MƯỜI GIỜ RƯỠI ĐÊM HÈ - TẦN TAM KIẾN

Tối hôm sau Sầm Khuyết không tới, giống như cố ý.

Tối hôm sau Sầm Khuyết không tới, giống như cố ý.

Phó Duy Nhất rất khách sáo? Diệp Miễn nửa tin nửa ngờ.Tối hôm trước khi Diệp Miễn nói ra đề nghị kia, Sầm Khuyết mỉm cười từ chối.

– Thưa cậu, cậu đừng cố chấp như vậy có được không. Tôi cũng đâu cho cậu hẳn, chỉ cho mượn dùng mấy ngày mà thôi, chờ khi nào cậu tìm được việc thì trả cho tôi.

– Thưa cậu, cậu đừng cố chấp như vậy có được không. Tôi cũng đâu cho cậu hẳn, chỉ cho mượn dùng mấy ngày mà thôi, chờ khi nào cậu tìm được việc thì trả cho tôi.

– Mấy ngày trước đã định đưa cho cậu. – Diệp Miễn nói – Sắp sửa sang thu rồi, tôi cảm thấy cậu ở lán ngoài công trường đêm xuống sẽ bị lạnh, cho nên cầm cho cậu chiếc chăn.Anh nói:

Nhưng Sầm Khuyết đã phá vỡ quan niệm này của hắn, thực sự có một số người nói biến mất là biến mất được ngay.

– Không, không, không, tôi chỉ lo lắng cho cậu thôi. – Diệp Miễn nhìn cánh tay bị thương của anh – Tìm việc ấy à… cậu muốn tìm công việc thế nào? Tôi có thể hỏi giúp cậu.

– Duy Nhất hả?– Đợi khi phát lương tôi sẽ trả cho anh không thiếu một đồng, không cần phải dùng cách này để trả.

Sầm Khuyết đưa tờ giấy cho hắn.

Nghĩ tới chuyện này, Diệp Miễn cảm thấy câu nói “tốt thật đấy” của Sầm Khuyết tràn đầy ngưỡng mộ và chua xót.Diệp Miễn sợ anh hiểu lầm mình, đang muốn giải thích thì Sầm Khuyết lại nói:

Một bữa ăn sáng trị giá hai mươi đồng, Sầm Khuyết không muốn nợ nần gì người khác, trong tay cũng không có tiền, vì thế anh mới viết giấy nợ.

– Tôi biết ý tốt của anh, nhưng không cần.

Diệp Miễn ngủ ngoài sofa như thường lệ. Sáng hôm sau thức giấc, cửa phòng ngủ vẫn đóng, trước lúc đi hắn để lại một mảnh giấy cho Phó Duy Nhất. Vốn dĩ tưởng rằng đối phương sẽ liên lạc với hắn sau khi thức giấc, nào ngờ cho tới tối khi tan làm cũng không thấy anh ta có động tĩnh gì.Anh đi rồi, Diệp Miễn vẫn ngồi đó một mình rất lâu, cho tới khi trời bắt đầu đổ mưa mới chạy về nhà.

Vừa bước vào cửa, nhìn thấy Phó Duy Nhất đang ngồi ở phòng khách, hắn chợt cảm thấy bất ngờ, cũng không biết phải làm thế nào, không biết đối phương hỏi thì phải trả lời ra sao.

– Duy Nhất hả?

***Diệp Miễn sẽ không nói dối Phó Duy Nhất, song lời nói thật sẽ khiến anh ta buồn.

Diệp Miễn ngồi yên tại chỗ ngẩng đầu nhìn anh:

***Phó Duy Nhất vốn chẳng yêu hắn, Diệp Miễn biết điều này. Một người có thích một người khác hay không, không chỉ thể hiện ở lời nói và việc làm. Diệp Miễn quen Phó Duy Nhất bao nhiêu năm qua, nhưng trong mắt đối phương chẳng hề có tình yêu, hắn vẫn luôn hiểu.

Diệp Miễn ngủ ngoài sofa như thường lệ. Sáng hôm sau thức giấc, cửa phòng ngủ vẫn đóng, trước lúc đi hắn để lại một mảnh giấy cho Phó Duy Nhất. Vốn dĩ tưởng rằng đối phương sẽ liên lạc với hắn sau khi thức giấc, nào ngờ cho tới tối khi tan làm cũng không thấy anh ta có động tĩnh gì.

