MƯỜI GIỜ RƯỠI ĐÊM HÈ - TẦN TAM KIẾN

Diệp Miễn hoàn toàn bội phục Phó Duy Nhất, nói dối luôn miệng suốt cả ngày, lừa không chừa một ai.

– Bình thường em ở nhà bọn họ cũng thế này hả? – Khi Sầm Khuyết tắm xong bước ra ngoài, tiếng động từ phòng bên vẫn chưa ngớt, Diệp Miễn không nhịn được hỏi ra miệng.

Hắn nhìn Sầm Khuyết, vốn dĩ muốn giải thích rõ ràng, nhưng nhìn biểu cảm hoảng hốt của anh, hắn bỗng nổi lên tâm tư xấu xa.

– Tại sao cái gì cậu ấy cũng nói hết nhỉ. – Diệp Miễn cố nhịn cười – Đừng để ý cậu ấy.

– Anh đói rồi. – Diệp Miễn nói – Mau lên, chúng ta lấy nhiều món ngon một chút. Lấp đầy bụng rồi hẵng nói tới chuyện khác có được không.

Sầm Khuyết mím môi, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Một lát sau lại quay sang hỏi:

– Chờ cơ hội.

– Là nam hay nữ thế?

– Lấy đâu ra người nào? Phó Duy Nhất lừa em đấy.

Diệp Miễn sắp không chịu nổi nữa rồi. Hắn không giỏi nói dối người khác, đặc biệt khi đối phương còn là Sầm Khuyết.

Sầm Khuyết ngồi ngay ngắn trên ghế phụ. Nhìn thấy hắn thì mỉm cười với vẻ mất tự nhiên.

Sầm Khuyết người ta thật thà, hắn và Phó Duy Nhất lại rắp tâm lừa người ta, cảm thấy hơi quá đáng.

– Anh định bao giờ mới nói với Phó Duy Nhất? – Diệp Miễn đi cạnh Đào Cẩn, nhỏ giọng nói.

– Anh cũng không biết.

Sầm Khuyết nói:

– Hả? – Sầm Khuyết sững người, trong mắt chứa đựng toàn nghi vấn.

Diệp Miễn cười lớn:

– Đùa thôi.

Sầm Khuyết vừa lau tóc vừa khẽ “ừ” một tiếng.

Hắn nhìn Sầm Khuyết nói:

– Lấy đâu ra người nào? Phó Duy Nhất lừa em đấy.

Diệp Miễn nghi ngờ thực ra Sầm Khuyết có bệnh sạch sẽ, bằng không tại sao đến đâu cũng đi tắm trước là thế nào? Bình thường anh cũng sẽ không hay ngồi xuống chỗ của người khác.

Sầm Khuyết cau mày, nhỏ giọng nói:

Bọn họ dừng xe ở sơn trang. Không thể không nói đây là một nơi rất được.

– Cậu ấy lừa tôi làm gì?

***

Câu này vừa giống như đang hỏi Diệp Miễn, lại giống như hỏi chính bản thân mình.

– Là nam hay nữ thế?

– Em nói xem? – Diệp Miễn cười nói – Em rất đơn thuần, nhưng em trai em thì không ngây thơ như vậy, một bụng suy nghĩ xấu xa. Lời của cậu ấy em nên nghe một nửa, sau đó lựa chọn tin tưởng một phần của một nửa lời cậu ấy nói là được.

Hai chiếc xe dừng trước cổng khu nhà. Phó Duy Nhất ra khỏi ghế lái của xe phía sau, búng tay với Diệp Miễn:

Sầm Khuyết không vui vẻ lắm về câu bình phẩm của Diệp Miễn về Phó Duy Nhất.

Diệp Miễn vẫn không dám nói với Sầm Khuyết mình đã dùng cách này để giải quyết vấn đề phòng, cũng không dám nói với anh chuyện bốn người mà chỉ có hai căn phòng.

Song, anh không nói gì nhiều, chỉ lúng túng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ xem rốt cuộc là Phó Duy Nhất hay Diệp Miễn đang lừa mình.

Bọn họ dừng xe ở sơn trang. Không thể không nói đây là một nơi rất được.

Thực sự không ngưỡng mộ sao?

Đây cũng là lần đầu Diệp Miễn tới, hắn lái xe theo Đào Cẩn vào trong, vừa mới dừng xe đã có người lên đón bọn họ.

Sầm Khuyết mím môi, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Một lát sau lại quay sang hỏi:

Một người đàn ông mặc sơ mi quần Âu, ngực đeo huy chương dẫn theo mấy người mặc đồng phục đi tới.

