MỘNG ẢNH TÌNH


Trần tiên sinh, trong khoảng thời gian đợi tiểu thư ngài muốn dùng trà hay cà phê ạ?
Một nhân viên nữ nhẹ giọng.
- Nước lọc đi.
Trần Bách Ngôn trả lời.
- Ôi! Đây không phải là chủ tịch Trần tiếng tăm lừng lẫy hay sao.

Thật ngại quá! Em có thể ngồi trò chuyện chung với anh được không?
Vân Mặc từ đâu xuất hiện đứng trước mặt Trần Bách Ngôn.
- Cô là ai?
Hắn nhíu mày.
- Em là Vân Mặc, minh tinh điện ảnh thưa anh.

Không biết anh có hay xem mấy bộ phim dạo gần
- Tránh xa tôi ra một chút.
Trần Bách Ngôn khó chịu ném mạnh tờ báo xuống sàn.
- Anh à, em thiệt tình muốn làm quen
- Cô điếc hay bị thiểu năng?
Hắn cực kỳ căm ghét những thể loại phụ nữ như cô ta.

Cứ thích tìm cách đeo bám đàn ông nhiều tiền để được hưởng lợi cho bản thân.

Minh tinh điện ảnh ư? Lại càng đáng kinh tởm hơn, bọn họ không phải thường xuyên đấu đá nhau tranh giành vai diễn hay sao.

Thậm chí, còn chơi quy tắc ngầm.

Trần Bách Ngôn không muốn dính líu đến Vân Mặc tránh gây tin đồn xấu.

Nếu cô ta thành công trong quá trình tạo scandal, đặc biệt với một ông trùm tài chính - Trần Bách Ngôn thì tên tuổi của Vân Mặc sẽ được đánh bóng lên khá nhiều đấy.

Đây là con đường ngắn giúp cô ta nổi tiếng hơn.

Giới giải trí chính là vậy.
- Cô muốn tìm kim chủ chống lưng, không thử xem lại bản thân mình có thật sự xứng với tôi không?
Trần Bách Ngôn lạnh nhạt, ánh mắt vô cùng sắc bén.
- Em...
Vân Mặc bị nói trúng tim đen.
" Không được rồi, Trần Bách Ngôn không phải là người đàn ông dễ dàng bị mê hoặc.

"
Cô ta trở nên bối rối nhất thời, hiếm khi được gặp hắn ở ngoài đời.

Ả không muốn lỡ mất cơ hội ngàn vàng này.

Trần Bách Ngôn là ai cơ chứ.


Có biết bao nhiêu phụ nữ muốn tiếp cận hắn, gia thế hùng hậu vẻ ngoài lãng tử phong độ.

Một khi Trần Bách Ngôn gật đầu đồng ý cho cô ta đi theo hầu hạ bên cạnh hắn thì mọi thứ ả muốn hiển nhiên sẽ được đáp ứng.

Cố Duật Thành chia tay Vân Mặc.

Cô ta mất đi chỗ dựa, cũng tại do Acacia.

Vì thế, ả phải tìm một kim chủ mới mà Trần Bách Ngôn là mục tiêu chính của Vân Mặc.

Từ trước đến nay, anh hùng hảo hán dù có gặp Thái Sơn thì mặt cũng không biến sắc, đao gươm ngoài xa trường cũng chẳng làm khó được họ.
Khổng Tử từng nói " Ẩm thực nam nữ, nhân chi đại dục tồn yên ".

Đàn ông không qua được ải mỹ nhân là chuyện bình thường.

Bá chủ đầu tiên thời Xuân Thu chiến quốc, Tề Hoàn Công từng hỏi Quản Trọng " Ta có một tật xấu nhỏ, đó là thích săn bắn và nữ sắc có khi nào sẽ ảnh hưởng đến nghiệp xưng bá của ta? ".

Quản Trọng nói mỹ sắc không ảnh hưởng đến sự nghiệp.

Không đúng, hãy nhìn lại xem nhà Hạ diệt vong bởi Muội Hỉ, triều Thương diệt vong do Đát Kỷ còn Tây Chu vong quốc cũng bởi Bao Tự.

