Thằng bé...nhìn cứ thấy quen quen.
Trần Bách Ngôn cố gắng nhớ.
- Không quen sao mà được hả ? Ngay cả con trai của mình con còn muốn vứt bỏ ?
Lời nói của Dung Tĩnh càng khiến tâm hắn hoang mang.
Hắn sẽ không máu lạnh đến mức như thế.
Nhưng rốt cuộc thằng nhóc có đường nét khá tương đồng với hắn này chui từ đâu ra vậy.
- Không có bằng chứng thì nội khoan hẳn phán tội con.
Nội hiểu rõ tính cháu mình, sẽ không đi tìm phụ nữ quan hệ bậy bạ.
Trần Bách Ngôn nghiêm túc nói.
- Được, nội muốn con và thằng bé lập tức đến bệnh viện giám định ADN.
- Đúng vậy anh Hai, em cũng đồng ý.
- Thằng kia, ngay cả em...
Hắn cứng họng.
Trần Nhật Minh cảm thấy Dung Tĩnh đã dần dần bình tĩnh nên mới buông tay.
Thà làm cho tới còn đỡ hơn là bỏ lỡ.
Không thể để dòng máu của Trần gia lưu lạc ở bên ngoài được.
Trần Bách Ngôn không hiểu chuyện quái quỷ gì đang diễn trước mắt.
Bà nội và em trai không tin tưởng hắn sao chứ.
Trần Nhật Minh ngay từ nhỏ đã luôn luôn đứng về phe hắn.
Nhưng vì Tiểu Quân quá giống với anh trai mình nên bản thân rất kiên quyết tán thành ý của bà.
- Hai người nhất định phải làm rõ chuyện đứa bé mới yên tâm đúng không ?
Trần Bách Ngôn bất lực đỡ trán.
- Chịu thôi anh Hai, thằng nhóc cứ y như một khuôn từ anh đúc ra vậy mà.
Em sợ rằng sau khi anh kết thúc quan hệ với cô chị dâu gì đó mà quên ném bao cao su vào thùng rác.
Rồi người dọn phòng biết anh là chủ tịch ZEUS nên
Trần Nhật Minh gãi đầu mạnh dạn nêu suy nghĩ riêng của mình.
- Im miệng ngay.
Hắn quát.
- Dạ, dạ em xin lỗi.
Anh nuốt nước bọt.
Cô chị dâu mà Trần Nhật Minh nhắc không ai khác chính là Bạch Âm.
Trần Bách Ngôn thiệt tình muốn khen thưởng đầu óc thích suy diễn tưởng tượng của em trai mình đấy.
Hắn sẽ không bao giờ dùng biện pháp nào khi cùng cô ân ái.
Huống hồ gì Trần Nhật Minh còn dám nghĩ hắn ý thức kém vứt rác lung tung.
Mặc dù Trần Bách Ngôn không thể nhớ chính xác Tiểu Quân là ai nhưng thằng bé lại rất chi lưu giữ hình ảnh của hắn.
- Chú à, làm ơn đừng bắt chước giống tôi như vậy.
Mọi người ở đây đều hiểu lầm tôi và chú là cha con ruột thịt.
- Hừ, chú rõ ràng lớn tuổi hơn con.
Ai đạo nhái ai cơ ?
- Không có luật nào quy định người già không thể phẫu thuật thẩm mỹ theo dung nhan người khác.
Tiểu Quân liếc hắn.
- Con...
Trần Bách Ngôn tức tím mặt.
- Nội, có khi bác sĩ sẽ từ chối việc kiểm tra mẫu ADN không chừng.
Trần Nhật Minh kéo Dung Tĩnh thì thầm to nhỏ bên tai.
- Tại sao nhỉ ?
Bà nhíu mày thắc mắc.
- Thật vớ vẩn, các người buồn chán không việc gì làm sao.
Ngay cả con trai cháu chắt của mình mà cũng không nhận ra.
Kiểu vậy đấy nội, hiểu ý con không ?
Dung Tĩnh :...
- Biết sao được nội, đúng thế mà.
Thiên hạ cười haha vào mặt người Trần gia mất.
- Thích cười thì nội sẽ ném tiền đô la vào mặt bọn họ.
- Đúng đúng đúng nội hahaha !
Trần Nhật Minh cười.
- Ném tiền vào mặt con đi nội.
Dung Tĩnh :...
- Mọi người tính nói chuyện tới ngày mai luôn sao hả ? Con mệt rồi, đi ngủ trước vậy thưa nội.
Trần Bách Ngôn bất lực trước việc tranh lí luận với Tiểu Quân.
Hắn nghĩ, im lặng có vẻ là biện pháp không tồi.
Thằng bé này thật không phải dễ đối phó đâu.
