Bệnh viện,
Bạch Nhược Vi đang cầm điện thoại đọc báo.
Cô ta không thể ngờ rằng mọi chuyện lại có thể tệ đến mức này.
Chỉ sau một đêm mà tất cả các trang báo nổi tiếng đều đưa tin về Bạch gia.
Bạch Nhược Vi bị bọn họ cười nhạo vì buổi tiệc đính hôn không thể diễn ra thành công.
Cô ta ném mạnh điện thoại lên tường.
Miệng thì chửi mắng Bạch Âm.
Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
Bạch Âm tay cầm bó hoa cúc trắng tự nhiên đi vào.
Giây phút nhìn thấy cô xuất hiện, Bạch Nhược Vi ném cho cô một ánh mắt ghét bỏ.
Mọi chuyện tối qua cứ như là có kẻ đứng sau điều khiển vậy.
Các chi tiết đều trùng hợp đến bất thường.
Đầu tiên là bài hát mà Bạch Âm trình diễn trong buổi tiệc.
Thứ hai, cô ta đã tận mắt nhìn thấy hồn ma của Bạch Tuyết lang thang trên bãi cỏ.
Điều cuối cùng, tiệc đính hôn trùng ngày giỗ con bé.
Bạch Nhược Vi liếc Bạch Âm.
Cô ta rời khỏi giường đi đến giật lấy bó hoa đạp nát.
Bạch Âm cười nhẹ không trách hành động trẻ con này.
Trước nụ cười bình thản của cô, Bạch Nhược Vi tức giận dơ tay lên định đánh nhưng lại bị cô nắm chặt lấy.
Bạch Âm dùng sức làm đau cô ta, muốn chạm vào da mặt cô đâu phải dễ.
Bạch Nhược Vi vùng vẫy muốn thoát thì cô càng tăng sức.
- Bỏ tao ra con khốn.
" Chát "
- Thôi chết, chị lỡ tay.
- Mày.
Bạch Nhược Vi một tay ôm mặt.
- Em có biết không, đêm qua Bạch Tuyết về thăm chị.
Con bé nói có ghé thăm Bạch gia, đặc biệt là chị Bạch Nhược Vi.
Bạch Tuyết muốn ở lại đó chơi lâu hơn nhưng không may Bạch gia bị cháy.
Tiếc thật đó !
Bạch Âm lắc đầu cười.
- Là mày làm đúng không, mày dựng chuyện Bạch Tuyết hù doạ tao phải không Bạch Âm.
- Em nói gì thế em gái, chị không biết gì hết.
- Nói dối.
Bạch Nhược Vi không tin, cô ta không tin trên đời này có ma.
Bạch Tuyết là em gái của Bạch Âm.
Con bé chết không tìm thấy xác, Bạch Âm không phải về nước tìm cách báo thù hay sao.
Cô còn thể hiện bài hát mà Bạch Tuyết rất yêu thích từ khi còn sống.
Không thể có chuyện trùng hợp như vậy được.
Chắc chắn là do Bạch Âm gây ra.
Nhưng Bạch Nhược Vi không có bằng chứng kết tội cô.
" Nghe nói nàng Bạch Tuyết phải chạy trốn
cô bé khăn đỏ lại e sợ sói xám
nghe nói rằng Mad Hatter lại thích Alice
chú vịt xấu xí sẽ hoá thiên nga trắng "
- Mày đừng có hát nữa Bạch Âm.
Bạch Nhược Vi hét lớn.
- Ha, chị thấy Bạch Tuyết đang đứng ở sau lưng em vỗ tay nên mới hát cho con bé nghe đấy.
Cô ta nghe xong thì lạnh cả người không dám quay mặt lại.
Bạch Âm cúi người nhặt bó hoa cúc trắng lên đem để trong tay Bạch Nhược Vi.
Cô vén tóc ả, khuôn mặt trở nên yêu thương hiền hậu.
Mới mở màn thôi mà nhìn cô ta sợ đến mức này rồi, Bạch Âm cảm thấy thất vọng vô cùng.
Cô muốn ngày tháng sắp tới phải chơi đùa thật tốt với cô em gái đáng kính này.
- Á.
Bạch Âm giật mạnh tóc cô ta.
- Sợ thôi thì chưa đủ, tôi muốn cô bị linh hồn Bạch Tuyết gi3t chết.
Bạch Nhược Vi trợn to mắt.
- Chị Nhược Vi em mua đồ đến cho chị...
Nghe thấy có tiếng người, Bạch Âm thả tay.
Diệp Tu hoảng sợ không dám bước tiếp.
Bạch Nhược Vi chân đứng không vững liền ngã xuống sàn.
Diệp Tu thấy vậy liền chạy đến đỡ cô ta.
Bạch Âm đeo kính đen vào lạnh lùng quay người rời đi.
Bạch Nhược Vi nghiến răng nguyền rủa đủ điều.
Cô ta căm tức, oán thù Bạch Âm.
- Chị, đó đó kh
- Là Bạch Âm.
Diệp Tu giật mình.
Vậy cái người mà cô ta nhìn thấy ở sân bay hôm đó thật sự là Bạch Âm.
Không thể nào...
Bạch Âm dừng chân trước cửa thang máy đang đóng.
Trong lúc chờ đợi, thì điện thoại cô có số gọi đến.
Là Niên Ngọc Linh, cô nhấn nghe máy.
" Tối nay chúng ta có hẹn với đối phương lúc 7h để bàn bạc về dự án quảng bá sản phẩm nha Bạch Âm.
"
- Mình từ chối không đến chắc được nhỉ.
Cái tên Trần Bách Ngôn đó, cô không dám ngồi ăn cơm chung bàn với hắn ta đâu.
" Cái gì mà từ chối không đến, cậu là người mẫu mà bọn họ muốn hợp tác.
Không đến là kém lịch sự lắm đó.
Với lại, mình nghĩ Trần Bách Ngôn kia không rảnh thời gian để đến trò chuyện nên cậu cứ yên tâm.
"
- Được rồi được rồi.
Tạm biệt !
Bạch Âm tắt máy.
Đúng lúc thang máy mở, Lương Mỹ Lệ bước ra vô tình đụng trúng Bạch Âm.
Bà ta không thèm mở miệng nói câu xin lỗi mà đi ngang qua cô.
Bạch Âm nhếch miệng cười khinh, đến thăm Bạch Nhược Vi thật vội vàng giống cái lúc bà ta bỏ chạy trước cái chết của mẹ cô năm đó vậy.
Trần Bách Ngôn làm xong công việc thì thấy Pha Lê nằm ngủ say trong lòng hắn.
Hắn nhẹ nhàng bế con bé đi đến ghế sofa đặt xuống.
Pha Lê đột nhiên mở mắt, Trần Bách Ngôn tự trách bản thân hắn không cẩn thận khiến con gái tỉnh ngủ.
Hắn cười xoa đầu Pha Lê.
- Daddy xin lỗi.
- Papa, đi ăn cơm với công túa.
- Sao con ?
Hắn khó hiểu.
Pha Lê bĩu môi đem tấm hình Acacia giấu trong túi áo ra cho Trần Bách Ngôn xem.
- Công túa.
- Con muốn Daddy chở con đi ăn với cô ấy ?
Hắn chỉ tay vào mình.
- Yes papa.
Pha Lê gật đầu mạnh.