MƯỜI GIỜ RƯỠI ĐÊM HÈ - TẦN TAM KIẾN

Thấy sắc mặt Sầm Khuyết không tốt, Diệp Miễn đoán rằng anh không thoải mái.

– Đừng nói với bọn họ.

– Đi thôi, gọi xe về nhà. – Diệp Miễn nói – Về nhà ăn đồ ngọt, tâm trạng sẽ tốt hơn.

Diệp Miễn rút khăn giấy trong túi ra đưa cho anh lau tay, cả hai đều im lặng.

– Đi thôi, chỗ này ngột ngạt quá, chúng ta ra ngoài cho thoáng.

Bấy giờ bố của Phó Duy Nhất cũng đuổi tới nơi, kéo vợ mình qua ôm an ủi bà.

Lúc này trời đã tối, xung quanh khu thương mại lại rất đông người. Bà vừa chạy vừa gọi tên Phó Tu Kiệt, tới sau cùng, tiếng gọi nghẹn ngào thành tiếng khóc.

Diệp Miễn cầm bắp rang chưa ăn hết, bảo Sầm Khuyết tự cầm Coca lên.

Nhân viên phục vụ bưng trà sữa lên, Sầm Khuyết nói cảm ơn.

– Thích không? – Diệp Miễn cười hỏi anh.

Sầm Khuyết đi theo sau hắn, thở phào một hơi dài.

– Nói với bọn họ chuyện gì?

Bọn họ xuống dưới, đi ra ngoài khu thương mại.

Anh vừa nói ra câu ấy, thành trì cố gắng chống đỡ trong tim Diệp Miễn cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ. Đến cả Phó Duy Nhất cũng chưa từng một lần nhìn thấy hắn rơi nước mắt. Hôm nay hắn đứng ven đường, rơi nước mắt, ôm Sầm Khuyết vào lòng.

Diệp Miễn trả lời anh ta: Tôi và Sầm Khuyết xem phim xong, ra ngoài thì gặp cô chú.

– Dạ, cậu ấy tên Sầm Khuyết. Cô sao thế ạ?

Đang trong kỳ nghỉ Trung thu, dẫu đã muộn nhưng vẫn có không ít người tới khu thương mại. Diệp Miễn và Sầm Khuyết đi ngược theo dòng người ra ngoài từ cửa số 2. Hai người vừa đi vừa nói về nội dung bộ phim điện ảnh ban nãy, chợt có ai đó gọi tên Diệp Miễn.

– Vâng, bạn cháu, tên là Sầm Khuyết.

Chỉ cách một lối rẽ, mà như cách biệt cả thế giới.

Diệp Miễn và Sầm Khuyết đồng thời dừng bước, đồng thời nhìn về phía phát ra âm thanh. Khoảnh khắc nhìn thấy hai người trung tuổi kia, Sầm Khuyết ngây người.

– Sầm Khuyết…

Nhìn thấy dáng vẻ của bà, trong lòng Diệp Miễn cũng không thoải mái, chỉ đành gật đầu đồng ý.

Diệp Miễn còn chưa kịp phản ứng, hắn không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ chào hỏi bố mẹ Phó Duy Nhất như bình thường, bọn họ cũng mỉm cười hỏi hắn:

– Về thế nào bây giờ.

Bọn họ đứng bên đường, nhưng vào giờ này rất khó bắt xe.

– Đi dạo phố với bạn à?

Đầu tiên, hai người đều im lặng.

Sầm Khuyết lắc đầu.

Ngay sau đó ánh mắt của mẹ Phó Duy Nhất di chuyển sang người Sầm Khuyết.

Trước nay Diệp Miễn chưa từng gặp phải chuyện nào khó giải quyết như vậy, ngoại trừ đau lòng, hắn không biết mình còn có thể làm gì.

Giây phút Sầm Khuyết và bà nhìn nhau, anh lập tức xoay người chạy ra bên ngoài.

Mỗi một người sống trên đời đều có bí mật không muốn người khác biết, cũng có ký ức chật vật chẳng thể nói ra.