Ba triều đại liên tiếp bị sụp đỗ bởi mỹ nhân đây là lời cảnh báo các bậc đế vương không được quá chìm đắm vào sắc nữ.
" Trong 36 kế, mỹ nhân kế - bất bại.

"
- Ư...em đột nhiên chóng mặt quá...
Vân Mặc cố tình ngã vào lòng Trần Bách Ngôn.
- Chết tiệt.
Hắn tức giận hất cô ta xuống.
" Bụp "
- Đau...
Trần Bách Ngôn nhanh chóng cởi bỏ áo vest dính đầy mùi yêu khí.
- Người đâu, đem ả đàn bà dơ bẩn đáng chết này vứt ra ngoài cho tôi.
Vân Mặc nghe xong thì trợn to mắt hoảng sợ.
- Xin lỗi Trần tiên sinh, ngài bớt nóng ạ.
Quản lý chứng kiến mọi chuyện từ xa thấy tình hình tội tệ liền vội vàng đến xoa dịu hắn.
- Mau, tôi không muốn thở chung bầu không khí ngay tại lúc này với cô ta.
Trần Bách Ngôn vẻ mặt âm độ C đi thẳng đến phòng thay đồ.
- Cô, mời.
Quản lý không vui nói.
Vân Mặc nhìn theo bóng lưng của hắn có chút tiếc nuối.
" Thất bại rồi nhưng lần sau nhất định sẽ không.

Trần Bách Ngôn, mình không tin anh ta không ***** *** với cơ thể nóng bỏng này.


"
- Còn không đỡ tôi đứng dậy.
Cô ta cáu gắt.
Quản lý:...
" Bình tĩnh, khách hàng là thượng đế.

"
Phòng thay đồ lớn dành cho nữ,
- OMG, đẹp quá.
Bạch Âm xoay người trước gương ngắm nhìn bản thân.
- Thưa tiểu thư, đó là mẫu thiết kế mới nhất bên chúng tôi ạ.
- Nè nè, tôi muốn thử cái váy hở lưng màu đỏ kia nữa.
Bạch Âm hăng say lựa chọn trang phục.
" Trời ơi, đây quả thật là thiên đường.

"
- Tiểu thư mặc gì cũng đẹp, bộ này khá hợp
- Được rồi được rồi, tôi thử.
Nữ nhân viên chưa kịp nói hết câu thì Bạch Âm cắt ngang lời.

Cô vui vẻ cầm lấy cái váy chạy vô căn phòng nhỏ có màn che thay đồ dạng cửa.

Dù sao cô cũng là con gái, mấy mẫu váy sang trọng này thật gây nghiện.

Mỗi ngày Bạch Âm phải vặn não suy nghĩ không biết mặc gì cho ngày mai.

Tại vì quần áo mỗi một lần mang xong đều biến thành đồ cũ.

Thành ra không có cái gì để diện nên cần mua đồ mới.

Tự làm mới bản thân cũng vui, thà có quần áo mới theo mùa còn hơn là chỉ mặc đi mặc lại mấy bộ đồ cũ.

Đó cũng là một cách xả stress và để thêm duyên dáng, nhìn đẹp đẽ đáng yêu thì ai cũng quý mến.

Bạch Âm được ngâm mình trong suối nước hạnh phúc.
" Tiền Trần Bách Ngôn không thiếu, hay là mình tiến tới luôn vậy hahaha.

"
- Công nhận cô ấy dáng đẹp thật đấy.
- Đúng đúng, y chang người mẫu luôn.

Ghen tỵ quá à!

- Người gì đâu không những xinh mà còn nói chuyện dễ thương nữa chứ.
- ...
- ...
- ...
Bỗng,
Trần Bách Ngôn xuất hiện đột ngột khiến bầu không khí trở nên căng thẳng.

Các nhân viên đứng hình tại chỗ nhìn nhau ngạc nhiên.

Có phải, ngài Trần đi nhầm phòng không đây là phòng thay đồ nữ cơ mà.

Ngài ấy không phải không biết đọc chữ phân biệt.

Trần Bách Ngôn thừa biết điều đấy, hắn cần đổi một bộ âu phục khác.

Vân Mặc đúng là khiến hắn cảm thấy kinh tởm.

Trần Bách Ngôn không thích mùi nước hoa rẻ tiền đang bám trên người hắn.