– Cũng không lâu, chẳng qua chạng vạng tối có người tới tìm tôi.Bao nhiêu năm qua, thời gian dần trôi, tình yêu của Diệp Miễn với Phó Duy Nhất dần trở thành một thói quen, cũng không hi vọng hai người có thể ở bên nhau, dẫu vậy tâm lý vẫn giấu giếm tâm tư riêng.

– Tôi nghĩ nên thôi thì hơn, tôi cũng không hiểu những thứ ấy.

Tối hôm sau Sầm Khuyết không tới, giống như cố ý.

Diệp Miễn thở dài:

Sầm Khuyết biết bản thân mình có thể không trả lời, nhưng anh chần chừ một lát, cuối cùng vẫn nói:Ngày Phó Duy Nhất dụ dỗ hắn, định dùng cách xảy ra quan hệ để giữ hắn bên người, lúc ấy hắn đã từ chối nghiêm túc. Thế mà sau khi chuyện đó xảy ra, hắn đã từng nghĩ, tại sao lại không?

– Cậu chờ tôi lâu lắm rồi hả? – Tám giờ hơn Diệp Miễn về nhà còn chưa thấy Sầm Khuyết ngồi đây, chắc khi ấy anh còn đang bận làm việc.– Tôi biết ông khó chịu, nhưng không phải sợ, bất cứ lúc nào ông cũng đều là Duy Nhất của chúng tôi.Suy nghĩ ấy vụt qua trong nháy mắt, Diệp Miễn chỉ cho phép bản thân mình hồ đồ trong khoảnh khắc ấy mà thôi. Con người sống thì phải kiên trì giữ vững nguyên tắc của mình. 

Phó Duy Nhất nói với Diệp Miễn rằng Sầm Khuyết lớn lên ở nông thôn, không học hành, mười bảy mười tám tuổi đã rời khỏi gia đình ra ngoài làm việc.

– Cậu không ở công trường nữa hả, bây giờ đang sống ở đâu?Quán cà phê đối diện đã đóng cửa, tiếng nhạc cũng dừng từ lâu, chỉ có gió thổi qua giữa hai người họ, tựa như cuốn đi hết chẳng để lại gì, tựa như mang theo thứ gì đó đến nơi đây.Hắn đứng ở cửa trong căng thẳng, Phó Duy Nhất không hỏi gì, thấy hắn về bèn vào trong phòng ngủ.

Sầm Khuyết mím môi, không nói gì.

Diệp Miễn cười:Anh nói rất thờ ơ, nhưng Diệp Miễn thì dở khóc dở cười.Diệp Miễn ngủ ngoài sofa như thường lệ. Sáng hôm sau thức giấc, cửa phòng ngủ vẫn đóng, trước lúc đi hắn để lại một mảnh giấy cho Phó Duy Nhất. Vốn dĩ tưởng rằng đối phương sẽ liên lạc với hắn sau khi thức giấc, nào ngờ cho tới tối khi tan làm cũng không thấy anh ta có động tĩnh gì.

Phó Duy Nhất vươn tay lau nước mắt:

***Diệp Miễn về nhà, phát hiện Phó Duy Nhất đã chẳng còn ở đây nữa rồi. Không biết tại sao, rõ ràng nên lo lắng nhưng cuối cùng hắn lại thở phào một hơi.

– Anh cảm thấy ý nghĩa tồn tại của con người là gì?

Một bữa ăn sáng trị giá hai mươi đồng, Sầm Khuyết không muốn nợ nần gì người khác, trong tay cũng không có tiền, vì thế anh mới viết giấy nợ.Mặc dù không muốn thừa nhận, song hắn bắt đầu cảm thấy sợ Phó Duy Nhất. Dường như đối phương đang cầm một sợi dây thừng, từ từ siết chặt cổ hắn.

Hai người một hỏi một đáp, như thể đang mở ra một trận giằng co, cả hai đều muốn lừa được thông tin gì đó từ miệng đối phương.

– Hai người hỏi câu giống y hệt nhau. Cậu ấy chính là người bạn lạc mất anh trai mà anh từng nhắc tới hả?

Mười rưỡi đêm, hắn mặc áo phông, đi dép lê, cầm theo chìa khóa và điện thoại ra khỏi nhà.Hắn ở nhà tự nấu cơm, gần tám rưỡi mới cầm theo đồ đạc ra ngoài.

