MƯỜI GIỜ RƯỠI ĐÊM HÈ - TẦN TAM KIẾN

Sầm Khuyết tới cửa hàng bận rộn cả buổi, mãi tận bốn giờ chiều mới có thời gian rảnh rỗi.

Sầm Khuyết chần chừ một lát, mới nói:

– Nhưng… – Sầm Khuyết nói – Hiện tại tôi cũng không biết phải đối diện với anh thế nào.

Quản lý Từ nhìn giờ, thấy không còn việc gì nữa mới nói Sầm Khuyết có thể về trước.

Sầm Khuyết nhìn về phía anh, ánh mắt hốt hoảng.

Hai người chào tạm biệt hai nhân viên khác, một trước một sau bước ra khỏi cửa.

Sầm Khuyết vừa thay quần áo xong, chợt nhớ tới cuộc điện thoại của Diệp Miễn, vì thế anh lại ngây người không biết phải làm gì.

Bất cứ ai đều không thể chống cự nổi sự dịu dàng.

– Chẳng phải em đã nói là thích anh sao? – Khi Diệp Miễn nói ra lời này, hắn nhìn Sầm Khuyết mà cảm thấy chột dạ, vô cùng căng thẳng, vô cùng sợ hãi bị từ chối – Có lẽ anh cũng thích em, cho nên đã tự ý làm chủ, tuyên bố hai chúng ta đang yêu nhau.

Rất ít khi anh cảm thấy lúng túng như thế này, bởi vì trước đây cảm xúc này chẳng thể tác động gì đến anh. Anh né tránh tất cả mọi thứ thật xa, cũng không đến gần ai cả, đâu thể trải nghiệm cảm giác lúng túng chân thực đến vậy.

Diệp Miễn cau mày hỏi:

Những ngày đêm bị giám sát làm việc, quá khứ bị mắng chửi khiến anh cảm thấy sự tồn tại của mình thật vô nghĩa.

Nhưng hiện tại thì khác.

– Cậu muốn khóa tôi lại hả?

Nếu biết không đi được, anh đã chẳng viết lá thư kia.

Câu nói này đã đánh thức Diệp Miễn, khiến hắn cảm thấy rằng quả thực nên vứt bỏ vài thứ gì đó, bước thêm một bước.

– Con người em thật là… khó trị. – Diệp Miễn nói – Chưa từng thấy ai như em hết.

Cho dù có viết, cũng sẽ không nói với Diệp Miễn chuyện mình thích đối phương.

Hết chương 69

Sầm Khuyết cau mày đứng đó khó xử, rầu rĩ không thôi.

Chồng của quản lý Từ tới đón cô, trước lúc đi, bước ngang phòng thay đồ thấy cửa phòng mở, Sầm Khuyết đang đứng ngơ ngác bên trong.

Sầm Khuyết lớn thế này rồi, vậy mà chưa từng được nghe ai nói lời yêu thương bao giờ.

– Sao thế? – Quản lý Từ hỏi – Xảy ra chuyện gì hả?

Sầm Khuyết im lặng một hồi, khi mở miệng ra nói chuyện, đôi môi phát run:

– Không có gì. – Sầm Khuyết lập tức hoàn hồn – Tôi đang nghĩ xem tối nay ăn gì.

– Chẳng phải hai người cùng thích lẫn nhau là đủ phù hợp hay sao?

Quản lý Từ nhìn giờ, thấy không còn việc gì nữa mới nói Sầm Khuyết có thể về trước.

Quản lý Từ cười nói:

Lời Diệp Miễn nói khiến Sầm Khuyết chỉ muốn độn thổ.

Sầm Khuyết vừa thay quần áo xong, chợt nhớ tới cuộc điện thoại của Diệp Miễn, vì thế anh lại ngây người không biết phải làm gì.

– Bảo Diệp Miễn mời anh đi ăn đồ ngon.

Sầm Khuyết tới cửa hàng bận rộn cả buổi, mãi tận bốn giờ chiều mới có thời gian rảnh rỗi.

