MƯỜI GIỜ RƯỠI ĐÊM HÈ - TẦN TAM KIẾN

Một người có thương người khác hay không, chẳng cần nói nhiều, chỉ cần nhìn vào động tác và ánh mắt là có thể cảm nhận được.

– Đúng vậy, bởi vì anh quá tốt cho nên em thích anh lắm đúng không?

***

Anh vẫn luôn như vậy, hành động khiến người ta chẳng kịp đề phòng.

Khi cái hôn của Diệp Miễn rơi trên vết rơi xuống những vết sẹo kia, Sầm Khuyết hoảng hốt né tránh nhưng bị Diệp Miễn ôm chặt lấy.

“Hai người đợi bọn tôi một lát.” Diệp Miễn nói với Phó Duy Nhất ở đầu bên kia, “Bọn tôi xuống ngay đây.”

– Đừng cử động. – Diệp Miễn dán mặt vào lưng anh – Em muốn chạy hả? Sợ anh ăn luôn em sao?

Nói tới say rượu làm bậy, Đào Cẩn nãy giờ không nói gì quay lại nhìn anh ta.

Sầm Khuyết không nói gì, chỉ căng thẳng đứng yên tại chỗ.

Trong căn phòng mờ tối, Sầm Khuyết cố gắng để bản thân mình không nghĩ tới những vết sẹo xấu xí kia, để bản thân mình không nghĩ tới tất cả những chuyện khiến mình không xứng.

Nhìn Sầm Khuyết không nói gì, Diệp Miễn không cam lòng, cố gắng truy hỏi.

Diệp Miễn nói:

– Em đang nghĩ tới Tiểu Việt, – Sầm Khuyết ôm hắn, khẽ nói – Em không muốn để cậu ấy nhìn thấy.

Sầm Khuyết ngại không muốn trả lời, khẽ đẩy hắn khỏi người mình, trở mình quay lưng lại với hắn.

– Ban nãy em đẩy anh ra vì chuyện này đúng không?

Sầm Khuyết chần chừ giây lát, gật đầu.

– Chồng em nói đúng.

Lòng bàn tay mơn trớn qua làn da, cảm nhận được từng vết sẹo lồi lõm không bằng phẳng, là “hoa văn sinh trưởng” của Sầm Khuyết.

Diệp Miễn mỉm cười, ôm người ta càng chặt hơn.

Hai người cứ ôm nhau như thế, và rồi đều mơ mơ màng màng buồn ngủ.

– Sầm Khuyết, em rất biết cách quyến rũ người khác đấy. – Diệp Miễn quay sang, ngồi trên sofa, ngẩng đầu nhìn Sầm Khuyết đứng trước mặt mình – Em có biết, em làm vậy chỉ khiến anh càng muốn…

Diệp Miễn đúng là lòng tham không đáy, ngủ thì cũng đã ngủ rồi, nhất định phải bắt người ta nói ra câu thích mới chịu.

Diệp Miễn chưa từng nói câu này bao giờ, lời vừa ra khỏi miệng, hắn cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.

– Say rượu làm bậy cũng tốt lắm, rất kích thích.

Diệp Miễn còn chưa chịu từ bỏ, sấn tới ôm anh, hôn lên vai anh.

– Cái gì? – Sầm Khuyết hỏi.

– Đừng đùa.

– Không trả lời thì không được phép đắp chăn.

Sầm Khuyết ngây người và rồi bật cười.

– Càng muốn có được em.

Đã từng sung sướng, nhưng sau khi sung sướng qua đi, đừng nói đi đường, cử động một chút cũng đau tới mức toát mồ hôi.

Vốn dĩ đã nói là sẽ đợi, nhưng đối diện với một Sầm Khuyết thế này, Diệp Miễn chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, lý trí tụt dốc không phanh.

Diệp Miễn nhìn chiếc đồng hồ đặt trên bàn:

– Ngồi một lát nhé?

– Vậy em còn đang do dự điều gì?

– Mấy giờ rồi? – Sầm Khuyết ngóc đầu lên, che miệng đối phương không cho hôn tiếp.

Diệp Miễn vỗ vỗ lên đùi mình, tức thì Sầm Khuyết đỏ bừng mặt.

Diệp Miễn vỗ vỗ lên đùi mình, tức thì Sầm Khuyết đỏ bừng mặt.

Sầm Khuyết mỉm cười, ôm chặt hắn, trao nhau nụ hôn.

Sầm Khuyết ngồi xuống, nhưng không ngồi trên đùi Diệp Miễn.

– Cảm thấy thế nào?

Anh cầm áo mặc vào, ngồi bên cạnh Diệp Miễn.