Sầm Khuyết nhận được đồ ăn mà sáng nay Diệp Miễn gọi cho anh. Cậu bạn giao đồ ăn tới đúng lúc nhìn thấy có người ngoài cửa bèn bảo người kia gọi Sầm Khuyết ra.

Đôi dép nhựa, quần đùi mặc ở nhà, áo phông đen.– Không phải. – Diệp Miễn nói – Đã là một con người, dẫu cho họ đang trải qua những điều gì thì họ đều không phải dư thừa. Thế giới này cho mỗi người chúng ta một chốn dung thân, dù chỉ rất nhỏ bé, song vẫn có.Bao nhiêu năm qua, thời gian dần trôi, tình yêu của Diệp Miễn với Phó Duy Nhất dần trở thành một thói quen, cũng không hi vọng hai người có thể ở bên nhau, dẫu vậy tâm lý vẫn giấu giếm tâm tư riêng.Diệp Miễn ngồi đợi tới tận mười rưỡi, vẫn không đợi được Sầm Khuyết.

Khi Diệp Miễn nhận thức được chuyện này, đã nghiêm túc nói chuyện với Phó Duy Nhất.

Cai thuốc đã được mấy năm, ban đầu là do Phó Duy Nhất yêu cầu, Diệp Miễn ngoan ngoãn nghe theo, mấy năm nay có mệt đến mấy hắn cũng chưa từng hút thuốc, nhưng hôm nay hắn lại muốn xuống dưới mua một bao.Hắn đứng dậy, xách túi về nhà.

Hắn lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại:

Sầm Khuyết suy nghĩ một lát mới nói:Dường như mấy ngày qua Phó Duy Nhất đã chịu kích thích nào đó, tinh thần mẫn cảm yếu ớt tới mức dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.***

Diệp Miễn về nhà, phát hiện Phó Duy Nhất đã chẳng còn ở đây nữa rồi. Không biết tại sao, rõ ràng nên lo lắng nhưng cuối cùng hắn lại thở phào một hơi.

Suy nghĩ ấy vụt qua trong nháy mắt, Diệp Miễn chỉ cho phép bản thân mình hồ đồ trong khoảnh khắc ấy mà thôi. Con người sống thì phải kiên trì giữ vững nguyên tắc của mình. Hắn lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại:Mãi tới ba ngày sau Diệp Miễn mới đợi được Sầm Khuyết.

Diệp Miễn về nhà, phát hiện Phó Duy Nhất đã chẳng còn ở đây nữa rồi. Không biết tại sao, rõ ràng nên lo lắng nhưng cuối cùng hắn lại thở phào một hơi.Trước đây Diệp Miễn luôn cảm thấy xã hội hiện đại phát triển như thế, thậm chí hắn còn có thể đón giao thừa qua video với bố mẹ đi công tác ở nước ngoài. Chỉ cần muốn liên lạc, con người với con người luôn có rất nhiều cách tìm thấy dấu vết của đối phương trên mạng internet.

Diệp Miễn sẽ không nói dối Phó Duy Nhất, song lời nói thật sẽ khiến anh ta buồn.

– Đợi khi phát lương tôi sẽ trả cho anh không thiếu một đồng, không cần phải dùng cách này để trả.

Phó Duy Nhất vươn tay lau nước mắt:Nhưng Sầm Khuyết đã phá vỡ quan niệm này của hắn, thực sự có một số người nói biến mất là biến mất được ngay.

Sầm Khuyết lại hỏi:Hắn chậm chạp ngẩng đầu, sau đó ngạc nhiên đứng bật dậy nhìn đối phương.Quán cà phê đối diện đã đóng cửa, tiếng nhạc cũng dừng từ lâu, chỉ có gió thổi qua giữa hai người họ, tựa như cuốn đi hết chẳng để lại gì, tựa như mang theo thứ gì đó đến nơi đây.Trong thời gian ba ngày Sầm Khuyết không xuất hiện, Diệp Miễn loanh quanh ở cạnh công trường nghe ngóng, hay tin Sầm Khuyết đã đi rồi.

– Tôi nghe nói cậu đi rồi không còn ở đây nữa?

