MƯỜI GIỜ RƯỠI ĐÊM HÈ - TẦN TAM KIẾN

Chuyện được người khác tin tưởng là chuyện rất vui, đặc biệt khi đối phương còn là Sầm Khuyết.

Diệp Miễn luôn cảm thấy Sầm Khuyết thuộc dạng điển hình của kiểu người không dễ gần gũi với người khác, càng không dễ tin tưởng người khác. Nhưng bọn họ vừa mới quen nhau không bao lâu, vậy mà Sầm Khuyết có thể nói ra lời như vậy khiến hắn thực sự bất ngờ.

Diệp Miễn không tin.

Diệp Miễn dẫn anh bước vào cửa hàng bánh ngọt, cửa hàng này mới khai trương tuần trước, diện tích rất lớn, nhưng lại chẳng có mấy nhân viên.Tâm trạng Diệp Miễn rất tốt, cảm thấy mình bận rộn một hồi cũng xứng đáng.

Sầm Khuyết ngồi viết sơ yếu lý lịch, Diệp Miễn cũng ngồi bên cạnh xem. Sầm Khuyết cẩn thận viết từng nét từng nét mỗi từ, thoạt nhìn giống như chỉ vừa mới lên tiểu học.

– Cậu đã ăn chưa? – Diệp Miễn nhìn anh – Cũng chưa ăn phải không?

Diệp Miễn đoán chắc chắn Sầm Khuyết sẽ không ăn bữa sáng nên hẹn đối phương sớm hơn để có thể dẫn người ta đi ăn chút gì đó.

Nói xong câu này cả hai người đều đứng yên không di chuyển, mấy giây sau đều nhìn thấy đối phương bật cười.Sầm Khuyết mỉm cười bất đắc dĩ:Khi viết đến địa chỉ, Sầm Khuyết chỉ viết đơn giản mỗi tên đường, dường như đang cố ý che giấu gì đó.

– Yên tâm đi, nhất định tôi sẽ tới. – Diệp Miễn hơi nghiêng người, để Sầm Khuyết lộ mặt.Sầm Khuyết nói:Diệp Miễn luôn cảm thấy lòng mình hụt hẫng sao sao, nếu như điều kiện nơi ở không quá tệ thì đâu cần thiết phải giấu giếm như vậy.

Gửi tin nhắn xong, hắn mở máy tính lên.

Hắn len lén nhìn Sầm Khuyết, anh nhíu mày khi viết chữ, điền từng từ rất cẩn thận, dường như sợ hãi mình sẽ viết sai lãng phí tờ giấy.

Diệp Miễn đã hẹn với bạn gặp nhau vào mười một giờ trưa. Trước tiên là tới cửa hàng tiến hành cuộc phỏng vấn đơn giản, sau đó cùng ăn bữa cơm, hắn mời khách.Không biết tại sao, nhìn thấy Sầm Khuyết vụng về điền sơ yếu lý lịch, Diệp Miễn cảm thấy chua xót.

– Anh là bạn của Quản lý Từ ạ? – Nhìn dáng vẻ như thể chợt nhận ra của nhân viên, chắc hẳn do đã được dặn từ trước rồi – Chị ấy đang ở bên trong, để em vào gọi cho anh.– Chẳng phải cậu đang không có việc làm hay sao?Chờ khi Sầm Khuyết điền xong, đưa cho Quản lý Từ, đóng nắp bút vào rồi anh mới vô thức thở phào một hơi.

Diệp Miễn nhận thấy Sầm Khuyết đã ăn vận chỉnh tề, mặc dù vẫn là bộ quần áo trước đây, nhưng anh đã cắt tóc, cũng cắt móng tay sạch sẽ.

– Vậy đợi tôi một lát.Biểu cảm của anh khiến Diệp Miễn bật cười, sau đó quay sang nói với quản lý Từ:

– Không sao, anh giới thiệu thì chắc chắn tốt hơn công việc trước đây.

Hắn nhìn tay Sầm Khuyết:– Bên này, quán phía trước ấy.– Như vậy là được chứ gì? Vậy giờ chúng ta đi ăn cơm nhé?

