MƯỜI GIỜ RƯỠI ĐÊM HÈ - TẦN TAM KIẾN

Phó Duy Nhất ngồi xuống sofa của quán cà phê, tay nghịch khăn giấy trên bàn.

Đến lúc ấy, sợ rằng anh ta sẽ không còn là “duy nhất” của Diệp Miễn nữa, dường như càng dùng mọi thủ đoạn giữ đối phương lại thì càng đẩy đối phương ra xa.

– Nói chuyện của ông với người đàn anh kia trước đã.

***

Bao nhiêu năm qua, Diệp Miễn luôn cưng chiều Phó Duy Nhất, chuyện lớn chuyện bé đều do anh ta quyết, dung túng anh ta quá đà, rất ít khi nghiêm túc thế này.

Phó Duy Nhất ngước mắt lên nhìn hắn, nghiêng đầu hỏi:

Vì thế anh ta gọi điện thoại cho đàn anh kia.

– Ông ghen hả?

– Không có việc gì nên tôi về đây.

– Ông đừng nói như vậy. – Diệp Miễn cảm thấy như có thứ gì đó kẹt trong cổ họng mình, không thể nói ra được điều gì.

– … Tôi lo ông gặp người xấu.

– Ông không thể sống như thế được. – Diệp Miễn cảm thấy mình lo đủ mọi mặt, tựa hồ đang đóng vai nhân vật “anh trai” trong cuộc sống của Phó Duy Nhất.

♣Chương 40+41+42♣

Diệp Miễn không rõ rốt cuộc Phó Duy Nhất bị làm sao, cả trái tim hắn đều căng thẳng lo lắng.

Phó Duy Nhất thuộc kiểu người khẩu xà tâm phật, Diệp Miễn vẫn còn nhớ rõ ràng đôi mắt ửng đỏ của anh ta khi nhắc tới Sầm Khuyết trong thư viện.

Hắn có thể chấp nhận Phó Duy Nhất không yêu bản thân, nhưng hắn ở bên cạnh anh ta lâu như vậy, đột nhiên đối phương lại quyết định ở bên một người đàn ông mình chưa bao giờ nghe tên, chuyện này đối với Diệp Miễn thực sự rất khó chấp nhận.

– Đừng, việc nào ra việc ấy. – Diệp Miễn và Phó Duy Nhất vẫn trả tiền như thường, sau đó hỏi Sầm Khuyết có cần phải đợi anh tan làm cùng không.

Là người thế nào?

Tại sao lại đột ngột đưa ra quyết định như vậy?

Nhìn theo góc độ nào cũng thấy Phó Duy Nhất quá mức qua loa.

– Không sao, sau này anh chính là anh của em.

– Cho dù gặp phải người xấu thì cũng là con đường nhất định phải đi trong cuộc đời tôi. – Phó Duy Nhất buông tờ khăn giấy trong tay, đặt thẳng cánh tay xuống bàn, nhìn Diệp Miễn, nghiêm túc nói – Ông có biết dã thú xổng chuồng không? Tôi đã bị nuôi nhốt hai mươi bảy năm, một khi xổng chuồng đương nhiên muốn trải nghiệm cuộc sống kích thích, cho dù cuối cùng có thân tàn ma dại cũng xứng đáng.

– Ngủ chưa?

– Vậy tại sao là anh ta? – Diệp Miễn nói – Anh ta là đàn anh của ông thật đấy hả?

– Đâu phải chuyện gì tôi cũng nói với ông. – Phó Duy Nhất cắn một miếng bánh hoàng kim – Ông nào phải anh trai tôi.

– Đúng vậy, – Phó Duy Nhất nói – Hôm nào để cho hai người gặp mặt nhau, bây giờ anh ấy…

– Tại sao? Điện thoại của anh đâu?

Phó Duy Nhất mỉm cười:

– Là cấp trên của ông.

– Cái gì? – Diệp Miễn sửng sốt.

– Đừng căng thẳng như vậy, tuần sau anh ấy mới tới công ty nhận việc. – Phó Duy Nhất nói – Chuyện này cũng chỉ trùng hợp thôi, ông đừng nghĩ quá nhiều.

Diệp Miễn cảm thấy đau đầu.

– Nói chuyện của ông với người đàn anh kia trước đã.

– Ông còn muốn biết chuyện gì nữa không? Lát nữa tôi tới gặp rồi về nhà anh ấy, ngày mai chúng tôi cùng đón Trung thu.

Căn nhà rất sạch sẽ, rộng và trống trải.

– Nhà anh ta?

Phó Duy Nhất gật đầu:

– Anh, anh cho em số điện thoại đi. – Phó Duy Nhất thực sự bắt đầu gọi “anh – em” với Sầm Khuyết thật, anh ta vừa gọi như vậy, não Sầm Khuyết tức thì chết máy.

– Anh ấy dẫn tôi về ra mắt bố mẹ.

Diệp Miễn vươn tay bóp trán.