Những ngày tháng quen nhau, dẫu Diệp Miễn vẫn biết rõ Sầm Khuyết là một người ngoài cứng trong mềm, song chưa bao giờ thực sự nhìn thấy Sầm Khuyết yếu ớt ngay trước mắt mình thế này.

Mẹ Phó Duy Nhất cũng ngây người, mấy giây sau, đột ngột túm lấy tay người đàn ông bên cạnh:

– Nhưng cậu ấy nói cậu ấy không sinh ra ở đây, cậu ấy có bố mẹ ruột. Có lẽ cậu ấy chỉ hơi giống Phó Duy Nhất một chút mà thôi.

“Hai người đang ở đâu?”

– Tu Kiệt! Cậu vừa rồi có phải Tu Kiệt không?

Hết chương 57

Hắn cũng đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Sầm Khuyết đâu, không biết người kia đã trốn đi đâu mất rồi?

Phó Duy Nhất: ……

Bấy giờ Diệp Miễn mới nhận ra có thể anh vừa mới chứng kiến cảnh người thân gặp lại nhau sau hai mươi năm, nhưng mà Sầm Khuyết chạy mất rồi.

Lần đầu tiên hắn muốn chia sẻ đau khổ với một người như vậy.

Dẫu cho bình thường Sầm Khuyết có tỏ ra mình cứng rắn lạnh lùng đến mức nào thì cái bề ngoài ấy chỉ để che giấu nội tâm không tin tưởng người khác cũng như không tin tưởng bản thân mình mà thôi.

Mẹ Phó Duy Nhất bất chấp đuổi theo, Diệp Miễn và bố Phó Duy Nhất cũng vội vàng theo sau.

– Gì cơ? – Diệp Miễn nhìn anh với vẻ nghi ngờ.

Diệp Miễn nói:

Lúc này trời đã tối, xung quanh khu thương mại lại rất đông người. Bà vừa chạy vừa gọi tên Phó Tu Kiệt, tới sau cùng, tiếng gọi nghẹn ngào thành tiếng khóc.

Chờ bọn họ đi xa rồi, Diệp Miễn mới cau mày đi tìm kiếm Sầm Khuyết.

– Đương nhiên, có thể cậu sẽ chẳng tin tôi. – Diệp Miễn cười cười – Nhưng mà, tôi chỉ mong cậu đừng quá mệt mỏi.

Diệp Miễn chạy ra ngoài, chỉ thấy bà đứng bên cửa khu thương mại ngơ ngác nhìn xung quanh với ánh mắt hoang mang không biết làm thế nào. Bỗng dưng, dường như hắn đã nhìn thấy người phụ nữ này của hai mươi năm về trước.

– Không thể nào, không thể nào, mẫu tử liền tâm, mẹ con có thần giao cách cảm! – Bà nắm lấy tay Diệp Miễn, nói như khẩn cầu – Diệp Miễn, cháu nói với người bạn kia cho cô gặp mặt một lần, được không cháu?

Phải chăng hai mươi năm trước người mẹ cũng giống như hiện tại, đứng ở đầu đường đông người qua lại, gọi tên con trai mình trong bất lực và vô vọng.

– Có lẽ hôm nay đường sẽ tắc lắm, chúng ta vào trong quán này đợi một lát nhé. – Diệp Miễn kéo Sầm Khuyết bước vào quán cà phê kia.

Diệp Miễn đi tới, ôm vai bà nói:

Anh khẽ nói với Diệp Miễn:

– Cô à, cô làm sao vậy ạ?

Hắn chỉ đành giả vờ không biết gì hết, chỉ đành tạm thời dùng cách này để an ủi bà.

– Về thôi. – Sầm Khuyết nói – Khiến anh phải cười rồi.

Hắn chỉ đành giả vờ không biết gì hết, chỉ đành tạm thời dùng cách này để an ủi bà.

Đã là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, vậy cứ từ từ đón nhận.