Nói câu nào câu đấy đều chặn họng đối phương.
Trẻ con thời nay thông minh đáo để quá, cứ thích leo lên đầu người lớn ngồi.
May mắn hắn chỉ có duy nhất đứa con gái Pha Lê nhỏ nhắn dễ thương mà cũng không chịu nỗi.
Thêm một thằng ** tính tình trời đánh nữa chắc hắn đi đầu thai mất.
- Tôi muốn ngủ với chú.
- Cái gì ?
- Chú điếc à ?
Trần Bách Ngôn cố gắng nhẫn nhịn.
- Con không phải phụ nữ.
- Chú ngủ với mẹ tôi còn tôi thì từ chối sao ?
- Mẹ con ? Là ai ?
Hắn nghiêng đầu hất cằm.
- Là người chú nên biết rõ nhất.
Trần Bách Ngôn :...
" Nếu là con trai mình thì đã đấm ngay từ đầu.
"
- Anh Hai à, thằng bé chỉ muốn ngủ thôi mà.
Anh không nên keo kiệt với con nít như vậy.
Trần Nhật Minh thở dài.
- Cháu à, cháu cứ ngủ thoải mái nhé.
Bất cứ nơi nào cháu muốn.
Ai dám ngăn cản cháu, cứ méc bà đây.
Bà bảo kê cho cháu, ok chứ ?
Dung Tĩnh liếc mắt nhìn hắn.
Trần Bách Ngôn :...
Bên cạnh khác,
Niên Ngọc Linh vẫn chưa tìm thấy tung tích của Tiểu Quân.
Cô đã đến những nơi có khả năng thằng bé đi qua dò hỏi thông tin.
Nhưng cuối cùng cũng không được gì, Niên Ngọc Linh như muốn khóc thật lớn.
Nước mắt trong suốt chỉ bám trên mi mắt thì cô đã đưa tay lau nó.
Nhớ lại lời của Vũ Hàn nói Niên Ngọc Linh cảm giác tổn thương.
Muốn hỏi ông trời, mọi chuyện tại sao có thể tồi tệ tới mức này.
Bạch Âm hiện giờ không biết sống chết thế nào.
- Tiểu Quân, em ở đâu rồi...
Niên Ngọc Linh dựa lưng vào thân cây ven đường từ từ trượt xuống.
Gương mặt cô mệt mỏi mang theo cơn buồn ngủ.
Cô thật vô dụng như lời Vũ Hàn nói, chỉ có một đứa trẻ cũng không chăm sóc được.
Niên Ngọc Linh không ngừng tự trách bản thân.
Bạch Âm là người bạn thân duy nhất của cô.
Vì vậy, Niên Ngọc Linh không thể làm phụ lòng bạn mình.
Nhưng khả năng cô chỉ đạt mức trung bình.
Bóng hình nhỏ bé lẻ loi này lọt vào tầm nhìn của Vũ Hàn.
Anh đứng không xa cách chỗ Niên Ngọc Linh, thầm lặng quan sát biểu hiện cô rồi tâm tình phức tạp hẳn.
Mãi một lát, thấy Niên Ngọc Linh vẫn ngồi không động đậy trên gốc cây anh mới lên tiếng.
- Ngọc Linh, cô có bị làm sao không.
Vũ Hàn hốt hoảng chạy đến gần chỗ cô, chạm nhẹ lên gò má.
- Chết tiệt.
Niên Ngọc Linh ngất xỉu khi nào không hay, anh nóng ruột bế cô lên.
Nhiệt độ thân thể cô có gì đó không đúng.
Hình như là bị sốt, Vũ Hàn sắc mặt tối sầm.
- Ngu ngốc, sao lấy được chồng.
Không mất nhiều thời gian để đưa cô về chung cư.
Dì An đã ngủ say, anh không dám gọi dì dậy lau người cho Niên Ngọc Linh.
Vũ Hàn cũng không thấy ngại trong việc giúp cô thay quần áo mới.
Anh suy nghĩ ngây thơ, cơ thể của Niên Ngọc Linh khó làm bản năng anh trổi dậy.
Vũ Hàn pha nước ấm, anh dùng hai khăn một cái thì lau người cái còn lại lau mặt.
Quần áo của Niên Ngọc Linh bị anh c ởi sạch hết, tới lượt nội y tay anh hơi khựng lại.
Da thịt cô mềm mại mà trắng nõn, vòng ngực dưới cách đánh giá của anh khá là đầy đặn.
Vũ Hàn không thể điều khiển được bàn tay để nó chạm vào nơi nhạy cảm của cô.
Vừa vặn lòng bàn tay, anh cứ như bị bỏ bùa mà xoa nhẹ ngực cô gái.
- Bạn trai cô có phải đã chạm qua chỗ này không...