Sầm Khuyết cười cười, nói với Diệp Miễn:

Cô nói xong bèn khoác tay chồng mình đi mất, để lại mình Sầm Khuyết ở đó suy nghĩ về hai từ “Diệp Miễn”.

Cô nói xong bèn khoác tay chồng mình đi mất, để lại mình Sầm Khuyết ở đó suy nghĩ về hai từ “Diệp Miễn”.

Diệp Miễn nói:

“Vậy lát nữa anh có về không? Em và đàn anh qua đó đón anh!”

Bất cứ ai đều không thể chống cự nổi sự dịu dàng.

Lời Diệp Miễn nói khiến Sầm Khuyết quay mòng mòng.

Nhớ khi còn bé, anh và em trai thường xuyên tranh luận không ngừng nghỉ về vấn đề rốt cuộc ai là anh, ai là em. Hai người luôn dùng “có trước có sau” để giải quyết vấn đề này.

Sầm Khuyết cúi đầu nhìn điện thoại, không để ý đến hắn.

Có lẽ Sầm Khuyết cũng hiểu được tại sao bản thân lại rung động với Diệp Miễn.

– Vậy thì đợi thôi, dù sao anh cũng không vội. – Diệp Miễn nói – Nhưng mà, để cổ vũ anh tiếp tục đợi, em có thể…

– Đừng, đừng đùa!

– Không. – Sầm Khuyết nói – Tôi cần thêm thời gian.

Bao nhiêu năm qua anh vùng vẫy trong bùn lầy, sau đó bước vào xã hội con người, nhưng từ đầu tới cuối đều đứng bên rìa khói lửa nhân gian. Trong những ngày tháng chán nản ấy, Diệp Miễn chính là người đầu tiên thực sự nhìn về phía anh, hơn nữa anh đã bất giác lạc lối trong ánh mắt của đối phương.

Từ năm tám tuổi anh đã chỉ nghe những lời mắng chửi cùng những trận đòn roi.

Diệp Miễn mỉm cười đứng dậy nói với cô nàng thu ngân:

– Có gì mà được hay không được?

Sầm Khuyết thích cảm giác này, anh cảm thấy mình giống như một gốc cây đần độn dần nhiễm linh khí của con người, tiếp xúc với hương thơm của thế giới.

Một tương lai khác là đấu tranh, nếu không có vụ hỏa hoạn kia, sớm muộn gì anh cũng giết chết bọn họ.

Tất cả phải cảm ơn Diệp Miễn.

Sầm Khuyết nhìn hắn, ấn nghe cuộc điện thoại từ Phó Duy Nhất.

– Tại sao không thể coi là thật? – Diệp Miễn đứng cách anh nửa bước, nhìn anh với ánh mắt kiên định – Cậu không vui à?

Nhưng mà, anh không muốn lây nhiễm cho người ta, loài thực vật sớm nở tối tàn khác với linh hồn của vạn vật là con người.

– Lì xì gì?

Dẫu vậy, chuyện vẫn xảy ra mà chẳng ai ngờ tới.

Lúc trước thích Phó Duy Nhất, Diệp Miễn đã hèn nhát bao nhiêu năm, cho tới khi tình yêu biến thành tình thân, người mình thích biến thành bạn bè, hắn chưa từng tỏ tình một câu chân thành với Phó Duy Nhất.

Tất cả phải cảm ơn Diệp Miễn.

Anh tỏ tình rồi.

Anh chính là con người như vậy, hạnh phúc đã ở ngay trước mắt còn không dám chạm vào, anh sợ nó chỉ là ảo giác, chạm vào sẽ tan đi.

Phải trách anh tự cho mình thông minh.

“Không cần đâu, tối nay… tôi có chút việc, tối về sẽ gọi điện thoại cho cậu.”

Sầm Khuyết thở dài một hơi, gấp đồng phục cẩn thận đặt vào trong tủ, cầm theo chìa khóa và điện thoại rời khỏi phòng thay đồ.