Trên thế giới này thực sự tồn tại hai người giống nhau đến vậy nhưng lại không hề có quan hệ huyết thống sao?– Ông mời hả? 

Diệp Miễn dẫn anh bước vào cửa hàng bánh ngọt, cửa hàng này mới khai trương tuần trước, diện tích rất lớn, nhưng lại chẳng có mấy nhân viên.

– Đừng. – Sầm Khuyết rút tờ năm mươi đồng trong túi ra – Tiền kiếm được tối qua.Quản lý Từ đưa sơ yếu lý lịch cho người trong cửa hàng, dặn mang vào văn phòng cho cô.

Hai người đồng thời nhìn sang phía Diệp Miễn.Diệp Miễn đành nói:– Tất nhiên là tôi mời rồi. – Diệp Miễn nói – Bà chọn chỗ đi, hôm nay ăn thoải mái.

Anh nhét đồ ăn đã đóng gói vào tay Sầm Khuyết:

Hai người gọi xe về, Sầm Khuyết lại trả tiền.Sầm Khuyết lúng túng nhìn Diệp Miễn, chần chừ một lát nhưng không nói gì.

Diệp Miễn đánh giá ăn mặc của nhân viên trong cửa hàng, tất cả nhân viên trong cửa hàng đều là nữ, mặc đồng phục phối màu trắng đen, đội chiếc mũ nhỏ đáng yêu. Hắn quay đầu nhìn Sầm Khuyết, người ấy vẫn đứng phía sau với biểu cảm lạnh lùng, chẳng biết anh có căng thẳng vì sắp phỏng vấn hay không.

– Như vậy là được chứ gì? Vậy giờ chúng ta đi ăn cơm nhé?– Để tôi làm.– Vậy thì, – Quản lý Từ nói – Tôi lên tầng thay bộ khác, hai người cứ chậm rãi làm quen ở đây đi.

Diệp Miễn không muốn tranh chấp với anh trên đường, đợi chiều về tính sau vậy.

– Cáu kỉnh gì?Sau khi tốt nghiệp hai người chẳng gặp mặt nhau mấy lần, năm ngoái cô ấy kết hôn, Diệp Miễn đã lên kế hoạch tham dự hôn lễ, kết quả phải đi công tác đột xuất nên không đến được, còn phải nhờ người khác phong bì hộ. Chẳng ngờ bây giờ người ta đã có bầu rồi.– Không được, bữa cơm này vì chuyện công việc của tôi, phải là tôi mời mới đúng. – Sầm Khuyết nói – Tôi biết anh rất tốt, nhưng tôi không thể cứ chiếm lợi từ anh được.Quản lý Từ dặn dò xong bèn lên tầng thay quần áo. Diệp Miễn và Sầm Khuyết đi vòng vòng quanh cửa hàng.

– Vào đi. – Diệp Miễn lấy dép lê cho anh – Trong tủ lạnh có đồ uống, cậu tự lấy nhé.

Sầm Khuyết cúi người thay giày. Anh vào trong phòng, bước tới trước sofa, do dự một lát, cuối cùng chỉ ngồi bên rìa.

Quản lý Từ thấy Sầm Khuyết không nói gì, hỏi anh:– Đỉnh thật đấy. – Sầm Khuyết nhìn thấy chiếc bánh kem tạo hình duyên dáng – Không ngờ có người làm ra được thứ như thế này.

Hắn ra mở cửa, nói với Sầm Khuyết:

– Cậu có muốn học không? – Diệp Miễn nói – Mỗi năm cửa hàng đều có cơ hội đi học, cậu có thể xin đi.

Diệp Miễn nói:

– … Đã nói tôi mời rồi mà.Sầm Khuyết cười:

– Tên anh đặc biệt thật ấy nhỉ. – Quản lý Từ nói – Thực ra hiện tại cũng không thể coi là phỏng vấn, dù sao Diệp Miễn cũng đã cam đoan với tôi về nhân phẩm của anh rồi, anh là người tốt và đáng tin cậy. Chắc chắn tôi sẽ tin tưởng người anh ấy đề cử.

