MƯỜI GIỜ RƯỠI ĐÊM HÈ - TẦN TAM KIẾN

Sầm Khuyết rất cẩn thận.

Bấy giờ trời đã tối, Sầm Khuyết đứng đó, bên trái là ánh đèn trắng của cửa hàng tiện lợi, bên phải là ánh đèn đường màu cam. Hai thứ ánh sáng chia nhau chiếu lên người Sầm Khuyết, nhưng chẳng thể nào khiến anh tỏa sáng.

Hai người họ đi bộ về, cuối cùng tạm biệt nhau trước cửa hàng tiện lợi.

Diệp Miễn còn nhớ khi bọn họ gặp mặt rõ ràng Sầm Khuyết đi tới từ nơi bọn họ vừa ngang qua, Sầm Khuyết không nói mình về trước mà đi cùng Diệp Miễn tới trước cửa hàng tiện lợi mới tạm biệt.

– Cũng phải.

Lúc chia tay, Sầm Khuyết muốn đưa túi thức ăn cho Diệp Miễn, nhưng Diệp Miễn đã nhét túi trong tay mình vào tay Sầm Khuyết trước rồi.

“Ngày mai hay là chủ nhật?”

– Ngày mai tôi phải đi công tác, – Diệp Miễn nói – Cậu cầm về đi, tôi mang về cũng không ăn được, lãng phí lắm.

Sầm Khuyết do dự nhìn hắn.

– Thật đấy, đừng đưa cho tôi, lãng phí thức ăn. – Diệp Miễn vẫy tay với anh – Tôi đi trước đây, phải về thu dọn hành lý, có chuyện thì gọi điện thoại cho tôi, dưỡng thương cho tốt, hẹn gặp vào cuối tuần.

“Nghe nói ông đang tìm việc hả?”

Diệp Miễn vội chạy khỏi, chờ tới trước cổng khu nhà mới chạy chậm lại quay đầu nhìn về phía cửa hàng tiện lợi.

Sầm Khuyết vẫn xách túi đứng đó.

Bấy giờ trời đã tối, Sầm Khuyết đứng đó, bên trái là ánh đèn trắng của cửa hàng tiện lợi, bên phải là ánh đèn đường màu cam. Hai thứ ánh sáng chia nhau chiếu lên người Sầm Khuyết, nhưng chẳng thể nào khiến anh tỏa sáng.

Dứt lời anh ta cúp máy luôn.

Diệp Miễn bất giác dừng bước chân, quay người nhìn đối phương.

Lúc trước bọn họ thường xuyên gặp nhau vào mười giờ hơn buổi tối, hiếm khi gặp nhau lúc còn sáng trời thế này, càng hiếm khi được ăn cơm cùng nhau.

Thấy hắn quay đầu lại, Sầm Khuyết xoay người, rảo bước thật nhanh, băng qua đường, đi vào ngõ nhỏ bên phải.

Người bước vào ngõ, dẫu Diệp Miễn không nhìn thấy bóng dáng anh nữa, nhưng hắn vẫn đứng ở đó một lúc lâu mới về nhà.

Diệp Miễn vội gọi anh ta: “Ngày mai tôi có việc rồi.”

Sầm Khuyết lớn thế này rồi, không phải chưa từng chấp nhận ý tốt của người khác, chỉ là rất ít khi mà thôi.

Diệp Miễn nói dối Sầm Khuyết, hắn không phải đi công tác, chẳng qua muốn Sầm Khuyết mang thức ăn về nhà nên mới lấy cớ mà thôi.

Diệp Miễn đèo Sầm Khuyết tới một nhà hàng khá gần đây, hắn rất thích khẩu vị của nhà hàng ấy, khi vừa chuyển tới đây, hắn đã ăn cơm ở đó liên tục suốt một tháng.

Dẫu hắn biết có thể Sầm Khuyết chẳng hi vọng nhận được sự đồng tình và đau lòng từ hắn, song hắn không thể thoát khỏi suy nghĩ muốn chăm sóc anh.

Diệp Miễn bước vào nhà, bật đèn lên. Đứng thay giày ở huyền quan, hắn bỗng nghĩ, chẳng hiểu tại sao mình quan tâm Sầm Khuyết như thế, rốt cuộc là vì sao nhỉ?