Đang trong kỳ nghỉ Trung thu, dẫu đã muộn nhưng vẫn có không ít người tới khu thương mại. Diệp Miễn và Sầm Khuyết đi ngược theo dòng người ra ngoài từ cửa số 2. Hai người vừa đi vừa nói về nội dung bộ phim điện ảnh ban nãy, chợt có ai đó gọi tên Diệp Miễn.

Thấy hắn như vậy, Sầm Khuyết mỉm cười.

Hắn cũng đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Sầm Khuyết đâu, không biết người kia đã trốn đi đâu mất rồi?

Khi ấy, anh và Phó Duy Nhất vẫn chỉ còn là trẻ con, mặc dù bố mẹ yêu thương song không chiều chuộng quá đà, còn quản rất nghiêm khắc, bình thường không cho phép bọn họ ăn nhiều kẹo, không cho phép bọn họ tranh giành lẫn nhau.

– Diệp Miễn… – Mẹ Phó Duy Nhất nắm chặt cổ tay Diệp Miễn – Người vừa rồi là bạn của cháu hả?

Đợi một lúc lâu, chẳng bắt được chiếc xe nào trống cả.

Thấy sắc mặt Sầm Khuyết không tốt, Diệp Miễn đoán rằng anh không thoải mái.

– Vâng, bạn cháu, tên là Sầm Khuyết.

Chẳng qua ngửi rất thơm, rất ngọt, khiến anh nhớ tới chiếc bánh Trung thu hôm ấy cùng ăn với Diệp Miễn.

– Đi thôi, chỗ này ngột ngạt quá, chúng ta ra ngoài cho thoáng.

Sầm Khuyết gật đầu:

– Sầm Khuyết?

Hắn có lập trường gì để đưa đề nghị cho Sầm Khuyết đây?

Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, chắc sẽ không đi theo chiều hướng ấy đâu nhỉ?

Diệp Miễn lau nước mắt cho bà:

Cát: Làm rõ lý do Sầm Khuyết chưa dám nhận bố mẹ. Thương anh.

Diệp Miễn đi tới, ôm vai bà nói:

– Dạ, cậu ấy tên Sầm Khuyết. Cô sao thế ạ?

– Ừ, cậu nói không phải thì là không phải.

– Cháu nói cho cô biết, thằng bé đang sống ở đâu? – Mẹ Phó Duy Nhất nói – Đó là con trai cô, chắc chắn là Tu Kiệt!

Diệp Miễn còn chưa kịp phản ứng, hắn không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ chào hỏi bố mẹ Phó Duy Nhất như bình thường, bọn họ cũng mỉm cười hỏi hắn:

Bấy giờ bố của Phó Duy Nhất cũng đuổi tới nơi, kéo vợ mình qua ôm an ủi bà.

Thực ra Diệp Miễn cho rằng dù sớm hay muộn thì gia đình họ cũng phải nhận nhau, trừ phi một ngày nào đó Sầm Khuyết thực sự tự ti đến mức rời khỏi thành phố.

– Cô à, cô có chắc không ạ? – Diệp Miễn thử hỏi dò – Nhiều năm qua hai người chưa từng gặp mặt, chỉ nhìn thôi cô cũng có thể chắc chắn ư?

Anh tựa loài động vật nhỏ mất đi cái đuôi quý giá của mình, tựa như chiếc cốc thủy tinh đứt quai.

– Chắc chắn không sai đâu, là con trai cô sinh ra, có biến thành thế nào cô cũng nhận ra! – Mẹ Phó Duy Nhất nói – Chắc chắn là Tu Kiệt…

– Đi bộ về cùng tôi đi. – Diệp Miễn nói – Ban nãy trong rạp chiếu phim ngột ngạt quá, tôi muốn hóng gió chút.

– Đi thôi, về nhà.

Diệp Miễn chần chừ một lát:

Đối diện với một Sầm Khuyết như vậy, Diệp Miễn không nói được gì, cũng không làm được gì, chỉ cảm thấy đau lòng và bất lực.