Nói theo lời của Phó Duy Nhất, Diệp Miễn và Sầm Khuyết đều là người nhút nhát, người này còn nhát hơn người kia.

Anh nắm chặt chiếc chìa khóa Diệp Miễn tặng trong lòng bàn tay, giống như nắm chặt một viên kẹo sang quý.

– Bất ngờ chứ gì? Trước lúc thích anh em không biết anh là kiểu người thế này đâu nhỉ? – Diệp Miễn bật cười – Nhưng anh chính là kiểu người thế này đấy. Bây giờ em hối hận cũng không kịp nữa rồi. Em thích anh, anh cũng thích em. Đi đâu để tìm được hai người thích nhau thế này, chúng ta ở bên nhau đi.

Diệp Miễn cười bí hiểm nhìn anh:

Sầm Khuyết ra khỏi phòng thay đồ phía sau, bước ra cửa hàng mới hiểu tại sao quản lý Từ lại đột ngột nhắc tới Diệp Miễn, hắn chẳng nói chẳng rằng đã tìm tới đây rồi.

– Sao thế? – Quản lý Từ hỏi – Xảy ra chuyện gì hả?

Dẫu vậy, chuyện vẫn xảy ra mà chẳng ai ngờ tới.

– Tan làm chưa? – Diệp Miễn ngồi trên chiếc sofa nhỏ bên cửa sổ mỉm cười nhìn anh.

Hết chương 69

Đồng nghiệp của Sầm Khuyết nói đùa:

– Anh Diệp của anh đúng là mẫu bạn trai chuẩn mực!

– Đâu phải em không có gì. Chẳng phải anh đang cầu xin em chấp nhận anh hay sao?

Vừa nghe thấy câu này, Sầm Khuyết sững người, hoảng hốt nói:

– Đừng, đừng đùa!

– Xấu hổ hả? – Cô nàng đứng quầy thu ngân nhìn anh cười – Anh Diệp còn không xấu hổ thì thôi. Còn nữa, ban nãy quản lý Từ đã nói muốn phát lì xì cho hai người đấy!

– Em rất giỏi, nói đi là mất tích như chim ấy, à không, chim bay đi còn để lại dấu vết, em đi rồi thì chẳng để lại gì cả.

Quản lý Từ cười nói:

Sầm Khuyết hoang mang khó hiểu, hỏi:

Sầm Khuyết nói:

– Cứ bắt anh phải khen em mới được à? – Diệp Miễn nói – Người có học vấn uyên bác chưa chắc đã viết thư chân thành cảm động được như em. Không phải em không biết gì, người cố gắng sinh hoạt có một sức hút khiến người ta không thể kháng cự, ngoài ra…

– Trước hết hãy đứng trước mặt anh nói câu thích anh đi.

– Lì xì gì?

Trước đây anh đã ảo tưởng hai tương lai cho mình, một là ác ma giam cầm anh vẫn còn sống, đến một tuổi nào đó, anh sẽ bị ép kết hôn với một cô gái cùng thôn, từ đó sống tàn tạ tới chết trong cái thôn đó.

– Vậy nên em đang mặc nhận đồng ý ở bên anh đúng không?

– Chúc mừng hai người ở bên nhau. – Cô nàng nói – Em cũng có thể tặng lì xì, nhưng bọn anh nhất định phải mời khách đấy.

– Bọn anh không… – Sầm Khuyết cau mày, cảm thấy vô cùng hoang mang.

– Tối nay em có việc gì hả?

Nhưng hiện tại thì khác.

Diệp Miễn mỉm cười đứng dậy nói với cô nàng thu ngân:

Sầm Khuyết nhìn hắn, chờ đợi câu trả lời.

– Hôm nay vậy là đủ rồi, đừng đùa cậu ấy nữa, cậu ấy không chịu nổi đâu.

Điện thoại trong túi Sầm Khuyết không ngừng reo lên. Chỉ có hai người sẽ gọi điện thoại cho anh, một là Diệp Miễn, hai là Phó Duy Nhất.

