MƯỜI GIỜ RƯỠI ĐÊM HÈ - TẦN TAM KIẾN

Trên đường phố đông người qua lại, Sầm Khuyết cúp điện thoại, đứng đó một lúc lâu mới tiếp tục bước về phía trước.

Hai người ngồi cạnh nhau, diện mạo vô cùng giống nhưng tính cách lại rất khác biệt.

Mỗi giây mỗi phút trong cuộc đời, con người đều đang làm đề lựa chọn, anh đã từng đứng trên lối rẽ do dự hồi lâu, rốt cuộc cũng quyết định đi.

Bao nhiêu năm qua, sau bao lần đấu tranh thất bại, anh bắt đầu học được cách chờ đợi, học cách trốn chạy, học cách che giấu và lừa dối. Anh giấu đi cái tên thực sự của mình, giấu đi cảm xúc thực sự trong tim, anh chẳng khác nào một cái xác biết đi, du đãng trong thế giới không thuộc về mình.

Vốn dĩ anh cũng định tiếp tục sống mơ hồ như vậy. Cho tới sáng ngày hôm nay, trước lúc Phó Duy Nhất tới đây.

Khi ấy anh vừa mới viết xong lá thư cho Diệp Miễn, tới cửa hàng quà lưu niệm hôm qua mua một chiếc móc chìa khóa giống hệt, khắc tên của Diệp Miễn lên.

Anh đã nghĩ đây là lá thư tạm biệt, cho nên ở phía cuối lá thư anh viết rằng: Cứ thế đi, cảm ơn anh đã quen biết tôi.

Chiếc móc chìa khóa trong tay anh chính là quà kỷ niệm tặng cho Diệp Miễn, giống như chiếc móc Diệp Miễn tặng mà anh đã giấu đi.

Sầm Khuyết không phải người dũng cảm đối diện với những chuyện này, lòng dũng cảm của anh đã bị mài sạch qua bao năm tháng, chẳng còn hơi sức đâu mà dũng cảm nữa.

Anh chỉ muốn chạy, muốn né tránh. Người nhà, người yêu cái gì, nhìn bản thân nghèo túng mà xem, anh đâu xứng đáng có được những thứ ấy.

– Không cần, tôi không thích.

Anh lén lút đặt đồ trước cửa phòng Diệp Miễn, len lút hôn lên cánh cửa nhà hắn.

Trước lúc đi, anh không cảm thấy buồn nhiều, chỉ hơi tiếc nuối mà thôi.

Anh nghĩ, nếu như không có chuyện năm đó, anh và Phó Duy Nhất sẽ trưởng thành trong hoàn cảnh tốt như nhau, vậy thì biết đâu Phó Tu Kiệt có thể ở bên cạnh Diệp Miễn?

Diệp Miễn vươn tay bịt miệng Phó Duy Nhất lại, nói với điện thoại: “Quyết định như vậy nhé. Đừng quên gọi điện thoại cho tôi.”

– Anh có thích Diệp Miễn không? Nếu thích, em giúp anh theo đuổi.

Anh suy nghĩ vẩn vơ, vốn dĩ định về nhà dọn dẹp đồ đạc rồi ra đi, anh không có nhiều hành lý, chuyện quan trọng nhất phải làm chẳng qua cũng chỉ là tới gặp cảm ơn và xin lỗi quản lý Từ mà thôi.

Thành phố này lớn đến vậy, anh muốn né tránh những người này cũng dễ như trở bàn tay.

Nhưng anh chẳng ngờ lại nhìn thấy Phó Duy Nhất bên dưới nhà mình.

Hắn che ô nhưng người vẫn ướt rượt, khi hắn nhìn thấy Sầm Khuyết bước tới trong mưa, phản ứng đầu tiên của hắn là muốn ôm đối phương.

Phó Duy Nhất cầm chiếc bánh trái cây ngồi trên bậc thang, vừa ăn vừa nghịch điện thoại, nhìn thấy anh thì lập tức cau mày hỏi:

– Sáng sớm ra anh đã đi đâu vậy?

Thành phố này lớn đến vậy, anh muốn né tránh những người này cũng dễ như trở bàn tay.