– Em đã từng nghĩ tới việc trừ sẹo chưa? – Diệp Miễn nói – Thực ra những vết sẹo này đều có thể xóa được.

Diệp Miễn vươn tay kéo tay anh, mười ngón tay đan vào nhau.

Sầm Khuyết mỉm cười, kéo tay Diệp Miễn ra, nhìn thẳng vào mắt hắn nói:

Sầm Khuyết cúi đầu nhìn bàn tay hai người, không nói một câu.

– Hai người chậm quá đấy! – Phó Duy Nhất nóng ruột, vừa nhìn thấy bọn họ đã bắt đầu phàn nàn.

– Lúc trước anh cho rằng em là kiểu người vô cùng lạnh lùng, chỉ biết có mình. – Diệp Miễn mỉm cười nói – Ban đầu khi chúng ta mới quen nhau, em còn chẳng thèm để ý đến anh.

– Cũng tạm.

Sầm Khuyết mỉm cười, vẫn không nói gì.

Diệp Miễn nhìn anh với vẻ khó hiểu. Chẳng ngờ Sầm Khuyết chỉ đi tới cửa sổ phòng khách, kéo rèm vào.

Nói đến tắm, Sầm Khuyết lại cau mày.

– Anh cảm thấy em rất thần bí, có chút cảm giác như cao thủ võ lâm cô độc trong tiểu thuyết võ hiệp ấy.

Diệp Miễn cười nói:

Sầm Khuyết cười vui hơn, nói:

Sầm Khuyết vô cùng xấu hổ, anh dùng sức kéo chăn muốn che mình lại nhưng bị Sầm Khuyết mỉm cười kéo ra.

– Đừng đùa.

Gần tới bảy giờ, Phó Duy Nhất gọi điện thoại tới, Diệp Miễn mở mắt lèm nhèm ấn nghe:

– Đợi em?

– Thật đấy, khi ấy em suốt ngày đánh nhau mà, một mình đánh lại mấy người liền. Anh bèn nghĩ, người anh em này đỉnh thật. – Diệp Miễn quay đầu nhìn anh – Không ngờ một người cứng rắn như em khi cởi áo giáp ra cũng chỉ là một người bình thường yếu ớt.

– Hèn.

Sầm Khuyết cọ lên cần cổ Diệp Miễn, không nói gì.

Hình dung như vậy khiến Sầm Khuyết cảm thấy ngại ngùng.

Sầm Khuyết nhìn hắn, trái tim chua xót, song cũng có chút cảm động.

– Cứ cho cậu ấy xem đi.

Anh mím môi, quay người nhìn ra cửa sổ.

Sầm Khuyết đón nhận Diệp Miễn mà không nói lấy một lời. Anh mang theo tâm lý hiến dâng, cho dù một ngày nào đó Diệp Miễn tỉnh lại, cuối cùng nhận ra rằng anh tầm thường tới cỡ nào và lựa chọn vứt bỏ anh, rời khỏi anh, cũng chẳng thành vấn đề.

– Đó đâu phải lỗi của cậu ấy.

– Cuộc sống của hai người vốn dĩ được nối liền với nhau kể từ lúc còn là bào thai trong bụng mẹ. Mặc dù anh rất muốn làm duy nhất của em, nhưng anh không thể không thừa nhận những chuyện em chia sẻ cùng anh, cậu ấy cũng phải nên biết. – Diệp Miễn cười cười ghé sát vào tai Sầm Khuyết, hạ giọng nói – Dẫu vậy, có một số chuyện khác, chính là bí mật của chúng ta, em biết chuyện gì rồi chứ?

– Em đã từng nghĩ tới việc trừ sẹo chưa? – Diệp Miễn nói – Thực ra những vết sẹo này đều có thể xóa được.

Bị kiềm chế hai mươi năm, chuyện gì cũng không dám nói, không dám muốn, hiện tại để anh phóng túng một lần đi.

Diệp Miễn liếc mắt nhìn anh ta với vẻ ghét bỏ, phun ra một câu:

Ý cười trong mắt Sầm Khuyết dần dần biến mất, gương mặt phảng phất vẻ mất mát.

Tự dưng bị gọi thành “Phó Tu Kiệt”, Sầm Khuyết kinh ngạc mở to mắt.

– Tôi cảm thấy không cần thiết phải làm vậy.

Sầm Khuyết cười vui hơn, nói:

Nghe lời Diệp Miễn nói, cuối cùng anh mới chịu quay sang.

– Lát nữa em cứ thoải mái lên. – Diệp Miễn nói – Em cũng nên cho cậu ấy biết mình đã trải qua những gì.