Sầm Khuyết ra khỏi phòng thay đồ phía sau, bước ra cửa hàng mới hiểu tại sao quản lý Từ lại đột ngột nhắc tới Diệp Miễn, hắn chẳng nói chẳng rằng đã tìm tới đây rồi.

Sầm Khuyết nhìn hắn, mặt đỏ ửng.

– Chúng ta đều không còn nhỏ nữa rồi, em bảo anh suy nghĩ thiệt hơn. Đương nhiên anh sẽ làm rõ ràng, song đối diện với tình cảm thì chút lợi ích thiệt hơn kia chẳng đáng một xu. Tại sao em lại không hiểu? – Diệp Miễn đến gần Sầm Khuyết, giọng nói trở nên dịu dàng hơn – Huống hồ, em không xứng với anh ở đâu? Toàn nói linh tinh.

Hai người chào tạm biệt hai nhân viên khác, một trước một sau bước ra khỏi cửa.

***

Lúc ra ngoài, Sầm Khuyết vẫn còn cảm thấy chưa hoàn hồn về, trong lòng thấp thỏm không yên. Vốn dĩ vì chuyện lá thư anh đã không biết phải đối diện với Diệp Miễn thế nào, kết quả ban nãy mọi người tự dưng lại đùa với bọn họ, anh càng thêm lúng túng.

– Cậu muốn ăn gì? – Diệp Miễn quay đầu hỏi anh.

Sầm Khuyết mím môi, thoạt nhìn rất căng thẳng.

Một Sầm Khuyết như thế, sao có thể ở bên người thanh niên tốt bụng bảnh bao đây?

Sầm Khuyết im lặng một hồi, khi mở miệng ra nói chuyện, đôi môi phát run:

– Anh cảm thấy chỉ đơn giản như vậy thôi. – Diệp Miễn ép anh nhìn mình, nói – Anh biết tại sao em lại nói không phù hợp. Nhưng, Sầm Khuyết này, em phải biết rằng chuyện đáng quý nhất trên thế giới này không phải môn đăng hộ đối mà là hai người đều yêu nhau.

– Anh đừng coi mấy lời nói đùa ban nãy của bọn họ là thật.

– Tại sao không thể coi là thật? – Diệp Miễn đứng cách anh nửa bước, nhìn anh với ánh mắt kiên định – Cậu không vui à?

Mười mấy năm quá khứ cứ để cho qua đi, lần này nếu còn nhát nữa, sợ rằng hắn sẽ phải cô độc đến già.

– Một người đến viết thư còn phải tra từ điển như tôi, không biết gì hết, cũng chẳng có gì.

– … Bọn họ chỉ nói đùa thôi.

Không biết tại sao, Diệp Miễn lúc này đây khiến Sầm Khuyết cảm thấy có đôi nét ngây thơ của thời niên thiếu, nhưng trong mắt anh, vẻ ngây thơ này rất đáng yêu.

– Anh Diệp của anh đúng là mẫu bạn trai chuẩn mực!

– Không phải. – Diệp Miễn nói – Không phải đùa.

Sầm Khuyết nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.

Con người thế nào thì sẽ có cuộc đời như vậy.

Bao nhiêu năm qua anh vùng vẫy trong bùn lầy, sau đó bước vào xã hội con người, nhưng từ đầu tới cuối đều đứng bên rìa khói lửa nhân gian. Trong những ngày tháng chán nản ấy, Diệp Miễn chính là người đầu tiên thực sự nhìn về phía anh, hơn nữa anh đã bất giác lạc lối trong ánh mắt của đối phương.

– Tôi đã nói với bọn họ như vậy đấy. – Diệp Miễn đút tay vào túi, móc ra chiếc chìa khóa của mình – Cái này cậu tặng tôi đúng không?

Diệp Miễn không hiểu ý của anh.

Sầm Khuyết nhìn chiếc móc chìa khóa kia, căng thẳng tới mức quên mất hít thở.