Sầm Khuyết không ngờ Phó Duy Nhất sẽ tìm tới đây, trước giờ anh chưa từng nói với đối phương mình đang sống ở đâu.

Hắn thầm nghĩ, Phó Duy Nhất nói với hắn Sầm Khuyết thích hắn, Sầm Khuyết nói với hắn anh thích hắn.

Hắn còn chưa đọc hết phong thư mà Sầm Khuyết gửi cho mình, chỉ cảm thấy không đợi kịp nữa nên mới đến đây.

Sầm Khuyết còn đang ngây người đã bị Phó Duy Nhất kéo lên trên, nói rằng muốn nói chuyện tử tế.

Sầm Khuyết cúi người xách ấm nước lên, rót cho mình một cốc.

Sầm Khuyết thực sự không muốn để Phó Duy Nhất nhìn thấy nơi ở của mình. Anh cố gắng tìm cách thoát thân, song cuối cùng cũng bại lộ.

Phó Duy Nhất sa sầm mặt nhìn căn phòng thuê tập thể bừa bộn, không nuốt nổi bánh trái cây nữa, hỏi Sầm Khuyết:

– Anh có biết thuê tập thể kiểu này là vi phạm pháp luật không?

Sầm Khuyết thực sự không biết, có rất nhiều chuyện và quy tắc trong thành phố anh đều không hiểu.

Sầm Khuyết ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, cuối cùng cười nói: “Cảm ơn, nhưng mà nhà anh chỉ có một phòng ngủ.”

Nghe Phó Duy Nhất nói vậy, anh bắt đầu hoảng.

– Duy Nhất, bây giờ không phải lúc để đùa, rốt cuộc cậu ấy đã đi đâu rồi?

– Nếu như bị người ta báo cáo thì anh xong đời rồi. – Phó Duy Nhất cắn một miếng bánh trái cây của mình – Tại sao anh lại có thể sống ở nơi thế này cơ chứ?

Trên đường đi, Sầm Khuyết nghĩ tới những khổ cực mà Sầm Khuyết đã trải qua, nghĩ tới người đó đã gồng gánh nhiều năm đến thế.

Sự thực chứng minh, Phó Duy Nhất còn biết đối phó với Sầm Khuyết thế nào hơn cả Diệp Miễn, chỉ mấy câu thôi đã khiến Sầm Khuyết đơ người.

Sầm Khuyết còn định chạy lấy người, bấy giờ lại bị Phó Duy Nhất kéo tới nói này nói kia khiến đầu óc hoang mang. Cuối cùng Phó Duy Nhất nói:

– Anh có biết Diệp Miễn thích anh không?

Sầm Khuyết sững sờ, không dám tin vào chuyện này.

– Đừng nói cho Diệp Miễn biết chuyện này, em sợ Diệp Miễn lại nổi nóng với em. – Phó Duy Nhất nói – Da mặt Diệp Miễn rất mỏng, thích cũng không dám nói. Nhưng em coi anh như anh trai ruột của em, em phải tiết lộ thông tin cho anh chứ.

Trong lòng Phó Duy Nhất có suy tính nho nhỏ của riêng mình, hôm qua trở về anh ta đã mất ngủ cả đêm để nghĩ xem làm thế nào mới gây dựng lại sự tự tin của Sầm Khuyết. Nghĩ tới nghĩ lui, anh ta quyết định lợi dụng Diệp Miễn.

Mặc dù làm vậy rất áy náy với Diệp Miễn, nhưng bao nhiêu năm qua Phó Duy Nhất đã làm rất nhiều chuyện áy náy với Diệp Miễn, cũng không vướng gì một chuyện này.

Phó Duy Nhất nói:

Anh nghĩ, nếu như không có chuyện năm đó, anh và Phó Duy Nhất sẽ trưởng thành trong hoàn cảnh tốt như nhau, vậy thì biết đâu Phó Tu Kiệt có thể ở bên cạnh Diệp Miễn?

– Anh cảm thấy Diệp Miễn thế nào?

Bây giờ đầu óc Sầm Khuyết rất loạn, anh hoàn toàn không ngờ rằng Diệp Miễn sẽ thích mình, anh không muốn nghĩ, càng không dám nghĩ.