– Vậy thì tại sao ông lại muốn làm bạn với anh ta? Bởi vì anh ta uống bia cùng ông? Nói chuyện với ông sao? Tôi cũng có thể làm như vậy! – Phó Duy Nhất đứng dậy, tiến sát lại gần – Tôi nói có thể yêu đương với ông, ông không cần. Tôi nói mình có thể làm tình cùng ông, ông cũng không cần. Vậy rốt cuộc tôi phải làm sao thì ông mới chỉ có tôi thôi?Khi ấy Diệp Miễn đứng bên ngoài công trường, cả người ngơ ngác.

– Hai người hỏi câu giống y hệt nhau. Cậu ấy chính là người bạn lạc mất anh trai mà anh từng nhắc tới hả?

Diệp Miễn thở dài:Dẫu biết Sầm Khuyết đã đi rồi, nhưng cứ tối tối Diệp Miễn lại ngồi trước cửa hàng tiện lợi kia, nghe nhạc của quán cà phê phía đối diện như một thói quen.

Cai thuốc đã được mấy năm, ban đầu là do Phó Duy Nhất yêu cầu, Diệp Miễn ngoan ngoãn nghe theo, mấy năm nay có mệt đến mấy hắn cũng chưa từng hút thuốc, nhưng hôm nay hắn lại muốn xuống dưới mua một bao.

Cứ ngỡ rằng Sầm Khuyết cứ thế bốc hơi khỏi cuộc sống của mình, Phó Duy Nhất cũng sẽ không cần phải vì Sầm Khuyết mà rối rắm bất an, nào ngờ, Sầm Khuyết lại xuất hiện.

Lúc ấy Diệp Miễn đang ngồi trên bậc thang trước cửa hàng tiện lợi uống bia. Có đôi khi hắn cảm thấy hành vi của mình giống như một ông cụ u sầu, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.

– Không phải bắt nạt. – Sầm Khuyết nói – Đánh nhau.Còn chưa uống xong, một bóng người đã xuất hiện trước tầm mắt hắn.

– Làm gì? – Sầm Khuyết cười – Anh điều tra hộ khẩu à?

Đôi dép nhựa, quần đùi mặc ở nhà, áo phông đen.

– Anh thích cậu ấy sao?

Hắn chậm chạp ngẩng đầu, sau đó ngạc nhiên đứng bật dậy nhìn đối phương.

Diệp Miễn cau mày, hắn sực nhớ tới việc trước đây Sầm Khuyết nói chưa phát lương nên không ăn cơm. Bây giờ bị thương còn mất việc, phải sống qua ngày thế nào đây?

– Được, chuyện này cứ để tôi lo.Trên mặt Sầm Khuyết có vết thương, tay trái còn quấn băng gạc.

– Tốt thật đấy.

– Được rồi, tôi phải về đây.

– Tốt thật đấy.– Cậu bị sao vậy? – Diệp Miễn hỏi – Bọn họ lại bắt nạt cậu à?

Anh ngừng một lát rồi nói tiếp:

– Không nói gì, chỉ hỏi tôi có phải Phó Tu Kiệt hay không?

Hai người họ cứ ngồi sóng vai như thế tới tận mười một giờ hơn. Sầm Khuyết đứng dậy nói mình phải về.Sầm Khuyết hỏi câu này, Diệp Miễn lập tức cảm thấy nghi ngờ.– Không phải bắt nạt. – Sầm Khuyết nói – Đánh nhau.

– Tôi biết ông khó chịu, nhưng không phải sợ, bất cứ lúc nào ông cũng đều là Duy Nhất của chúng tôi.

– Vậy bây giờ cậu…Anh nói rất thờ ơ, nhưng Diệp Miễn thì dở khóc dở cười.

Quán cà phê đối diện đã đóng cửa, tiếng nhạc cũng dừng từ lâu, chỉ có gió thổi qua giữa hai người họ, tựa như cuốn đi hết chẳng để lại gì, tựa như mang theo thứ gì đó đến nơi đây.

– Bình thường cậu ấy rất hiểu chuyện, chỉ khi nhắc tới anh trai thì cậu ấy mới hơi nhạy cảm mà thôi.

Anh ta xây dựng lên một bức tường vây trong suốt quanh Diệp Miễn, ngoại trừ anh ta, không ai được phép tới gần.– Tôi nghe nói cậu đi rồi không còn ở đây nữa?