Ánh mắt lạnh lùng lóe lên tia khó chịu.
Vũ Hàn nhanh chóng dẹp mọi suy nghĩ vốn không nên có.
Anh cẩn thận giúp cô hạ nhiệt, chiếc áo ngực cũng được tháo nút mà để sang một bên.
Niên Ngọc Linh trong cơn mê man cảm thấy toàn thân nhẹ nhởm đi khá nhiều.
Mi mắt cô khẽ động, gương mặt điển trai lạnh lùng của Vũ Hàn mờ mờ ảo ảo.
Niên Ngọc Linh cứ nhìn anh chằm chằm, bản thân không biết đây là người thật hay ảo giác.
Sáng hôm sau,
- Thằng nhóc quỷ, ai cho phép con tè lên giường chú hả ?
Trần Bách Ngôn sắc mặt giận dữ nắm cổ áo Tiểu Quân ném xuống thảm lông.
Hắn nằm ngủ cứ ngửi thấy mùi gì đó khai.
Kiểm tra rồi mới biết nó xuất phát từ Tiểu Quân.
Trần Bách Ngôn mắc bệnh sạch sẽ, hắn đương nhiên sẽ không thích điều này.
- Chú dám ?
Tiểu Quân bò dậy cắn môi.
- Ha, nhóc con.
Hắn cười nhạt.
- Là tôi cố tình tiểu đấy, hên cho chú tôi không xịt nước thẳng vào mặt.
Trần Bách Ngôn :...
- Chú cứ chờ đó.
Thằng bé bỏ đi vào nhà tắm.
- Cái gì thế này, chỉ là một nhóc gà trống mà mình phải e sợ là sao hả.
Hắn vò tóc.
Tiếng điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, màn hình hiển thị một dãy số lạ.
Trần Bách Ngôn nhăn mày cầm máy không định nghe.
Tâm tình sáng sớm không tốt nên hắn rất khó chịu.
Trần Bách Ngôn tắt máy, dãy số đó vẫn cứ gọi lại.
Hắn vốn không quan tâm mà chuẩn bị đưa dãy số vào danh sách chặn thì tin nhắn gửi qua kịp thời.
Hắn quyết định mở ra xem thử.
" Tôi là Bạch Âm, không biết tối 7h anh có thời gian không ? Tôi muốn hẹn anh một bữa cơm tại nhà hàng EI Willy.
"
- Là cô ấy gọi.
Trần Bách Ngôn lập tức thay đổi biểu cảm nhanh chóng gọi lại.
- Xin lỗi, vừa rồi anh thật sự không biết đây là số của em.
" Không sao, bình thường tôi cũng không hay nghe máy khi số lạ gọi tới.
"
Đúng là giọng của Bạch Âm.
- Em làm sao có được số điện thoại của anh ?
" Là ba tôi tra.
"
Thế à.
- Vậy, tối anh qua đón em.
" Anh có con rồi sao ? Tôi vừa mới biết từ ba.
Ông ấy nói anh hiện tại chưa kết hôn nhưng đang nuôi một đứa bé gái tên Pha Lê.
"
- Phải, anh có con.
Trùng hợp, em chính là mẹ ruột của Pha Lê.
Trần Bách Ngôn vừa nói, tay vừa kéo cái tủ đầu giường.
Hắn lấy ra một tờ giấy kết quả giám định ADN giữa Pha Lê và Bạch Âm.
Từ khoảng khắc cô say rượu quậy phá ở quán bar rồi cùng hắn ân ái ngay chính tại biệt thự Gia Khánh.
Lúc đó, hắn tình cờ phát hiện ra hình xăm bên mạn sườn trái của cô khớp với cô gái năm xưa hắn từng quan hệ.
Vì muốn chắc chắn hơn thám tử bên hắn cũng tra ra được địa điểm khách sạn là Kim Đế số phòng 109.
Quả thật, người đó là Bạch Âm.
" Mẹ của con bé, anh không có thông tin à ? "
- Em muốn nhớ lại quá khứ của mình vào 5 năm trước không ?
Trần Bách Ngôn nghiêm túc hỏi.
" Vì sao anh hỏi thế..."
- Bởi vì nó liên quan đến mẹ ruột của con gái anh.
" Anh không đùa tôi đúng chứ ? Quá khứ của tôi thật sự có liên quan mẹ Pha Lê sao ? "
- Em sẽ rất kinh ngạc khi biết được sự thật.
Trần Bách Ngôn suy nghĩ, Mạc Khương đang bắt đầu khui mở mọi chuyện.
Hắn đương nhiên mong muốn tất cả kết thúc tốt đẹp trọn vẹn.
- Em ngại việc anh có con sao ?
" À không, tôi rất thích trẻ con mà.
"