– Nhưng cậu ấy nói cậu ấy không sinh ra ở đây, cậu ấy có bố mẹ ruột. Có lẽ cậu ấy chỉ hơi giống Phó Duy Nhất một chút mà thôi.

– Không thể nào, không thể nào, mẫu tử liền tâm, mẹ con có thần giao cách cảm! – Bà nắm lấy tay Diệp Miễn, nói như khẩn cầu – Diệp Miễn, cháu nói với người bạn kia cho cô gặp mặt một lần, được không cháu?

***

– Sầm Khuyết, – Diệp Miễn nói – Cậu nói với tôi được không?

Diệp Miễn không trả lời, bà nói:

Diệp Miễn cầm bắp rang chưa ăn hết, bảo Sầm Khuyết tự cầm Coca lên.

– Cũng có thể do cô nhìn nhầm, nhưng để cô gặp mặt thử xem, nếu không cô chẳng thể yên tâm…

Một người phụ nữ trước giờ luôn chú trọng dáng vẻ giờ đây khóc lóc thảm thiết, rõ ràng bà lớn tuổi hơn nhưng lại không ngừng cầu xin hắn. Diệp Miễn thực sự không đành lòng nhìn bà như vậy, hắn vỗ về tay bà:

Một người phụ nữ trước giờ luôn chú trọng dáng vẻ giờ đây khóc lóc thảm thiết, rõ ràng bà lớn tuổi hơn nhưng lại không ngừng cầu xin hắn. Diệp Miễn thực sự không đành lòng nhìn bà như vậy, hắn vỗ về tay bà:

– Cà phê ở quán này thực sự rất ngon. – Diệp Miễn nói – Nhưng tối rồi, tôi sợ cậu sẽ mất ngủ.

– Cô à, cháu sẽ về nói chuyện với cậu ấy, có chuyện gì thì tới lúc đó chúng ta nói sau, có được không?

Mẹ Phó Duy Nhất liên tục gật đầu:

Sầm Khuyết đi theo sau hắn, thở phào một hơi dài.

– Được, có nhanh được không cháu? Diệp Miễn, giúp cô…

Diệp Miễn cúi đầu nhìn anh, sau đó cũng ngồi xuống trước mặt anh, nhẹ giọng hỏi:

Nhìn thấy dáng vẻ của bà, trong lòng Diệp Miễn cũng không thoải mái, chỉ đành gật đầu đồng ý.

Mẹ Phó Duy Nhất bất chấp đuổi theo, Diệp Miễn và bố Phó Duy Nhất cũng vội vàng theo sau.

Khó khăn lắm bố Phó Duy Nhất mới dẫn người đi, Diệp Miễn đứng ở đó nhìn theo bóng lưng hai người, không biết phải gọi tên cảm giác trong tim mình bây giờ như thế nào.

– Rất thơm.

***

Bọn họ chỉ được thử món đồ uống mẹ làm đúng một lần. Mẹ học được từ đồng nghiệp, lần đầu tiên làm thử cho bọn họ uống.

Chờ bọn họ đi xa rồi, Diệp Miễn mới cau mày đi tìm kiếm Sầm Khuyết.

♣Chương 58♣

– Sầm Khuyết?

Cuối cùng hắn tìm được người kia với bộ dạng Coca đổ đầy quần áo ở một lối rẽ khu thương mại.

– Được, có nhanh được không cháu? Diệp Miễn, giúp cô…

Diệp Miễn lau nước mắt cho bà:

Thực ra Sầm Khuyết không chạy xa, mà gần tới mức có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện.

Sầm Khuyết đi chậm dần, ngước mắt nhìn hắn.

Giây phút Sầm Khuyết và bà nhìn nhau, anh lập tức xoay người chạy ra bên ngoài.

Chỉ cách một lối rẽ, mà như cách biệt cả thế giới.

Sầm Khuyết dựa vào tường, nhìn Diệp Miễn với đôi mắt ửng đỏ.

Cho dù anh hay là em đều phải nhường nhịn lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau.

Diệp Miễn rút khăn giấy trong túi ra đưa cho anh lau tay, cả hai đều im lặng.