Dường như mấy ngày qua Phó Duy Nhất đã chịu kích thích nào đó, tinh thần mẫn cảm yếu ớt tới mức dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

– Chúng tôi lớn lên cùng nhau. – Diệp Miễn không nói thẳng – Cậu ấy rất ỷ lại tôi.Sầm Khuyết chỉ chỉ vào tay trái mình:

– Đừng làm ồn nữa, không phải vấn đề này.Phó Duy Nhất vốn chẳng yêu hắn, Diệp Miễn biết điều này. Một người có thích một người khác hay không, không chỉ thể hiện ở lời nói và việc làm. Diệp Miễn quen Phó Duy Nhất bao nhiêu năm qua, nhưng trong mắt đối phương chẳng hề có tình yêu, hắn vẫn luôn hiểu.– Không đi cũng đi không nổi, chẳng làm được việc gì.

Diệp Miễn cau mày, hắn sực nhớ tới việc trước đây Sầm Khuyết nói chưa phát lương nên không ăn cơm. Bây giờ bị thương còn mất việc, phải sống qua ngày thế nào đây?

Anh đi rồi, Diệp Miễn vẫn ngồi đó một mình rất lâu, cho tới khi trời bắt đầu đổ mưa mới chạy về nhà.

Sầm Khuyết do dự một lát, còn chưa quyết định được, Diệp Miễn đã nhét điện thoại vào tay anh rồi.Đó là khi lên đại học, cứ hễ bên cạnh Diệp Miễn xuất hiện người nào có mối quan hệ thân mật, chuông cảnh báo của Phó Duy Nhất sẽ lập tức vang lên và nghĩ cách cướp người về.– Vậy bây giờ cậu…

– Đang tìm việc. – Sầm Khuyết đi tới ngồi xuống cạnh Diệp Miễn – Chỉ huy công trình tốt lắm, khi tôi đi đã thanh toán tiền lương còn tặng thêm bao lì xì.

Diệp Miễn thở dài:

Phó Duy Nhất rất khách sáo? Diệp Miễn nửa tin nửa ngờ.

– Đừng làm ồn nữa, không phải vấn đề này.– Cậu không ở công trường nữa hả, bây giờ đang sống ở đâu?

– Làm gì? – Sầm Khuyết cười – Anh điều tra hộ khẩu à?

Dường như mấy ngày qua Phó Duy Nhất đã chịu kích thích nào đó, tinh thần mẫn cảm yếu ớt tới mức dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.– Không, không, không, tôi chỉ lo lắng cho cậu thôi. – Diệp Miễn nhìn cánh tay bị thương của anh – Tìm việc ấy à… cậu muốn tìm công việc thế nào? Tôi có thể hỏi giúp cậu.

Cứ ngỡ rằng Sầm Khuyết cứ thế bốc hơi khỏi cuộc sống của mình, Phó Duy Nhất cũng sẽ không cần phải vì Sầm Khuyết mà rối rắm bất an, nào ngờ, Sầm Khuyết lại xuất hiện.Sầm Khuyết mím môi, không nói gì.

Diệp Miễn ngồi đợi tới tận mười rưỡi, vẫn không đợi được Sầm Khuyết.Diệp Miễn về nhà, phát hiện Phó Duy Nhất đã chẳng còn ở đây nữa rồi. Không biết tại sao, rõ ràng nên lo lắng nhưng cuối cùng hắn lại thở phào một hơi.– Cứ coi như tôi nhiều chuyện đi, nhưng với tình huống hiện tại của cậu, không dựa vào quan hệ thì thực sự khó kiếm việc lắm. – Diệp Miễn nói – Chúng ta cũng có thể xem như là bạn từng uống bia cùng nhau, tôi có thể giúp cậu chuyện nhỏ này.

Sầm Khuyết im lặng một lát mới nói:

– Cũng không lâu, chẳng qua chạng vạng tối có người tới tìm tôi.

– Cậu không cần chăn cũng được, nhưng cầm điện thoại trước đi, nếu muốn giới thiệu công việc mà không tìm được cậu thì lại lỡ việc.– Không có yêu cầu gì. Tôi không học hành tử tế, chỉ có thể làm công việc tay chân, có người đồng ý thuê tôi mà không nợ lương là được.

Bị nhìn như vậy khiến Diệp Miễn mất tự nhiên, vội giải thích:

Phó Duy Nhất vươn tay lau nước mắt:Ngón tay Diệp Miễn khẽ cọ cọ vào lon bia, hắn nhấp một ngụm rồi nói:

– Được, chuyện này cứ để tôi lo.