Phó Duy Nhất chống cằm cười hớn hở nhìn hắn:

Phó Duy Nhất thừa biết không phải bất cẩn gì hết, chẳng qua đối phương không muốn nói mà thôi.

Phó Duy Nhất nói:

– Thế nào? Bây giờ đã thấy nhẹ nhàng hơn chưa? Những ngày tháng không có tôi quấn lấy ông, chắc ông thoải mái hơn nhiều nhỉ?

Là người thế nào?

– Ông đừng nói như vậy. – Diệp Miễn cảm thấy như có thứ gì đó kẹt trong cổ họng mình, không thể nói ra được điều gì.

Diệp Miễn không rõ rốt cuộc Phó Duy Nhất bị làm sao, cả trái tim hắn đều căng thẳng lo lắng.

– Ông yêu anh ta không? – Diệp Miễn hỏi.

– Tay anh bị sao vậy?

Diệp Miễn vẫn không thể hiểu nổi, hắn vẫn luôn cảm thấy Phó Duy Nhất không yêu hắn, cũng sẽ không yêu người đàn ông nào khác.

– Cậu ấy không có thật. – Diệp Miễn nói – Đợt trước cậu ấy dùng điện thoại cũ của tôi, mấy ngày trước mới trả lại tôi rồi.

Tối ngày hôm nó, anh ta rời khỏi nhà trong sự oán giận. Lần đầu tiên anh ta không biết mình phải đi đâu.

– Tôi không biết. – Phó Duy Nhất im lặng một lát, sau đó nói – Làm sao định nghĩa được tình yêu? Từ nhỏ tôi đã nhận được tình yêu vặn vẹo rồi, tôi phải làm sao để yêu người khác?

Mấy tháng trước tình cờ gặp mặt, đàn anh cho Phó Duy Nhất số điện thoại, khách sáo nói rằng có chuyện thì tìm anh ta.

Ngón tay anh ta khẽ xoa xoa chiếc tách:

– Tôi chỉ biết khi ở bên anh ấy, tôi có thể bộc lộ tất cả cảm xúc của mình, như vậy là đủ rồi.

***

– Bộc lộ?

Phó Duy Nhất không định nói với Diệp Miễn những chuyện này, anh ta không muốn Diệp Miễn coi thường mình.

Đều là cát trong tay, càng muốn nắm chặt thì càng nhanh chóng vụt mất.

Phó Duy Nhất mỉm cười thần bí, dùng khẩu hình nói với Diệp Miễn: Làm tình.

Diệp Miễn cau mày, nỗi bất an trong lòng càng bị phóng đại thêm.

– Tôi nói đóng cửa thủ dâm.

Thậm chí hắn còn cảm thấy ảo não, nếu như lúc trước Phó Duy Nhất ôm hắn nhưng hắn không đẩy đối phương ra, có khi nào tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra.

Không yêu bởi vì anh ta không có sự rung động của tình yêu. Yêu bởi vì bao nhiêu năm qua, đối với anh ta mà nói, Diệp Miễn giống với một người đảm nhiệm nhân vật “anh trai” thay cho Phó Tu Kiệt.

Hắn không thể yên tâm về Phó Duy Nhất, cho dù hiện tại tình cảm của hắn đối với anh ta đã mơ hồ không rõ là tình yêu hay tình thân, dẫu vậy hắn vẫn chẳng thể nào yên tâm.

– Không có. – Sầm Khuyết lặp lại lần nữa.

Diệp Miễn vẫy một chiếc taxi:

Giống như hai người đã trở thành một gia đình, hắn luôn đặt Phó Duy Nhất ở vị trí thân cận nhất. Bây giờ bất ngờ được thông báo, có người từ trên trời rơi xuống thân cận với Phó Duy Nhất hơn hắn.

Phó Duy Nhất cau mày nhìn anh, sau đó bật cười, bất ngờ vươn tay ôm lấy vai anh đi về phía trước:

Còn là một người với gương mặt mơ hồ.

Phó Duy Nhất:

– Ông không thể sống như thế được. – Diệp Miễn cảm thấy mình lo đủ mọi mặt, tựa hồ đang đóng vai nhân vật “anh trai” trong cuộc sống của Phó Duy Nhất.

Diệp Miễn:

Diệp Miễn thực sự chẳng còn lời nào để nói hết.

Phó Duy Nhất uống một ngụm cà phê, thờ ơ nói:

– Tại sao không thể? Tôi đã hai mươi bảy tuổi rồi.

Diệp Miễn không còn lời nào để nói.

Hai người đều im lặng, Phó Duy Nhất cất lời:

Có lẽ sẽ chẳng ai ngờ rằng hai mươi năm trôi qua, bọn họ sẽ gặp lại nhau bằng cách này.

– Tại sao ông lại quan tâm Sầm Khuyết như vậy?

Diệp Miễn:

– Tôi phải về cửa hàng.