Cốc Coca đã hết, một nửa uống, một nửa đổ. Diệp Miễn cầm cốc giấy vứt đi, lúc quay lại, thấy Sầm Khuyết cúi đầu nói:

Hắn mở ra xem, Phó Duy Nhất gửi tới một câu: Xảy ra chuyện gì thế? Mẹ tôi gọi điện thoại cho tôi khóc tận mười phút.

Hai người ngồi ở vị trí canh cửa sổ, có thể nhìn thấy đường phố ngoài kia.

– Đừng nói với bọn họ.

– Làm sao tôi có thể để bọn họ nhìn thấy một Phó Tu Kiệt thế này? Tôi đâu xứng với cái tên Phó Tu Kiệt.

– Gì cơ? – Diệp Miễn nhìn anh với vẻ nghi ngờ.

Diệp Miễn vừa nhận được một chuỗi dấu chấm Phó Duy Nhất gửi tới thì đối phương cũng gọi qua luôn.

Diệp Miễn gửi định vị cho Phó Duy Nhất, sau đó nói với Sầm Khuyết:

Sầm Khuyết cắn chặt môi, Diệp Miễn trơ mắt nhìn anh cắn chặt môi mình tới bật máu.

Sau đó, Diệp Miễn lên tiếng.

Mãi một hồi lâu sau Sầm Khuyết không nói gì, tựa hồ đang giằng co với linh hồn của bản thân.

– Đi dạo phố với bạn à?

“Gặp nhau đi, tìm chỗ nào uống một cốc rồi nói chuyện.” Phó Duy Nhất nói, “Gửi định vị cho tôi, chúng tôi đến đón ông.”

Anh từ từ ngồi xuống, cả người run lên bần bật.

– Tôi không phải Phó Tu Kiệt, không trưởng thành trong gia đình khá giả tại thành phố, không có bố mẹ yêu thương, không được mặc quần áo đẹp, không được ăn đồ ăn vặt đắt đỏ. Tôi là Sầm Khuyết, hồi nhỏ chỉ cần không nghe lời sẽ bị ăn đòn, những vết sẹo do cành liễu vụt đến bây giờ vẫn còn bám theo tôi, lòng bàn chân tôi còn hằn vết bỏng do que cời bếp dí vào. Trước đây quần áo tôi mặc đều là của những đứa trẻ khác trong thôn thải ra. Người nuôi tôi bị cháy chết rồi tôi mới rời khỏi nơi đó. Phát hiện mua vé tàu cũng phải có thẻ căn cước, nhưng tôi làm gì có. Tôi mặc bộ quần áo rách rưới bẩn thỉu vào thành phố, dựa vào ký ức ít ỏi loay hoay trong thành phố này. Tôi chưa từng được xem phim, cũng quên mất vị của bánh hoàng kim, tôi đứng ở ngã tư đường, phát hiện đi con đường nào cũng chẳng thể về tới nhà mình.

Sầm Khuyết đột ngột bước tới gần, hai người gần như dán vào nhau.

Anh nói với Diệp Miễn:

Sầm Khuyết không uống cà phê, cậu cũng không biết trong cốc của mình là thứ gì.

– Đừng nói với bọn họ.

Diệp Miễn cũng cười cười ngượng ngùng rồi nói:

Diệp Miễn cúi đầu nhìn anh, sau đó cũng ngồi xuống trước mặt anh, nhẹ giọng hỏi:

“…Uống một cốc? Ông và anh ta đi uống rượu à?”

– Nói với bọn họ chuyện gì?

Hắn không biết Sầm Khuyết đã trải qua những chuyện gì, cũng không biết rốt cuộc tại sao Sầm Khuyết không chịu nhận người nhà. Nhưng Sầm Khuyết là một người rất tỉnh táo, anh đưa ra quyết định thế nào chắc hẳn cũng có lý do riêng.

– Tôi không phải Phó Tu Kiệt, – Sầm Khuyết nói – Tôi thật sự không phải.

Bình luận

Truyện đang đọc