Tần Tranh dựa người vào tường, cô gái nhