỷ kia xuất thủ gây chuyện!

Hoắc tư Cẩn ngay lập tức đạp chân ga, chiếc kia xe nhỏ ở bên phải giao lộ cũng bỗng nhiên tăng tốc, lao thẳng đến xe của bọn họ.

Hoắc tư Thần thấy rất rõ ràng, phía sau lưng đổ mồ hôi lạnh, hướng về phía chiếc xe của con ma đằng trước mà hô to.

"Con ma này là muốn đâm chết chúng ta!"

Bánh bao sữa nắm chặt tay anh ba, bằng giọng trẻ con non nớt an ủi anh.

"Anh ba đừng lo lắng, không đâm được đâu."

Nói xong bé hé miệng nhìn ra phía ngoài xe.

Sau đó Hoắc tư Tước cùng Hoắc tư Thần đều thấy tất cả âm khí bao phủ trên chiếc xe kia bỗng nhiên vọt tới bánh bao sữa, cuối cùng toàn bộ chui vào trong miệng nhỏ của bé.

Hoắc Tư Thần: "......"

Hoắc tư Tước: "......"

Đứa nhỏ ở trên xe con đăng trước: "......"

Bánh bao sữa thò nửa cái đầu ra ngoài hướng cậu bé kia mà hét to.

"Còn nữa không? Nhanh nhanh nhanh!"

Cậu bé: "......"

Hả… mẹ nó lại còn thúc giục!

Đây là tr@n trụi khiêu khích!

Hai mắt của tiểu quỷ dần dần đỏ lên, quanh thân âm khí tràn ra.

Nhưng nó cũng không động thủ ngay mà chờ xe chạy được một đoạn nữa, đến một ngã tư khác, nó lại bắt đầu hành động.

Tình cờ là đúng lúc đèn đỏ, có rất nhiều người đi bộ băng qua đường.

Tiểu quỷ nở một nụ cười ác độc, lộ ra những chiếc răng xanh lét.

Há to miệng phun ra màn khói âm khí, quát to mấy chữ.

"Đi chết đi!"

Nồng đậm âm khí bỗng nhiên từ chiếc xe tràn ra, như là gió lốc đồng dạng hướng tới chiếc xe của mấy người Hoắc tư Cẩn quét tới.

Tim Hoắc tư Thần nhảy lên: "Tể Tể, chỗ này có thể ăn không?"

Bánh bao sữa vui vẻ: "Anh ba yên tâm, nếu nhiều hơn cũng có thể ăn được."

Hoắc tư Tước lại cảm thấy ăn thôi thì không đủ, tiểu quỷ kia quá ác độc.

Hoắc tư Cẩn cảm giác được cỗ xe bị mất khống chế, rõ ràng giẫm lên phanh rồi, nhưng xe vẫn hướng phía trước chạy.

"Nó đang điều khiển xe của chúng ta!"

Bạch Minh Tư nhanh chóng từ trong túi sờ sờ, móc ra chiếc bút lông mà bút tiên đang ở trong đó.

Hắn không mang bùa, cho nên đành phải ngay tại chỗ tìm bút mà dùng, ở trên cửa sổ xe bên cạnh bắt đầu vẽ bùa.

Vừa mới bắt đầu đặt bút, đầu bút lông bỗng nhiên phồng ra, hoàn toàn không có cách nào viết.

Bánh bao sữa vừa quay qua nhìn thấy: "Anh Minh Tư, sao vậy?"

Bạch Minh Tư nhìn âm khí đang gần trong gang tấc sắp đem bọn họ bao phủ vội vã lên tiếng: "Chuẩn bị vẽ bùa, nhưng cái bút tự nhiên...... Xù lông."

Lúc bánh bao sữa mở miệng, cái bút lông trong nháy mắt lại khôi phục bộ dáng trước đó bình thường.

Bạch Minh Tư: "......"

Hoắc tư Thần phát hiện tốc độ xe càng lúc càng nhanh, lo lắng nhắc nhở bánh bao sữa.

"Tể Tể, em làm sao còn không bắt đầu ăn đi nha, không ăn chúng ta sẽ xong đời luôn đó!"

Bánh bao sữa vươn bàn tay nhỏ ra ngoài cửa sổ, trong tay cầm chiếc bút lông.

Bàn tay nhỏ ở bên ngoài không ngừng khuấy khuấy quay quay.

Sau đó các anh trai trong xe đều nhìn thấy, âm khí kinh khủng âm lãnh giống như ác quỷ muốn ăn thịt người bị quấy thành một con quỷ khổng lồ.

Mà ngón tay mập mạp của bánh bao sữa vẫn còn đang khuấy động như vẽ thẻ bùa!

Các anh trai: "......"

Là bọn họ tóc ngắn kiến thức nông cạn!

Thật!

Tiểu quỷ ở trong xe phía trước: "......"

Cái này không khoa học!

Bánh bao sữa không vội xử lý âm khí bên ngoài, mà cầm bút lông nhìn một chút, nhăn lông mày lại rất không hài lòng.

"Không nghe lời như thế......"

Bút lông không dám chạy thoát ra khỏi tay của bé, các anh trai thấy ở trên kính chắn gió xuất hiện mấy chữ lớn màu đen.

"Ta sai rồi, ta về sau tuyệt đối nghe lời, tiểu đại nhân tha mạng nha ~~~~"

Hoắc tư Thần không dám tin: "Con quỷ này có phải là đang làm nũng?"

Bút tiên:...... Chuyện làm nũng là chuyện mà bút tiên làm tốt nhất nha?

Bánh bao sữa rất lãnh khốc, cầm bút lông sau đó hướng ra ngoài ném lên cao.

"Nũng nịu thì làm được cái gì, đánh thắng được con quỷ kia thì giữ lại, đánh không thắng...... Bản Tể Tể ăn ngươi!"

Bút tiên:......

Bình luận

Truyện đang đọc