Diệp Miễn ngây người, sau đó lúng túng xoa xoa cổ:– Nếu anh muốn, có thể đi làm ngay bây giờ, nhưng tôi thấy có vẻ Diệp Miễn không muốn lắm đâu.– Tôi không làm được đâu.

– Vậy thì, – Quản lý Từ nói – Tôi lên tầng thay bộ khác, hai người cứ chậm rãi làm quen ở đây đi.

– Tại sao.

Diệp Miễn sững người, rất ít khi hắn nghe thấy Sầm Khuyết gọi thẳng tên mình, nhất thời cảm thấy hoang mang.

Bọn họ ngồi xuống, nhân viên rót nước cho bọn họ. Quản lý Từ cười nói:Diệp Miễn càng nghe càng vui, hắn mong rằng Sầm Khuyết có thể đi học, như vậy coi như có thể tạm biệt cuộc sống vất vả trên công trường trước đây, bước lên con đường mới.– Tôi vụng lắm. – Sầm Khuyết nhìn bánh kem bày trên giá – Tôi không học được đâu.

– Mười giờ hơn chúng ta đi cũng được, trong nhà tôi có sủi cảo đông lạnh, để tôi đi nấu.– Đừng nói như vậy, chưa biết chừng cậu học được rồi còn làm đẹp hơn người ta thì sao?

Sầm Khuyết nói:

Nhưng trong lúc hắn chưa kịp nói gì, Sầm Khuyết đã nhét tiền vào tay hắn, sau đó nói:Hai người đang nói chuyện thì Quản lý Từ bước xuống.

Hắn đứng dậy vươn vai:

Diệp Miễn vừa đi vào nhân viên đã bê một khay tới, hắn cười khách sáo:– Chúng ta qua đó nói chuyện nhé. – Quản lý Từ dẫn bọn họ tới khu vực nghỉ ngơi, bên đó có mấy chiếc sofa và bàn.Ba người ăn cơm ở cửa hàng bên cạnh quán bánh ngọt. Diệp Miễn gọi một bàn đồ ăn lớn, Quản lý Từ luôn miệng nói đủ rồi nhưng Diệp Miễn vẫn gọi không ít.

Hai người đang nói chuyện thì Quản lý Từ bước xuống.

Khi bọn họ bước vào, hương bánh kem thơm nức ùa tới. Diệp Miễn rất thích mùi hương này, ngọt mà không ngấy, có thể khiến trái tim người ta như tan chảy.

Không ngoài dự đoán, ba người ăn xong vẫn còn thừa lại rất nhiều, Diệp Miễn nói không được lãng phí, hắn đóng gói mang về.

Thức ăn thừa đóng vào trong bốn chiếc hộp chia làm hai túi, Diệp Miễn cầm hai tay hai túi. Hắn và Sầm Khuyết tiễn Quản lý Từ về quán bánh ngọt, sau đó hai người cùng về nhà.

Hắn đứng dậy vươn vai:Công việc của Sầm Khuyết đã ổn rồi, tảng đá đè nặng trong lòng Diệp Miễn cũng buông xuống.

– Cáu kỉnh gì?

– Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng sau này đừng làm như thế nữa.

Bây giờ hắn cũng không biết rốt cuộc tại sao mình phải quan tâm Sầm Khuyết đến thế, thực sự chỉ vì Sầm Khuyết trông giống Phó Duy Nhất thôi sao?

– Không được, – Sầm Khuyết nói – Tôi đã nợ anh quá nhiều rồi, sau này không thể trả được.

♣Chương 28+29+30♣Hai người gọi xe về, Sầm Khuyết lại trả tiền.

– Không có mùi, thực ra không mở cũng được.

– Không sao, anh giới thiệu thì chắc chắn tốt hơn công việc trước đây.Xe dừng trước cửa hàng tiện lợi khiến Diệp Miễn dở khóc dở cười.

– Tiền bữa cơm hôm trước. – Sầm Khuyết nói – Khi nào anh về nhớ xé giấy nợ đi.

***

Không ngoài dự đoán, ba người ăn xong vẫn còn thừa lại rất nhiều, Diệp Miễn nói không được lãng phí, hắn đóng gói mang về.– Vậy được, lát nữa cậu về nhà nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai đã bắt đầu phải đi làm rồi.