Hắn ngồi về chỗ cũ, tiếp tục đọc thư.

– Vậy em giúp Diệp Miễn theo đuổi anh. – Phó Duy Nhất nói – Mặc dù chuyện này vẫn chưa được sự đồng ý của Diệp Miễn, cũng chưa được sự đồng ý của anh. Nưng anh này, em nói với anh, nhất định phải ở bên người mình thích. Đương nhiên nếu như hai người cùng thích nhau thì càng tốt. Ai bảo anh không thích cơ chứ?

Bị Phó Duy Nhất quấy nhiễu, thậm chí anh đã quên mất chuyện mình trở về là muốn thu dọn hành lý chuẩn bị rời khỏi đây.

Phó Duy Nhất ngồi trên giường anh ăn hết chiếc bánh trái cây, anh ta phủi tay nói:

– Anh có thích Diệp Miễn không? Nếu thích, em giúp anh theo đuổi.

Sầm Khuyết vô thức nói:

– Không cần, tôi không thích.

Vậy còn hắn?

Phó Duy Nhất nghiêng đầu nhìn anh rồi cười:

Sầm Khuyết nói: “Tôi sắp tới của hàng rồi, có chuyện gì đợi tôi về nói sau nhé.”

– Không thích hả?

Sầm Khuyết không nói thêm gì.

Con người cũng phân thành năm bảy loại người, Sầm Khuyết cảm thấy mình thuộc tầng lớp người dưới đáy xã hội.

Hai người ngồi cạnh nhau, diện mạo vô cùng giống nhưng tính cách lại rất khác biệt.

Phó Duy Nhất gây khó dễ cho Sầm Khuyết. Sầm Khuyết cụp mi, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.

– Vậy em giúp Diệp Miễn theo đuổi anh. – Phó Duy Nhất nói – Mặc dù chuyện này vẫn chưa được sự đồng ý của Diệp Miễn, cũng chưa được sự đồng ý của anh. Nhưng anh này, em nói với anh, nhất định phải ở bên người mình thích. Đương nhiên nếu như hai người cùng thích nhau thì càng tốt. Ai bảo anh không thích cơ chứ?

– Anh cứ đùa. – Phó Duy Nhất nói anh – Tốt? Em sợ tới ngày nào đó phải tới Đồn Cảnh sát đón anh về đấy!

Sầm Khuyết cúi người xách ấm nước lên, rót cho mình một cốc.

Phó Duy Nhất dựa vào khung cửa nhìn hắn, cứ nhìn như thế rồi bật cười.

Anh hoảng hốt, uống từng ngụm lớn hết sạch cả cốc nước mới nhớ ra hỏi một câu:

– Tại sao cậu lại đến đây?

– Tới tìm anh thôi mà. – Phó Duy Nhất – Chẳng phải em đang ở chung với Đào Cẩn hay sao. Nhưng nhà anh ấy lớn quá, trống trải im ắng tới phát hoảng, có đôi khi em ở trong nhà cũng thấy sợ hãi, cho nên muốn tìm một người quen ở chung, em nghĩ ngay đến anh.

Hắn không thể ngờ tới chuyện người ra mở cửa lại là Phó Duy Nhất. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh ta lúc này dường như không muốn tránh đường cho Diệp Miễn vào trong mà giống như đang đi ra ngoài hơn.

– Tôi sống ở đây cũng rất tốt.

– Anh cứ đùa. – Phó Duy Nhất nói anh – Tốt? Em sợ tới ngày nào đó phải tới Đồn Cảnh sát đón anh về đấy!

Cứ thế, Phó Duy Nhất vừa lừa gạt vừa dụ dỗ Sầm Khuyết tới chỗ mình ở. Diệp Miễn chẳng hay biết về chuyện này, cúp máy xong hắn vẫn còn ảo não, tại sao mình không đến sớm hơn mấy phút kia chứ.

Trên đường phố đông người qua lại, Sầm Khuyết cúp điện thoại, đứng đó một lúc lâu mới tiếp tục bước về phía trước.

Phó Duy Nhất nghiêng đầu nhìn anh rồi cười:Hết chương 66

Bình luận

Truyện đang đọc