Diệp Miễn nhìn Phó Duy Nhất, lại nhìn sang Đào Cẩn, trước lúc vào phòng hắn nói với Phó Duy Nhất:

Người đàn ông này là quản lý bộ phận phòng khách, anh ta tới nói chuyện với Đào Cẩn, còn giúp mấy người họ xách hành lý.

Sầm Khuyết không quen được người ta phục vụ như vậy, cự lại người đón tiếp, bảo mình có thể tự cầm.

Hắn nghĩ thầm có lẽ Phó Duy Nhất đã bán đứng mình rồi, chắc chắn anh ta đã nói với Sầm Khuyết chuyện chỉ đặt được hai phòng.

Diệp Miễn nhìn bọn họ, bước tới cầm lấy túi du lịch từ tay Sầm Khuyết:

– Để anh cầm hộ em.

Sầm Khuyết nhìn hắn:

– Tôi có thể tự cầm.

– Em có chuyện gì đúng không? – Diệp Miễn quay sang nhìn anh – Nếu xảy ra chuyện gì thì nói với anh, đừng giấu trong lòng.

– Anh cầm giúp em. – Diệp Miễn nói với vẻ ấu trĩ – Hai chúng ta giúp đỡ lẫn nhau.

Phó Duy Nhất cười như điên trong bụng, thầm nói, hai gian vừa hay.

Phó Duy Nhất đứng bên cạnh nhìn hai người diễn trò, cười nhạo một tiếng, nhỏ giọng nói:

– Diệp Miễn, ông là học sinh tiểu học hả?

Sầm Khuyết cúi đầu lau tóc, lén lút cười trộm.

– Tại sao cái gì cậu ấy cũng nói hết nhỉ. – Diệp Miễn cố nhịn cười – Đừng để ý cậu ấy.

Bây giờ học sinh tiểu học cũng chẳng thèm chơi cái trò này nữa rồi.

Sầm Khuyết nhìn hắn:

Diệp Miễn ngó lơ anh ta, mấy người theo vị quản lý kia đi ra khỏi bãi đỗ xe, vừa đi vừa nghe giới thiệu về sơn trang này.

– Anh có muốn dùng nhà tắm không? – Sầm Khuyết hỏi.

– Làm vậy không hay lắm đâu? – Sầm Khuyết nói – Nợ ân tình của người tha thì phải trả.

– Trước đây em đã từng đi ăn buffet chưa?

Bể bơi, suối nước nóng, tập trung đầy đủ các phương diện giải trí.

Phía sau có mấy ngọn núi nhỏ thuộc về sơn trang của bọn họ, trên núi nhỏ còn xây dựng nhà hàng.

Diệp Miễn chỉ nói với Sầm Khuyết chuyện Phó Duy Nhất và Đào Cẩn cũng sẽ du lịch sơn trang cùng bọn họ, Sầm Khuyết vui lắm.

Không chỉ vậy, trong sơn trang này có cả quán bar.

– Cậu ấy lừa tôi làm gì?

Phó Duy Nhất mỉm cười đi bên cạnh Đào Cẩn, nghe nói có quán bar, anh ta quay đầu nháy mắt với Diệp Miễn.

Đào Cẩn phát hiện Phó Duy Nhất ngoảnh lại, ép buộc anh ta quay đầu về chỗ cũ.

Diệp Miễn mỉm cười, nói với Sầm Khuyết:

Sầm Khuyết nghiêng đầu nhìn hắn, khi ánh mắt hai người chạm nhau, Diệp Miễn phát hiện tựa hồ tai Sầm Khuyết ửng đỏ.

– Bạn trai của em trai em hay ghen thật đấy.

– Anh đừng trêu em… đợi lát anh em về…

Cho tới khi tới phòng khách Diệp Miễn mới nhớ ra chuyện quan trọng nhất – hắn và Sầm Khuyết phải ở chung một phòng.

– Chúng ta quẹt mặt. Có Đào Cẩn ở đây, chúng ta có ăn gì, chơi gì cũng không tốn tiền.

Quản lý dẫn bọn họ qua đó, đến trước phòng còn nói:

Đào Cẩn gật đầu, nói câu cảm ơn khách sáo.

– Sếp Đào, thực sự ngại quá, chỉ còn hai phòng giường lớn thôi. Kỳ nghỉ Quốc Khánh thế nào anh cũng biết rồi đấy, chúng tôi đã cố gắng hết sức.

Sầm Khuyết quay lưng lại với hắn, không nói gì.

Đào Cẩn gật đầu, nói câu cảm ơn khách sáo.

Phó Duy Nhất cười như điên trong bụng, thầm nói, hai gian vừa hay.

– Hết cách, chỉ còn hai gian phòng, hai người ngủ chung một gian có được không?