– Ông thì biết cái quái gì. – Phó Duy Nhất không thèm để ý tới hắn, cũng không bám lấy Sầm Khuyết nữa, chạy tới dính lấy Đào Cẩn.

– … Em có ý gì? – Diệp Miễn tưởng tượng tới cảnh Sầm Khuyết cởi trần nằm ngủ chung với những người kia. Mặc dù hắn biết không nên, nhưng hắn vẫn ghen.

– Vốn dĩ em đã là một người rất đặc biệt. – Diệp Miễn nói – Anh chấp nhận tất cả mọi phương diện của em, cho nên em cũng nên chấp nhận mình, được không?

Bây giờ anh chỉ tham lam muốn có được đối phương mà thôi.

– Ngâm suối nước nóng… – Sầm Khuyết hỏi hắn – Có phải cởi quần áo không?

Nguồn gốc của tất cả sự tự ti đều tới từ việc bản thân không được công nhận, Diệp Miễn không biết phải làm thế nào mới có thể khiến cho Sầm Khuyết tin tưởng mình, chỉ có thể nói cho đối phương biết rằng anh rất tốt hết lần này đến lần khác.

– Bây giờ là ba giờ chiều. – Diệp Miễn nói – Lúc anh vừa mới dậy thì nhận được tin nhắn của Phó Duy Nhất, cậu ấy nói bảy giờ tối nay sẽ có pháo hoa, ngắm pháo hoa xong thì cùng nhau đi ngâm suối nước nóng.

– Anh đùa thôi.

Hai người mặc quần áo, chuẩn bị xuống tầng. Diệp Miễn vẫn luôn chú ý tới động tác của Sầm Khuyết, cho dù đối phương che giấu, nhưng rõ ràng có thể nhận ra rằng anh không thoải mái.

– Lát nữa em cứ sấn tới trước mặt cho cậu ấy xem, để cậu ấy thêm hổ thẹn, sau này mới đối xử tốt với em hơn.

Hắn dừng lại một lát, nói:

– Vẫn còn bốn tiếng nữa mới tới bảy giờ.

Có một số người rất đặc biệt với Sầm Khuyết, như hắn hay Phó Duy Nhất, còn cả bố mẹ mà Sầm Khuyết chần chừ chưa dám nhận mặt. Sầm Khuyết không muốn để bọn họ nhìn thấy vết sẹo trên người mình. Đối với Diệp Miễn, anh sợ những dấu vết xấu xí kia sẽ khiến hắn cảm thấy ghê tởm. Còn đối với Phó Duy Nhất và bố mẹ hai người, anh lại sợ tăng thêm cảm giác áy náy và buồn bã với anh.

Sầm Khuyết nằm trên sofa, toàn thân ửng đỏ, không biết bởi vì căng thẳng hay sợ hãi mà cơ thể khẽ run lên.

Sầm Khuyết nhìn hắn, tự dưng tim lại đập nhanh hơn.

Hắn khẽ nhổm người, hai tay chống hai bên cơ thể Sầm Khuyết, nhìn anh nói:

“Hai người xuống tầng chưa?” Phó Duy Nhất nói “Đừng nói ông ngủ từ trưa tới tận giờ đấy? Diệp Miễn, ông có được tích sự gì không vậy?”

– Hay là anh uống thêm chút rượu. – Diệp Miễn nói – Hình như uống thêm rượu em sẽ thoải mái hơn.

Sầm Khuyết ngây người và rồi bật cười.

– Lúc trước em sống ở công trường toàn ngủ giường ghép, mùa hè những người đó đều không mặc quần áo.

– Lúc trước anh cho rằng em là kiểu người vô cùng lạnh lùng, chỉ biết có mình. – Diệp Miễn mỉm cười nói – Ban đầu khi chúng ta mới quen nhau, em còn chẳng thèm để ý đến anh.

Hai người cứ nhìn nhau, trong mắt đượm nét cười, giống như chờ đợi cơ hội cho cái hôn tiếp theo.

Diệp Miễn không ngờ Sầm Khuyết lại biết cách ăn nói như vậy, hắn đắc ý tới mức chỉ muốn kéo đối phương làm thêm một hiệp.

– Em không có ý này.

Sầm Khuyết chợt buông tay Diệp Miễn, đứng thẳng người dậy.

Sầm Khuyết cười bất đắc dĩ, nói:

– Thôi, anh sợ em cảm thấy anh thích khóc quá, không có cảm giác an toàn.

Diệp Miễn nhìn anh với vẻ khó hiểu. Chẳng ngờ Sầm Khuyết chỉ đi tới cửa sổ phòng khách, kéo rèm vào.

Anh mở rộng bản thân, ôm lấy ngọn lửa nóng ấy.