Còn dám giả vờ ngã vào lòng hắn để quyến rũ.

Muốn trèo cao à, không dễ dàng cho cô ta như thế.

Nghĩ hắn là hạng đàn ông thấp hèn đó ư.

Thật nực cười! Trần Bách Ngôn đưa mắt quan sát xung quanh không thấy Acacia.
- Bạn gái tôi đâu?
Hắn hỏi.
- Dạ, thưa ngài tiểu thư đang ở trong đó.
Một cô nhân viên chỉ tay về hướng bên phải.
- Chuẩn bị cho tôi một bộ vest đen khác để sẵn bên ngoài.

Còn nữa, không có sự đồng ý của tôi thì không ai được phép vào đây.
Trần Bách Ngôn nghiêm túc nói.
- Tôi biết rồi thưa Trần tiên sinh.
Một phút,
...
Năm phút,
...
Mười phút,
...
- Giúp tôi với, cái này khó mặc quá.
Bạch Âm lớn tiếng cầu cứu.
Hắn cười nham hiểm.
Biệt thự nhà họ Cố,
- Cố Duật Thành, anh mau thả tôi ra.

Cái chết của mẹ anh thì có liên quan gì đến tôi cơ chứ.

Bà ta hồng nhan bạc mệnh, chết đáng đời lắm.
Tạ Uyển Nhu bị hắn cho người dùng xích chó giam cầm trong căn nhà kho tồi tàn nằm khá xa biệt thự.


Ở đây, quang cảnh đa phần là rừng cây.

Cô ta có dồn hết sức gào thét kêu cứu mạng cũng không một ai nghe.

Tạ Uyển Nhu không ngờ Cố Duật Thành lại có thể lạnh tâm như vậy.

Có lẽ, tội lỗi mà mẹ cô ta gây ra trong quá khứ không tài nào xóa sạch khỏi tâm trí hắn.
Tất cả bọn họ đều không muốn Tạ Uyển Nhu hiện diện trên thế gian.

Tạ Chi Ngang chỉ vì ham danh hám lợi mà nhuộm đen cả lí trí.

Tiền bạc khiến ác quỷ thức tỉnh, chèn ép tính làm người.

Gây tội ác không thể tha thứ theo thời gian bởi một số người.

Bà ta dù đã chết nhưng hận thù vẫn không nguôi, nó cứ sống mãi ngày đêm thôi thúc Cố Duật Thành.
- Cứ kiểu đà này, mình bị bỏ đói chết khô vì khát nước mất thôi.
Tạ Uyển Nhu bắt đầu lo sợ.
" Tại sao? Tại sao phải là tôi luôn chịu khổ? "
Sảnh chính,
- Thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong.
Cố Duật Thành gật đầu.
- Tạ Uyển Nhu, nhốt đúng 7 ngày rồi hẳn thả cô ta.
- Tôi nhận lệnh.
Vệ sĩ cúi thấp người.
- Theo Archiv Fur Kriminologie con người có thể nhịn ăn từ 8 - 21 ngày nhưng phải uống nước đầy đủ.

Tôi không muốn cô ta chết sớm, cậu hiểu chứ?
Hắn nhếch miệng.
Cố Duật Thành lên xe rời khỏi biệt thự.
Trên đường đi,
- Có chuyện gì?
Một cuộc gọi tới, hắn nhận điện thoại.
" Theo như thông tin tôi điều tra thì bên tập đoàn ZEUS đã ký hợp đồng với Acacia trước đó.

Chúng ta không thể mời cô ấy làm người mẫu đại diện được nữa.

"
- Vậy sao...
Tập đoàn ZEUS - Chủ tịch Trần Bách Ngôn.
Cố Duật Thành nhíu mày.
" Bạch Âm trở về nước lấy cái tên mới là Acacia trong thân phận siêu mẫu nổi tiếng.

Mình muốn giúp đỡ cô ấy để bù đắp mọi chuyện năm xưa, nuôi hy vọng nhỏ nhoi theo đuổi lại Bạch Âm.

Nhưng mình không hề nghĩ đến việc cô ấy sẽ hợp tác với Trần Bách Ngôn.

"
- Tạm thời cứ để yên dự án đó.
Hắn tắt máy..


Bình luận

Truyện đang đọc