– Cậu tò mò về cậu ấy lắm hả?Hắn uống sạch bia còn lại, đứng dậy nói:

Khi ấy Diệp Miễn đứng bên ngoài công trường, cả người ngơ ngác.

– Cậu không cần chăn cũng được, nhưng cầm điện thoại trước đi, nếu muốn giới thiệu công việc mà không tìm được cậu thì lại lỡ việc.

– Cậu đợi tôi một lát, ngồi đây đừng đi đâu hết.

– Tôi nghĩ nên thôi thì hơn, tôi cũng không hiểu những thứ ấy.

Diệp Miễn phát hiện ra bản thân thật sự đã xem thường Sầm Khuyết rồi, hắn còn tưởng rằng Sầm Khuyết không hiểu mấy thứ này.Diệp Miễn không đợi Sầm Khuyết trả lời đã chạy trước, chờ khi hắn trở về với cơ thể vã mồ hôi, trong tay cầm thêm một túi giấy. 

Lúc ấy Diệp Miễn đang ngồi trên bậc thang trước cửa hàng tiện lợi uống bia. Có đôi khi hắn cảm thấy hành vi của mình giống như một ông cụ u sầu, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.– Mấy ngày trước đã định đưa cho cậu. – Diệp Miễn nói – Sắp sửa sang thu rồi, tôi cảm thấy cậu ở lán ngoài công trường đêm xuống sẽ bị lạnh, cho nên cầm cho cậu chiếc chăn.

Hắn lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại:

Ngón tay Diệp Miễn khẽ cọ cọ vào lon bia, hắn nhấp một ngụm rồi nói:– Chiếc điện thoại này tôi đã không dùng nữa, bên trong có sim sẵn, cậu cầm lấy dùng tạm.

Diệp Miễn bất giác siết chặt nắm tay, hắn dùng sức rất mạnh, khớp xương kêu răng rắc.Sầm Khuyết ngồi đó, nhìn hắn với gương mặt không cảm xúc.

Hết chương 21

Bị nhìn như vậy khiến Diệp Miễn mất tự nhiên, vội giải thích:

Sầm Khuyết nhận được đồ ăn mà sáng nay Diệp Miễn gọi cho anh. Cậu bạn giao đồ ăn tới đúng lúc nhìn thấy có người ngoài cửa bèn bảo người kia gọi Sầm Khuyết ra.

Sầm Khuyết sững người, sau đó mỉm cười:

– Cậu không cần chăn cũng được, nhưng cầm điện thoại trước đi, nếu muốn giới thiệu công việc mà không tìm được cậu thì lại lỡ việc.

Bình thường Phó Duy Nhất đối xử với người khác rất có chừng mực, chỉ ở trước mặt hắn mới cáu kỉnh. Nếu như người khác nói với Diệp Miễn “cậu ấy rất khách sáo” chắc chắn Diệp Miễn sẽ tin, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, hắn không dám chắc thái độ của Phó Duy Nhất với Sầm Khuyết sẽ ra sao.

Sầm Khuyết nhìn anh, không nói gì.

Diệp Miễn thở dài:

– Hỏi bừa vậy thôi. – Sầm Khuyết quay đầu không nhìn Diệp Miễn, cũng không tiếp tục nghịch ngón tay mà nhìn chằm chằm phía đối diện.– Thưa cậu, cậu đừng cố chấp như vậy có được không. Tôi cũng đâu cho cậu hẳn, chỉ cho mượn dùng mấy ngày mà thôi, chờ khi nào cậu tìm được việc thì trả cho tôi.

Cứ ngỡ rằng Sầm Khuyết cứ thế bốc hơi khỏi cuộc sống của mình, Phó Duy Nhất cũng sẽ không cần phải vì Sầm Khuyết mà rối rắm bất an, nào ngờ, Sầm Khuyết lại xuất hiện.

– Gần đây cậu không đánh nhau với người khác đấy chứ?Sầm Khuyết do dự một lát, còn chưa quyết định được, Diệp Miễn đã nhét điện thoại vào tay anh rồi.

– Rõ ràng sự tồn tại của một số người chỉ dư thừa.

– Hả? – Diệp Miễn bị câu hỏi của anh kéo hồn về, vẻ mặt ngơ ngác.– Tôi biết ý tốt của anh, nhưng không cần.Hết chương 21

Bình luận

Truyện đang đọc