Lần này, phòng khách cũng tối sầm.

– Anh… – Sầm Khuyết ngập ngừng, nói – Anh tốt quá.

Nghe thấy anh cười, Diệp Miễn cũng cười theo.

Diệp Miễn ôm anh, hai người ngã xuống sofa, hắn hôn từ miệng đến vành tai, sau đó ngậm lấy vành tai anh nói:

Sầm Khuyết đứng trước rèm cửa, vươn tay cởi áo ra, sau đó bước tới gần, chủ động ngồi trên đùi Diệp Miễn với động tác gượng gạo.

– Sầm Khuyết, em rất biết cách quyến rũ người khác đấy. – Diệp Miễn quay sang, ngồi trên sofa, ngẩng đầu nhìn Sầm Khuyết đứng trước mặt mình – Em có biết, em làm vậy chỉ khiến anh càng muốn…

– Chẳng phải bây giờ mới bảy giờ sao! – Diệp Miễn đi trước mặt Sầm Khuyết, giục Phó Duy Nhất mau đi.

Anh vẫn luôn như vậy, hành động khiến người ta chẳng kịp đề phòng.

Một Sầm Khuyết thế này khiến Diệp Miễn say mê điên đảo, hắn vươn hai tay ôm lấy eo đối phương, ngửa mặt hôn anh.

– Cảm động quá. – Hắn ôm lấy Sầm Khuyết – Tại sao anh lại muốn khóc thế này?

Lòng bàn tay mơn trớn qua làn da, cảm nhận được từng vết sẹo lồi lõm không bằng phẳng, là “hoa văn sinh trưởng” của Sầm Khuyết.

Vốn dĩ không nghĩ rằng Sầm Khuyết sẽ nói câu thích, nhưng thật bất ngờ khi đối phương nói ra miệng, Diệp Miễn thực sự không chịu nổi.

Diệp Miễn ôm anh, hai người ngã xuống sofa, hắn hôn từ miệng đến vành tai, sau đó ngậm lấy vành tai anh nói:

– Đừng đùa.

– Em thực sự rất đẹp.

Diệp Miễn cười gian:

Ý cười trong mắt Sầm Khuyết dần dần biến mất, gương mặt phảng phất vẻ mất mát.

Em là người đẹp nhất.

– Xuống dưới không?

Đến cả những vết sẹo cũng là nghệ thuật.

Diệp Miễn cười, khẽ khàng vỗ về má anh, dịu dàng nói:

Diệp Miễn hôn anh, an ủi anh, mồ hôi mỏng ưa ra khiến cả hai người dán vào nhau.

Anh mím môi, quay người nhìn ra cửa sổ.

– Vẫn ổn đấy chứ? – Trước lúc ra khỏi cửa, Diệp Miễn lo lắng hỏi.

Sầm Khuyết nằm trên sofa, toàn thân ửng đỏ, không biết bởi vì căng thẳng hay sợ hãi mà cơ thể khẽ run lên.

– Không sao. – Trước đó quả thực Sầm Khuyết không nghĩ rằng làm chuyện này sẽ đau thế này, hơn nữa cảm giác đau lại tiếp tục lâu đến vậy.

Diệp Miễn cười nói:

Sầm Khuyết gật đầu:

– Đừng sợ, mặc dù anh cũng không có kinh nghiệm nhưng anh sẽ cố gắng hết sức cẩn thận.

Giống như Diệp Miễn đã nói, bọn họ có thời gian bốn tiếng để tự do phát huy, trong khoảng thời gian này, bọn họ gần như hòa làm một với đối phương.

Sầm Khuyết mỉm cười, ôm chặt hắn, trao nhau nụ hôn.

Lần này thì Diệp Miễn hiểu rồi.

Vẫn không xứng, nhựng thực sự rất muốn có được.

Hai người kia đi phía trước, Diệp Miễn và Sầm Khuyết theo sau.

Sầm Khuyết đón nhận Diệp Miễn mà không nói lấy một lời. Anh mang theo tâm lý hiến dâng, cho dù một ngày nào đó Diệp Miễn tỉnh lại, cuối cùng nhận ra rằng anh tầm thường tới cỡ nào và lựa chọn vứt bỏ anh, rời khỏi anh, cũng chẳng thành vấn đề.

Bây giờ anh chỉ tham lam muốn có được đối phương mà thôi.

– Cái gì? – Sầm Khuyết hỏi.

Bị kiềm chế hai mươi năm, chuyện gì cũng không dám nói, không dám muốn, hiện tại để anh phóng túng một lần đi.

– Đừng nghịch.

Anh mở rộng bản thân, ôm lấy ngọn lửa nóng ấy.

Bình luận

Truyện đang đọc