Phòng khách,
- Mời cậu uống trà, đây là loại trà tôi thích nhất nên hy vọng cậu cũng thích.
Mạc Khương tự mình rót trà cho Trần Bách Ngôn.
- Cảm ơn ngài.
Hắn miệng nói nhưng ánh mắt cứ liếc xung quanh tìm kiếm bóng hình ai đó.
Trần Bách Ngôn trong lòng có chút nao nao, khẩn trương rất muốn được gặp Bạch Âm.
- Con gái tôi nó đang chờ người kia, không phải cậu.
Ông lắc đầu cười nhẹ.
- À, tôi...
Hắn bị nói trúng tim đen.
- Cậu lo con bé không chấp nhận cậu sao? Nếu đúng thì cậu cũng đừng nên trách Bạch Âm, sẵn tiện tôi đây kể qua tình hình trong quá khứ và hiện tại của con gái mình.
Mạc Khương gương mặt nghiêm túc.
Ông nghĩ Trần Bách Ngôn cần biết chuyện này để hắn có thể thông cảm cho Bạch Âm.
Hắn sẽ không vội vàng mà thay vào đấy kiên nhẫn chờ đợi cô hơn.
Dù sao, Trần Bách Ngôn yêu cô thật lòng nên Mạc Khương không hẳn lo hắn bỏ cuộc dễ dàng.
Trần Bách Ngôn khó khăn lắm mới gặp lại Bạch Âm thì hắn làm sao chịu buông tay cô ngay từ phút ban đầu, để người con gái mình yêu sâu đậm bước chân đến với người đàn ông khác được.
- Cô ấy đã từng trải qua chuyện gì sao? Lúc Bạch Âm mất tích tôi thật sự rất sợ hãi, cho người tìm kiếm con gái ngài khắp nơi nhưng kết quả vẫn bằng không.
Trần Bách Ngôn nhắc lại chuyện cũ, hắn muốn biết trong khoảng thời gian xa hắn Bạch Âm sống như thế nào.
- Chuyện không dài cũng không ngắn, biến cố xảy ra khiến tôi không thể ngờ tới ngày hôm nay.
Quả nhiên ông trời biết cách hành hạ tinh thần chúng sinh.
Mạc Khương thở dài, mọi chuyện đều bắt nguồn từ ông.
Giá như ông không mặc kệ Bạch Dạ đánh tráo hai đứa bé gái thì tương lai Bạch Âm sẽ không sóng gió như thế.
Cô sẽ không bị người khác chà đạp, sỉ nhục, truy sát.
Mạc Khương có lỗi nên ông nhất định bù đắp cho Bạch Âm thật nhiều.
Ông sẵn sàng đón nhận cơn thỉnh nộ của cô, đón nhận cái oán trách của cô cho người cha sống chỉ biết nghĩ đến cảm xúc cá nhân.
Mạc Khương không muốn cô tha thứ bản thân ông nhưng cũng không muốn cô ân đoạn nghĩa tuyệt mình.
Trần Bách Ngôn quan sát sắc mặt ông có vẻ buồn bã, hắn im lặng chờ đợi Mạc Khương.
Bạch Âm, cô đã khổ lắm rồi hắn không muốn cô phải chịu đau thương nữa.
Cuộc đời cô đáng sống hạnh phúc viên mãn.
Hy sinh quá nhiều mọi thứ chỉ để nguyện báo thù.
- Con gái tôi hiện tại đang bị mất trí nhớ, ký ức của con bé không còn như trước.
Trở thành một đứa trẻ ngây ngô suy nghĩ non dại.
Thường xuyên bỏ nhà đi mà không biết bản thân muốn đi đâu.
- Khoảng khắc biệt thự Bạch gia bốc cháy, chính Ninh Tuyết và Thiệu Khiêm tận mắt chứng kiến Bạch Âm rớt xuống đất.
Thân thể không cử động, máu đỏ hoà trộn nước mưa.
Trời mưa to, cũng không thể dập tắt được ngọn lửa cháy dữ dội.
- Bạch Âm may mắn được cứu, mạng sống trở nên nhỏ bé mong manh.
Vì mất máu quá nhiều nên tình hình nguy cấp vô cùng.
Tôi chưa từng thấy điều kỳ diệu, nhưng nó lại tìm đến với Bạch Âm.
Mạc Khương nói tới đây thì ngưng, ông hít thở thật sâu.
Lòng nhói lên một cái, bàn tay run rẩy.
Trần Bách Ngôn cơ thể dần dần cứng đờ không nhúc nhích.
Hắn nghe ông kể, sâu tận đáy lòng không thể không hoảng sợ.
Bạch Âm bị mất trí nhớ sao, cái gì máu trộn lẫn nước mưa lạnh buốt.
Đầu óc Trần Bách Ngôn loạn cả lên, thì ra sau khi gây tai nạn đâm chết người cô lái xe đến biệt thự Bạch gia tính sổ đám người kia.
Cố Duật Thành vì cô mà gánh tội, hắn sẽ phải ngồi tù và trả giá nặng.
Trần Bách Ngôn đương nhiên không thể bỏ mặt Cố Duật Thành.
Hắn vẫn đang cố gắng cứu giúp người Bạch Âm mang ơn mai nay.
Ai?
Kẻ nào đẩy Bạch Âm?