Công việc của Sầm Khuyết đã ổn rồi, tảng đá đè nặng trong lòng Diệp Miễn cũng buông xuống.

– Được, tôi cũng chẳng thèm để ý ông. – Quản lý Từ nói tiếp – Lát nữa tôi sẽ đưa anh một tờ sơ yếu lý lịch, anh chỉ cần điền những thông tin cơ bản thôi. Tạm thời anh phụ trách công việc bán hàng, không cần phải lo đâu, cửa hàng của chúng ta không cần chú trọng đẩy mạnh tiêu thụ hay gì gì. Chỉ cần đón tiếp chu đáo với từng vị khách vào đây là được. Một thời gian nữa tôi định mở quầy đồ uống, nếu anh có mong muốn, tôi có thể cho anh đi học, sau này anh sẽ phụ trách mảng ấy.Sầm Khuyết gật đầu, nói câu cảm ơn hắn.

Chính vào lúc ấy Diệp Miễn mới chợt nhận ra rằng, Sầm Khuyết không chỉ có tướng mạo giống Phó Duy Nhất, ngay cả giọng nói cũng rất giống.Nói xong câu này cả hai người đều đứng yên không di chuyển, mấy giây sau đều nhìn thấy đối phương bật cười.

Diệp Miễn ngạc nhiên:

Quản lý Từ cười:– Được rồi, được rồi, kỳ cục quá. – Diệp Miễn nói – Về nhà nghỉ ngơi thôi.

Dứt lời, ánh mắt nhìn Diệp Miễn như lóe lên tia sáng, anh vội nói:

Sầm Khuyết gật đầu.Hắn nhìn tay Sầm Khuyết:

Sầm Khuyết cười cười, gật đầu.– Chú ý dưỡng thương, nhất định không được đánh nhau với người ta nữa đâu đấy.

– Được rồi, được rồi, kỳ cục quá. – Diệp Miễn nói – Về nhà nghỉ ngơi thôi.Diệp Miễn cau mày, cảm xúc lo lắng dâng lên trong ánh mắt hắn nhìn Sầm Khuyết.– Uống gì không? Đợi tôi một chút, sắp xong rồi.Sầm Khuyết mỉm cười:

Anh nhét đồ ăn đã đóng gói vào tay Sầm Khuyết:

Sầm Khuyết cúi người thay giày. Anh vào trong phòng, bước tới trước sofa, do dự một lát, cuối cùng chỉ ngồi bên rìa.– Cậu có muốn học không? – Diệp Miễn nói – Mỗi năm cửa hàng đều có cơ hội đi học, cậu có thể xin đi.– Anh yên tâm đi.

Dứt lời, ánh mắt nhìn Diệp Miễn như lóe lên tia sáng, anh vội nói:

– Anh có gì muốn hỏi tôi không?

– Đừng. – Sầm Khuyết rút tờ năm mươi đồng trong túi ra – Tiền kiếm được tối qua.– Vậy tôi đi trước nhé.

***

Diệp Miễn gật đầu.

– Không sao, anh giới thiệu thì chắc chắn tốt hơn công việc trước đây.

– Như vậy là được chứ gì? Vậy giờ chúng ta đi ăn cơm nhé?Sầm Khuyết quay người, vừa mới đi được mấy bước đã bị Diệp Miễn gọi giật lại.

Diệp Miễn vội đuổi theo sau:

Biểu cảm của anh khiến Diệp Miễn bật cười, sau đó quay sang nói với Quản lý Từ:

– Này, suýt nữa thì quên.

– Cầm lấy đi, – Diệp Miễn đưa cho anh rồi nói – Thật đấy, đừng đùn đẩy với tôi, tôi mang về mà mai không ăn lại hỏng ra, lãng phí lắm.

– Tiền bữa cơm hôm trước. – Sầm Khuyết nói – Khi nào anh về nhớ xé giấy nợ đi.Anh nhét đồ ăn đã đóng gói vào tay Sầm Khuyết:

– Tôi không làm được đâu.