Cho tới gần đây, anh mới gặp được một người có thể khuấy động dây thần kinh cảm xúc của anh.

Bởi vì Sầm Khuyết giống Phó Duy Nhất nên mình thay lòng?

Những vết thương kia, có những vết thương đã biến mất, có những vết thương hóa thành vết sẹo chẳng thể xóa mờ luôn đồng hành cùng anh. Những vết sẹo lớn bé, có đậm có nhạt, nhưng chưa ai từng quan tâm.

Có lẽ tối ngày thứ Sáu chính là thời điểm mà dân đi làm vui vẻ nhất, cuối cùng cũng kết thúc một tuần làm việc, có thể nghỉ ngơi thoải mái. Ai ngờ tâm trạng Diệp Miễn càng tồi tệ hơn.

Diệp Miễn cau mày, hắn không muốn chuyện này xảy ra, chuyện này rất thiếu tôn trọng Sầm Khuyết.

Diệp Miễn nói đùa:

Hắn thay quần áo, trước lúc vào phòng tắm còn do dự, cuối cùng vẫn đè nén xúc động gửi tin nhắn cho Sầm Khuyết, hắn cảm thấy bản thân mình phải bình tĩnh hơn.

***

Trước giờ tan làm của ngày thứ Sáu, Phó Duy Nhất gọi điện thoại cho Diệp Miễn, hẹn hắn cuối tuần này đi xem phim.

Giọng Sầm Khuyết nghe qua điện thoại khá khác so với giọng bình thường hay nghe, trầm thấp hơn, mỗi một từ nói ra đều như mang theo tiếng điện lưu.

“Ngày mai hay là chủ nhật?”

Vài thứ đồ chuẩn bị từ mấy ngày trước đã được tặng đi, tâm trạng Diệp Miễn phấn khởi lắm, hắn cứ đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng lưng Diệp Miễn bước khỏi đây.

“Mai đi,” Phó Duy Nhất nói, “Ông không tăng ca đấy chứ? Nói với ông một câu thôi, tôi chuẩn bị mua vé rồi.”

Diệp Miễn vội gọi anh ta: “Ngày mai tôi có việc rồi.”

– Tôi chỉ cho cậu mượn, không tặng cậu, cậu cầm tạm trước đi.

Phó Duy Nhất ngây ra một lát mới hỏi: “Tăng ca à?”

Diệp Miễn khẽ thở dài một tiếng: “Ừ, bởi vì một số nguyên nhân mà cậu ấy không học lên cao, nhưng cậu ấy tốt lắm, nhân phẩm tuyệt đối đáng tin cậy, tôi có thể cam đoan điều này.”

Nhớ tới biểu hiện mấy ngày trước của Phó Duy Nhất, thực ra Diệp Miễn rất muốn dùng lý do tăng ca để che giấu, nhưng lúc mở miệng vẫn không nỡ lừa anh ta:

“Ngày mai tôi hẹn gặp một người bạn đại học đã hẹn trước từ hôm kia.”

Phó Duy Nhất trầm ngâm một lát, nói với giọng không vui: “Vậy được thôi, tôi tự xem một mình.”

“Chủ nhật đi đi, chủ nhật tôi có thể đi cùng ông.”

“Khỏi cần.” Phó Duy Nhất nói, “Tôi muốn xem ngày mai, Chủ nhật hết hứng rồi.”

Dứt lời anh ta cúp máy luôn.

Gần đây tính cách Phó Duy Nhất càng ngày càng trở nên quái lạ. Có đôi khi Diệp Miễn hỏi anh ta rốt cuộc anh ta bị làm sao, anh ta không chịu nói.

– Cảm ơn.

Thích Phó Duy Nhất mười mấy năm, Diệp Miễn cứ ngỡ rằng mình có thể bao dung tất cả mọi mặt của anh ta. Nhưng gần đây Diệp Miễn bắt đầu cảm thấy mệt, thậm chí mỗi lần Phó Duy Nhất xuất hiện hắn đều vô thức cảm thấy căng thẳng và sợ hãi.