Phó Duy Nhất cười vô cùng hèn mọn qua điện thoại, khiến Sầm Khuyết rất ngượng, còn quên mất phải nói câu tạm biệt mà cúp thẳng điện thoại luôn.

– Cậu muốn khóa tôi lại hả?

Sầm Khuyết cau mày đứng đó khó xử, rầu rĩ không thôi.

– Gì cơ?

Diệp Miễn cười nói, cũng không giải thích gì thêm mà nói thẳng:

– Tôi không thể bên anh với tình trạng bản thân như hiện tại được, – Giống như cách anh không thể đối mặt với người nhà trong tình trạng thế này, Sầm Khuyết nói – Anh… có thể đợi tôi không?

Anh không muốn vùng tay khỏi bàn tay Diệp Miễn, cũng không dám tiến thêm một bước nắm tay hắn.

– Gì cơ?

– Vừa rồi tôi tới gặp cậu đã nói với bọn họ rằng tới gặp bạn trai.

Thực ra Diệp Miễn cũng cảm thấy ngại khi nói ra những lời này.

Sầm Khuyết vẫn không nói gì.

– Hai chúng ta không phù hợp.

Sầm Khuyết lùi về sau nửa bước, cắn răng nhìn Diệp Miễn.

Sầm Khuyết lùi về sau nửa bước, cắn răng nhìn Diệp Miễn.

Sầm Khuyết ngẩng đầu nhìn hắn, cau mày nói:

Sầm Khuyết thở dài một hơi, gấp đồng phục cẩn thận đặt vào trong tủ, cầm theo chìa khóa và điện thoại rời khỏi phòng thay đồ.

– Tại sao lại nhìn tôi như vậy? Tôi có phải thú dữ đâu? – Diệp Miễn nói – Tôi đã đọc lá thư của cậu rồi, nhưng còn chưa đọc xong.

Hắn xoa mũi rồi lại cào cào tóc.

– Tôi đã nói với bọn họ như vậy đấy. – Diệp Miễn đút tay vào túi, móc ra chiếc chìa khóa của mình – Cái này cậu tặng tôi đúng không?

Thực ra Diệp Miễn cũng cảm thấy ngại khi nói ra những lời này.

Với sự hiểu biết của hắn với Sầm Khuyết, nếu như hắn không chủ động thì chắc chắn Sầm Khuyết sẽ giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra và sẽ không thừa nhận mình thích hắn.

Lúc trước thích Phó Duy Nhất, Diệp Miễn đã hèn nhát bao nhiêu năm, cho tới khi tình yêu biến thành tình thân, người mình thích biến thành bạn bè, hắn chưa từng tỏ tình một câu chân thành với Phó Duy Nhất.

– Em giỏi hơn anh nhiều, anh bội phục còn nhiều hơn cả đau lòng em. Người như em không đáng được yêu, vậy thì anh còn có thể yêu ai?

Mười mấy năm quá khứ cứ để cho qua đi, lần này nếu còn nhát nữa, sợ rằng hắn sẽ phải cô độc đến già.

Muốn nhưng lại không dám, ai có thể hiểu được cảm giác này?

– Anh không nên nói với tôi như vậy. – Làm sao có thể nói là “cầu xin” đây, anh nào có tài cán gì.

Diệp Miễn không muốn cô độc đến già, bởi vì dường như hắn vô cùng thích Sầm Khuyết.

– Không được. – Diệp Miễn nói – Phải có thứ tự trước sau, em trả lời anh trước mới được nghe điện thoại của cậu ấy.

Cho nên, đầu óc hắn nóng lên, nói một đống lời, tự mình ra quyết định tuyên bố mình và Sầm Khuyết đang trong mối quan hệ yêu đương.

– Chẳng phải em đã nói là thích anh sao? – Khi Diệp Miễn nói ra lời này, hắn nhìn Sầm Khuyết mà cảm thấy chột dạ, vô cùng căng thẳng, vô cùng sợ hãi bị từ chối – Có lẽ anh cũng thích em, cho nên đã tự ý làm chủ, tuyên bố hai chúng ta đang yêu nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc