Cháu là ai ?
- Dạ.
- Ta hỏi cháu là ai ?
- Dạ.
Trần Bách Ngôn khó hiểu, thằng bé này không biết nói chuyện sao hay là trí tuệ kém phát triển.
Số điện thoại của hắn không phải ai cũng muốn có.
Hắn mới đi công tác nước ngoài về, còn hơi mệt nên không thể nén lại đây nói chuyện với thằng bé lạ mặt kia.
Bạch Âm nóng ruột muốn chen vô nhưng không biết phải làm sao.
- Cô là mẹ của thằng bé à ?
Trần Bách Ngôn nhẹ giọng hỏi.
- Dạ.
Bạch Âm cúi người trả lời.
Không đâu, hắn sẽ không nhận ra mình.
Trời mạ ơi, tim con đập muốn phát nổ luôn này.
Hắn ta mà biết được cô lén sinh con thì đảm bảo cái mạng nhỏ của mình chết tươi.
Không nhận ra, không nhận ra.
Lạc quan lên, hắn ta làm sao nhớ được mình.
Hahaha.
Trần Bách Ngôn nhíu mày, hai mẹ con chỉ biết đáp dạ ?
- Chủ tịch, ngài mệt rồi.
Hắn gật đầu đi theo lối dẫn của thư ký Han.
Bạch Âm thấy hắn rời đi trong lòng nhẹ nhõm vô cùng.
Lần sau đừng gặp lại nữa nhá, cứ kiểu này cô sẽ nhồi máu cơ tim mất.
Bạch Dương Quân bĩu môi nhìn theo bóng lưng của Trần Bách Ngôn.
Chủ tịch là cái gì vậy, chủ tịch là được ngồi xe hơi sang trọng thế à.
- Mami, con muốn làm chủ tịch.
Bạch Âm :...
Nhóc muốn được người ta cung kính, được người ta mở cửa xe mời vào.
Cũng không cần phải lái mà xe hơi có thể di chuyển được.
Chủ tịch rốt cuộc là cái thứ gì chứ, nhìn chảnh muốn ói.
Bạch Âm xoa đầu con trai, cô biết rõ Tiểu Quân đang suy nghĩ gì.
Thằng bé từ nhỏ đã phải chịu thiệt thòi rất nhiều, cô không muốn con trai mình chịu khổ.
Vì vậy, mục đích Bạch Âm trở về đây không chỉ để báo thù mà còn moi ra một người đàn ông tử tế để làm ba của Tiểu Quân.
- Thôi bỏ đi, con không muốn làm chủ tịch nữa.
- Haha, vậy con muốn sao hử ?
- Mami, con muốn làm người đàn ông của mẹ, được không ?
Niên Ngọc Linh ôm bụng cười lớn.
Thằng bé có mấy tuổi đầu mà đã muốn thể hiện ta đây là đàn ông rồi đấy.
Trần Bách Ngôn có thằng con trai chất lượng như thế này, không muốn cũng uổng.
Bạch Âm ôm lấy Tiểu Quân, cô hạnh phúc khi thằng bé xuất hiện trong thế giới của cô.
Cô sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn, những lúc tuyệt vọng cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Trần Bách Ngôn ngồi xe, hắn ta nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bỗng điện thoại đổ chuông, ban đầu hắn không định nghe máy nhưng khi nhìn thấy số điện thoại hiện lên trên màn hình hắn vui vẻ hỏi thăm.
- Pha Lê, con nhớ Daddy không ?
" Papa là đồ đáng ghét, papa dám đưa người phụ nữ khác về nhà.
Con không thích ả ta, con không thích đâu huhuhuhu.
"
- Con nói cái gì, người phụ nữ nào.
Trần Bách Ngôn tỏ vẻ không hiểu.
Hắn ta làm gì có đem người phụ nữ nào về nhà.
Trần Pha Lê bị sao vậy, con bé hình như tức giận lắm.
Nhưng hắn không biết bản thân mình đã làm sai điều gì.
Đi công tác có một tháng, khi về lại xảy ra chuyện gì thế này.
Giọng nói bên kia ấm ức, lại khóc nữa sao.
Trần Bách Ngôn lắc đầu thở dài bất lực.
- Con nói Daddy xem, người phụ nữ nào.
" Papa đáng ghét, papa không nhớ cô ta ư.
"
- Daddy thua, con giúp Daddy nhớ lại được không.
" Là Lông Tuyết.
"
Cái gì, Lông Tuyết.
Đấy không phải là con chó giống cái mà hắn cho người đem về biệt thự chăm sóc trong lúc hắn đi công tác sao.
Trần Bách Ngôn sợ con gái ở nhà buồn nên mới bỏ tiền mua Lông Tuyết.
Hắn nghe nói, chó là bạn thân thiết nhất của con người.
Vì vậy, hắn hy vọng Pha Lê có thể vui vẻ làm quen với người bạn mới này.
Nhưng hắn không ngờ, con bé lại tư duy ra kiểu này.
- Pha Lê, Lông Tuyết là cún mà con.
" Nhưng con cún đó là phụ nữ đấy papa.
Huhu con không thích cô ta đâu.
"
Trần Bách Ngôn đỡ trán.