Nếu để hắn tra được, chắc chắn sẽ không nhẹ tay trừng trị.
- Con bé ban đầu tắt thở...
- Cái gì?
- Ngài ngài...
Trần Bách Ngôn trợn mắt kinh hãi đứng bật người dậy.
- Dường như chết, chính phép màu đã cứu vớt Bạch Âm.
Ban tặng cho con gái tôi một cơ hội sống mới.
Mạc Khương cố giữ bình tĩnh.
Thời điểm ông đến hiến máu, bác sĩ báo riêng cho ông rằng Bạch Âm không còn thở nữa.
Mạc Khương không thể tin vào sự thật, ông nhất quyết nuôi hy vọng mong kỳ tích sẽ xảy ra và rồi kết quả...
Trần Bách Ngôn không dám tưởng tượng, hắn nhắm mắt cố gắng kiềm chế bản thân.
Thật diệu kỳ, nếu không có sự che chở của Thiên Chúa chắc hẳn Bạch Âm đã rời khỏi thế giới này rồi.
Chính Thiên Chúa đem người con gái hắn yêu trở về nhân gian.
Cảm xúc hiện tại của Trần Bách Ngôn rất khó tả.
Bỗng,
- Ba, anh ấy vẫn chưa tới sao?
Bạch Âm đột nhiên xuất hiện, lên tiếng đánh bay bầu không khí u buồn.
Cô diện một chiếc váy trễ vai màu hồng phấn, tô điểm là vài con bướm 3D trông rất chân thật sinh động.
Mái tóc được thắt bím một bên gọn gàng.
Bạch Âm trang điểm nhẹ nhàng khá hợp tông màu trang phục.
Cô như nàng công chúa nhỏ bước ra từ xứ sở thần tiên vậy.
Trần Bách Ngôn chính thức bị cô hút hồn, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Bạch Âm ăn mặc theo phong cách này.
Có chút không quen với bộ dạng mới của cô, trong mắt Trần Bách Ngôn mà nói vốn dĩ đã lưu nhớ Bạch Âm với hình tượng mạnh mẽ, nữ cường không dễ dàng chịu khuất phục trước bất cứ ai.
- Ờ thì...con thử gọi cho cậu ta thử xem.
Mạc Khương giật mình.
- Không cần gọi nữa anh đến rồi.
Trần Bách Ngôn đang mãi say đắm nhan sắc Bạch Âm, nghe thế liền xoay lưng nhìn chằm chằm người đàn ông trong chiếc áo sơmi trắng từ từ tiến về phía cô.
- Anh Triết, anh không mua quà tặng em à?
Bạch Âm vui mừng ôm lấy cánh tay anh, bĩu môi.
- Anh để ngoài xe, lát nữa sẽ dẫn em ra xem.
Đường Vũ Triết xoa đầu cô.
- Đúng lúc cơm cũng đã chuẩn bị xong, mọi người đã đến đầy đủ thì mời dùng cơm.
Tuyết, con mau gọi Khiêm nhanh chóng xuống đây.
Ninh Tuyết đứng ở cầu thang hóng chuyện, nghe vậy lại đi lên tầng.
Tần Chỉ Lam nháy mắt Mạc Khương thầm bảo ông mau làm gì đó.
Chứ bà cảm giác Trần Bách Ngôn kia khá khó chịu và bực tức đấy.
Bạch Âm không thèm ngó ngàng tới hắn, khiến hắn có chút tủi thân buồn rầu.
Nhìn cô gần gũi với Đường Vũ Triết đương nhiên hắn không thể vui.
Nhưng cũng không nên nhào đến đánh người ta vô lý.
Trần Bách Ngôn đành ngậm mùi tạm thời không gây chiến tranh.
Nói thì nói, vị hôn phu của Bạch Âm nhìn không tệ.
Ngũ quan cân đối, nét cười khả ái lay động thiếu nữ.
Đường Vũ Triết tình cờ bắt gặp tầm mắt lạnh lùng Trần Bách Ngôn.
- Chào anh.
Anh lịch sự.
- Ừ.
Hắn đáp một cách chán ghét.
- Anh là...
Đường Vũ Triết chưa biết tên để xưng hô cẩn thận cho đáng.
- Chồng thứ của Bạch Âm.
Trần Bách Ngôn ngẩng cao đầu kiêu ngạo.
- Anh thật hài hước mà, cái gì mà gọi là chồng thứ chứ.
- Thê thiếp? Gọi vậy cậu nghe thích sao?
- Không có.
Ý tôi anh nhìn hoà đồng thân thiện với mọi người xung quanh.
Đường Vũ Triết ngượng cười.
- Chậc, cậu sai rồi.
Trần Bách Ngôn ngang nhiên kéo tay Bạch Âm về phía mình.
Mặc kệ cô kịch liệt phản đối hắn sẽ không buông tay.
- Tên điên chết tiệt này.
Cô nghiến răng vùng vẫy.
- Anh mau thả vị hôn thê của tôi nhanh.
Đường Vũ Triết không vui.
- Này, muốn đánh lộn thì phiền hai cậu ra ngoài sân.
Mạc Khương nói.
- Ai thắng, phần thưởng là con gái Bạch Âm tôi.
Tần Chỉ Lam tiếp lời ông..