Cho tới bây giờ Sầm Khuyết mới phát hiện ra vấn đề, chợt quay sang nhìn Diệp Miễn.

Diệp Miễn lúng túng tới mức không biết phải nói gì. Người quản lý vừa đi, Phó Duy Nhất nghiêng đầu hỏi hai người Diệp Miễn:

Ngoài cửa, Phó Duy Nhất ngẩng đầu nhìn Đào Cẩn:

– Hết cách, chỉ còn hai gian phòng, hai người ngủ chung một gian có được không?

Bốn người ăn cơm ở nhà ăn trong sơn trang, bữa trưa là buffet. Sầm Khuyết đi theo sau bọn họ, nhìn Đào Cẩn đưa thẻ phòng của bọn họ qua, sau đó được người ta dẫn tới nhà ăn.

Dứt lời, anh ta khoác cánh tay Đào Cẩn nói:

– Nếu thực sự không được, hai chúng tôi ngâm suối nước nóng qua đêm, nhường phòng cho hai người.

Diệp Miễn biết mình lỡ lời, vội giải thích:

Đã nói tới nước này rồi, ai dám để hai người họ ngâm suối nước nóng qua đêm thật. Huống hồ, hai gian phòng này do Đào Cẩn đặt được, cho dù trong lòng Diệp Miễn cảm thấy ý kiến này không tệ, nhưng cũng ngại không dám nói ra miệng.

Anh nói cảm ơn Đào Cẩn, sau đó đi thẳng vào trong căn phòng kia, không hề có vẻ gì là mất tự nhiên.

Chuyện khiến tất cả mọi người ở đây đều bất ngờ là Sầm Khuyết còn thoải mái hơn Diệp Miễn nhiều.

Sầm Khuyết không vui vẻ lắm về câu bình phẩm của Diệp Miễn về Phó Duy Nhất.

Anh nói cảm ơn Đào Cẩn, sau đó đi thẳng vào trong căn phòng kia, không hề có vẻ gì là mất tự nhiên.

“Hai phòng ấy kiểu gì? Có ảnh không?”

Đừng nói Diệp Miễn, đến cả Phó Duy Nhất cũng ngây người.

– Không hổ là anh tôi. – Phó Duy Nhất ghé sát vào Diệp Miễn, nhỏ giọng nói – Có nhìn ra điểm gì không? Người ta phóng khoáng hơn ông nhiều, chỉ có ông khép nép như cô vợ nhỏ ấy. Vào đi, hai người có thời gian hai buổi tối, tôi chỉ giúp ông được đến đây thôi.

– Em có ý gì?

Phó Duy Nhất nói xong, bị Đào Cẩn lạnh mặt kéo về bên cạnh mình.

Diệp Miễn nhìn Phó Duy Nhất, lại nhìn sang Đào Cẩn, trước lúc vào phòng hắn nói với Phó Duy Nhất:

Phía sau có mấy ngọn núi nhỏ thuộc về sơn trang của bọn họ, trên núi nhỏ còn xây dựng nhà hàng.

Sầm Khuyết chưa từng được ăn buffet bao giờ, hồi còn nhỏ, trước khi rời khỏi gia đình thì chưa có kiểu ăn này.

– Sau này hai chúng ta nên giữ khoảng cách khi nói chuyện thì hơn, ông nhìn xem ai đó mặt xanh lét kìa, người gặp xui xẻo chỉ có ông thôi.

Phó Duy Nhất lên chiếc xe phía trước. Diệp Miễn chào hỏi Đào Cẩn xong thì đi về phía chiếc xe đằng sau.

Dứt lời, hắn cười cười, bước vào phòng đóng cửa lại.

Ngoài cửa, Phó Duy Nhất ngẩng đầu nhìn Đào Cẩn:

– Anh lại ghen rồi à?

– Đâu có. – Đào Cẩn kéo anh ta vào phòng – Lái xe hơi mệt thôi.

– Mệt hả? Mệt vậy cũng không được ngủ! – Phó Duy Nhất kéo vạt áo bạn trai đến bên giường – Còn chưa thực hiện nghi thức nhận phòng đâu, anh không được ngủ!

Diệp Miễn hoàn toàn bội phục Phó Duy Nhất, nói dối luôn miệng suốt cả ngày, lừa không chừa một ai.

Không chỉ vậy, trong sơn trang này có cả quán bar.

Mấy phút sau, Diệp Miễn cau mày:

– Không.

– Anh trai tôi đang ở trên xe đấy, ông sang lái đi.

– Sơn trang này không tệ, tại sao hiệu quả cách âm lại kém thế không biết?

Bình luận

Truyện đang đọc