– Ngày mai tôi phải đi ăn liên hoan với đồng nghiệp, cậu mang về ăn đi.

Tâm trạng Diệp Miễn rất tốt, cảm thấy mình bận rộn một hồi cũng xứng đáng.Sầm Khuyết né ra, không muốn nhận lấy.

Diệp Miễn nhận thấy Sầm Khuyết đã ăn vận chỉnh tề, mặc dù vẫn là bộ quần áo trước đây, nhưng anh đã cắt tóc, cũng cắt móng tay sạch sẽ.

– Cầm lấy đi, – Diệp Miễn đưa cho anh rồi nói – Thật đấy, đừng đùn đẩy với tôi, tôi mang về mà mai không ăn lại hỏng ra, lãng phí lắm.

Sầm Khuyết nghĩ một lát, nói:

Diệp Miễn đi tới, mở máy hút mùi lên.– Diệp Miễn.

Anh đứng dậy, đi qua đó:

Lúc sau hai người không nói thêm gì với nhau nữa, Diệp Miễn cảm thấy bản thân mình nói nhiều sai nhiều, Sầm Khuyết sống vất vả như thế, lấy đâu ra tiền mà đi mua bánh ngọt.

Diệp Miễn nhận thấy Sầm Khuyết đã ăn vận chỉnh tề, mặc dù vẫn là bộ quần áo trước đây, nhưng anh đã cắt tóc, cũng cắt móng tay sạch sẽ.Diệp Miễn sững người, rất ít khi hắn nghe thấy Sầm Khuyết gọi thẳng tên mình, nhất thời cảm thấy hoang mang.

Diệp Miễn cảm thấy dường như Sầm Khuyết sợ hãi, vì sợ hãi cho nên mới luôn nghiêm mặt che giấu nỗi bất an trong lòng. Bởi vì hắn nhìn thấy trước khi Sầm Khuyết bắt tay với Quản lý Từ, anh đã vội vàng quẹt qua tay vào quần mình, sau đó mới vươn tay ra, khi rụt tay về, ngón tay anh còn run rẩy.

Ba người ăn cơm ở cửa hàng bên cạnh quán bánh ngọt. Diệp Miễn gọi một bàn đồ ăn lớn, Quản lý Từ luôn miệng nói đủ rồi nhưng Diệp Miễn vẫn gọi không ít.

Lúc Sầm Khuyết gọi tên hắn cũng cực kỳ giống với Phó Duy Nhất.

Sầm Khuyết nhìn canh sủi cảo đang sôi, gật gật đầu.

Chính vào lúc ấy Diệp Miễn mới chợt nhận ra rằng, Sầm Khuyết không chỉ có tướng mạo giống Phó Duy Nhất, ngay cả giọng nói cũng rất giống.

Cô bạn đại học của hắn tốt nghiệp xong thì làm bên ngoài một năm, sau đó bỏ việc, cùng gia đình quản lý chuỗi cửa hàng này. Mỗi lần mọi người liên lạc đều trêu đùa gọi cô là Chủ tịch Từ, nhưng hôm qua cô đã phải dặn riêng rằng khi Diệp Miễn tới phải gọi cô là Quản lý Từ, đừng gọi  Chủ tịch.

Trên thế giới này thực sự tồn tại hai người giống nhau đến vậy nhưng lại không hề có quan hệ huyết thống sao?

– Cầm lấy đi, – Diệp Miễn đưa cho anh rồi nói – Thật đấy, đừng đùn đẩy với tôi, tôi mang về mà mai không ăn lại hỏng ra, lãng phí lắm.Diệp Miễn không tin.

– Tên anh đặc biệt thật ấy nhỉ. – Quản lý Từ nói – Thực ra hiện tại cũng không thể coi là phỏng vấn, dù sao Diệp Miễn cũng đã cam đoan với tôi về nhân phẩm của anh rồi, anh là người tốt và đáng tin cậy. Chắc chắn tôi sẽ tin tưởng người anh ấy đề cử.– Cầm lấy. – Diệp Miễn kiên quyết nói – Đừng cáu kỉnh.