Diệp Miễn thực sự không thoải mái, hắn không muốn thế này.

Lần này Diệp Miễn không kiên nhẫn dỗ dành anh ta như mọi khi nữa mà thu dọn đồ đạc tan làm về nhà.

Hắn gửi tin nhắn xin lỗi với Phó Duy Nhất, mãi lâu sau đối phương cũng chẳng trả lời.

Lần này Diệp Miễn không kiên nhẫn dỗ dành anh ta như mọi khi nữa mà thu dọn đồ đạc tan làm về nhà.

Bấy giờ Diệp Miễn mới nhớ ra tuần sau chính là Trung Thu, dẫu còn chưa hạ nhiệt, nhưng quả thực mùa thu không tiền đồ đã lân la đến đây rồi.

Cho tới khi Diệp Miễn về đến nhà, Phó Duy Nhất vẫn chẳng gửi tin nhắn gì lại. Diệp Miễn không yên tâm, gọi thẳng điện thoại qua luôn.

“Tôi hẹn gặp người khác ở ngoài.” Phó Duy Nhất nói, “Chuẩn bị đi xem phim.”

“Không phải ngày mai hả?”

Hắn nghĩ ngợi rồi nói:

“Tự dưng tôi muốn xem hôm nay.” Thái độ của Phó Duy Nhất lạnh nhạt, “Không nói với ông nữa, anh ấy lấy vé về rồi.”

Đối phương lại cúp máy trước. Nhớ tới lời Phó Duy Nhất nói, Diệp Miễn không nhịn được gửi tin nhắn cho anh ta hỏi đi với ai.

Vóc dáng Diệp Miễn cao, vắt chân qua ngồi trên xe, một chân đặt lên bàn đạp, một chân chống đất:

Lần này Phó Duy Nhất chịu trả lời tin nhắn của hắn: Bạn.

– Đúng rồi, hôm nay nghe bạn tôi nói trên cửa hàng bánh ngọt của cô ấy có căn hộ trống, đi làm rồi cậu chuyển vào cũng được, có lẽ còn rẻ hơn ở ghép đấy.

Có lẽ tối ngày thứ Sáu chính là thời điểm mà dân đi làm vui vẻ nhất, cuối cùng cũng kết thúc một tuần làm việc, có thể nghỉ ngơi thoải mái. Ai ngờ tâm trạng Diệp Miễn càng tồi tệ hơn.

Sầm Khuyết không thể nói rõ cảm giác trong lòng bản thân lúc này là sao. Từ nhỏ tới lớn, anh đã từng bị thương rất nhiều lần, song chưa từng có ai quan tâm, đến cả anh còn chẳng để ý.

Hắn thuận tay nấu mì, vừa ăn vừa xem chương trình tấu hài trên mạng, song hắn chẳng cười ra được tiếng nào.

Mười giờ tối, Diệp Miễn xuống tầng đi dạo, hắn cũng tới quanh quẩn bên cửa hàng tiện lợi nhưng không nhìn thấy Sầm Khuyết.

Hắn mua một lon Coca, vừa uống vừa ngồi xuống bậc thang bên ngoài cửa hàng, rồi lại rút điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Sầm Khuyết.

Cũng không có chuyện gì, chẳng qua chỉ muốn nhắc nhở đối phương nhớ ngày mai gặp mặt.

Ăn vận thế này khiến Sầm Khuyết giống như cậu sinh viên chỉ mới ngoài hai mươi. Nhìn từ trên xuống dưới cũng đủ biết bộ đồ này không đắt, nhưng sạch sẽ chỉnh tề, mang tới cho người ta cảm giác thoải mái.

Qua gần hai mươi phút Sầm Khuyết mới trả lời một câu đơn giản.

“Tôi sẽ nớ.”

Diệp Miễn mỉm cười: “Chắc là tôi sẽ nhớ.”

– Vậy hai chúng ta đạp xe qua đó.Sầm Khuyết lớn thế này rồi, không phải chưa từng chấp nhận ý tốt của người khác, chỉ là rất ít khi mà thôi.Hết chương 24

Bình luận

Truyện đang đọc