Anh ta nhìn Diệp Miễn:

– Đừng căng thẳng như vậy, tuần sau anh ấy mới tới công ty nhận việc. – Phó Duy Nhất nói – Chuyện này cũng chỉ trùng hợp thôi, ông đừng nghĩ quá nhiều.

– Bởi vì anh ấy trông giống tôi? Hay vì anh ấy là anh trai tôi?

Diệp Miễn nhìn anh ta với vẻ bất đắc dĩ:

– Ông muốn nói gì?

Phó Duy Nhất không nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp mà mỉm cười nhìn Diệp Miễn đầy ẩn ý:

– Ngủ chưa?

– … Phó Duy Nhất, bây giờ trong đầu ông toàn mấy thứ này thôi sao? – Diệp Miễn bị anh ta nói tức tới mức cơn sốt vừa lui đi lại bắt đầu phát tác, đầu đau như búa bổ – Đàn anh của ông dạy ông như vậy sao?

– Không ngủ với nhau thì tốt. – Phó Duy Nhất chẳng thèm để ý phản ứng của hắn – Đó là anh trai tôi, không thích thì đừng đùa cợt.

Anh ta lục tìm trong danh bạ, cuối cùng đầu óc nóng lên, gọi cho đàn anh hỏi:

– Đây không giống như những lời ông có thể nói ra miệng. – Diệp Miễn nói – Chẳng phải ông nên nói, tốt nhất nên mang cậu ấy tránh xa ông ra sao?

Diệp Miễn nhìn anh ta với vẻ bất đắc dĩ:

Phó Duy Nhất nhìn hắn đăm đăm, cắn cánh môi, dường như vô cùng tủi thân.

– Đúng rồi, tôi chính là người ích kỷ và hẹp hòi. – Phó Duy Nhất nói – Cho nên tôi mới để lại vị trí trống trong nhà, tôi đi rồi, anh ấy có thể chuyển vào đó.

– … Đến bao giờ ông mới thôi kiểu tự lấy dao đâm vào người mình như vậy? Người không hiểu ông còn tưởng rằng ông là một kẻ ác độc đấy.

Hai người quen nhau đã ba năm, đàn anh không theo đuổi Phó Duy Nhất từ lâu như những gì anh ta đã nói. Người ta chưa từng theo đuổi Phó Duy Nhất, thậm chí sau khi tốt nghiệp xong thì hai người chẳng còn liên lạc gì với nhau.

– Tôi vốn dĩ là thế. – Phó Duy Nhất nói – Trước giờ tôi chưa từng nói mình là người tốt.

Đàn anh chỉ ở một mình, nhà vắng tới mức chẳng mang chút hơi người.

Diệp Miễn tức xì khói, chỉ mong mình có thể mặc xác Phó Duy Nhất, về nhà ngủ một giấc cho lành.

– Nói chuyện cẩn thận, đừng giận dỗi. – Diệp Miễn hỏi – Ông với bố mẹ lại cãi nhau rồi đấy hả?

Diệp Miễn không còn lời nào để nói.

Giống như hai người đã trở thành một gia đình, hắn luôn đặt Phó Duy Nhất ở vị trí thân cận nhất. Bây giờ bất ngờ được thông báo, có người từ trên trời rơi xuống thân cận với Phó Duy Nhất hơn hắn.

– Cũng không thể coi là cãi nhau. – Phó Duy Nhất nói – Nói một cách nghiêm khắc hơn thì là đánh nhau. Tôi đóng cửa nằm trong phòng ngủ cũng bị bọn họ giáo dục, tôi chỉ nói mấy câu khó nghe thôi mà mẹ tôi tát tôi một cái, sau đó tôi chuyển ra khỏi nhà.

Lời Phó Duy Nhất nói nửa thật nửa giả, anh ta đã bắt đầu giữ bí mật với Diệp Miễn.

Diệp Miễn cau mày:

– Chắc chắn anh ấy có nỗi khổ riêng.

Phó Duy Nhất muốn đợi anh nhưng bị Diệp Miễn lôi đi.

– Ông đã nói gì?

Phó Duy Nhất tò mò hỏi:

Song, không thể nói cách làm của Phó Duy Nhất sai, chẳng qua hắn vẫn không thể hiểu rốt cuộc người này đang muốn làm gì?

– Tôi nói đóng cửa thủ dâm.

Phó Duy Nhất không nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp mà mỉm cười nhìn Diệp Miễn đầy ẩn ý:

Diệp Miễn thực sự chẳng còn lời nào để nói hết.

Phó Duy Nhất nhún vai, cố ý cười nói:

– Sau đó mẹ tôi cảm thấy tôi làm bẩn phòng của anh trai nên đánh tôi. Tôi đã hai mươi bảy tuổi rồi, đóng cửa thủ dâm không được sao? Lẽ nào còn phải mở cửa ra cho bọn họ nhìn?

Diệp Miễn:

– …Đây không phải trọng điểm?

Bình luận

Truyện đang đọc