Sầm Khuyết mỉm cười bất đắc dĩ:

Sầm Khuyết mỉm cười:– Cáu kỉnh gì?

Lúc xuống xe, Sầm Khuyết định trả tiền nhưng bị Diệp Miễn cản lại.Có lẽ trước giờ chưa từng có ai nói Sầm Khuyết như vậy, chẳng biết tại sao, cõi lòng anh nháy mắt trở nên mềm mại.

Khi Sầm Khuyết tới gõ cửa, Diệp Miễn đang giả vờ mở ứng dụng, ra vẻ nghiêm túc làm việc.

– Có thể đi được chưa?Dẫu vậy, anh làm gì có tư cách mà cáu kỉnh với người ta đây?

– Diệp Miễn, – Sầm Khuyết nói – Thật ra anh cố ý đúng không?– Diệp Miễn, – Sầm Khuyết nói – Thật ra anh cố ý đúng không?

– À đấy, – Diệp Miễn chen ngang – Lúc trước nghe bà nói có chung cư giá rẻ cho nhân viên thuê đúng không?

– Ồ.Diệp Miễn bị vạch trần không biết nói gì, chỉ biết ép Sầm Khuyết nhận lấy cái túi.

– Ông mời hả?

Nghĩ tới đây, hắn chợt nảy ra ý tưởng có thể đặt cho Sầm Khuyết một chiếc bánh kem nhân dịp sinh nhật anh.Sầm Khuyết cầm hai chiếc túi, nhìn hắn rồi nói:

Ba người ăn cơm ở cửa hàng bên cạnh quán bánh ngọt. Diệp Miễn gọi một bàn đồ ăn lớn, Quản lý Từ luôn miệng nói đủ rồi nhưng Diệp Miễn vẫn gọi không ít.

Diệp Miễn ngạc nhiên:– Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng sau này đừng làm như thế nữa.

– Đương nhiên sau này không cần. – Diệp Miễn cười – Từ ngày mai cậu đi làm rồi, cộng cả tiền lương và KPI thì mỗi tháng đều có một khoản thu nhập không tệ.

– Uống gì không? Đợi tôi một chút, sắp xong rồi.

Sầm Khuyết cười cười, gật đầu.

Sầm Khuyết mỉm cười bất đắc dĩ:

Chính vào lúc ấy Diệp Miễn mới chợt nhận ra rằng, Sầm Khuyết không chỉ có tướng mạo giống Phó Duy Nhất, ngay cả giọng nói cũng rất giống.Biểu cảm của anh khiến Diệp Miễn bật cười, sau đó quay sang nói với Quản lý Từ:– Còn một chuyện nữa. – Sầm Khuyết nói – Tôi sẽ trả lại tiền mời Quản lý Từ ăn cơm hôm nay cho anh khi tôi nhận được lương.

Anh đứng dậy, đi qua đó:– … Đã nói tôi mời rồi mà.

Diệp Miễn luôn cảm thấy lòng mình hụt hẫng sao sao, nếu như điều kiện nơi ở không quá tệ thì đâu cần thiết phải giấu giếm như vậy.

– Tất nhiên là tôi mời rồi. – Diệp Miễn nói – Bà chọn chỗ đi, hôm nay ăn thoải mái.– Không được, bữa cơm này vì chuyện công việc của tôi, phải là tôi mời mới đúng. – Sầm Khuyết nói – Tôi biết anh rất tốt, nhưng tôi không thể cứ chiếm lợi từ anh được.

Diệp Miễn cười:

– Hỏi vậy thôi, nếu như thực sự rẻ, ở chung cư đi về cũng tiện hơn.– Lợi ích từ tôi ư, không phải ai muốn là cũng chiếm được đâu.

Quản lý Từ đưa sơ yếu lý lịch cho người trong cửa hàng, dặn mang vào văn phòng cho cô.

Diệp Miễn đang uống nước, tự dưng thấy chủ đề chuyển hướng sang mình thì ngây người.Diệp Miễn tưởng tượng hình ảnh của Sầm Khuyết khi mặc bộ đồng phục này, không nhịn được cười ngại ngùng.Hết chương 27

Bình luận

Truyện đang đọc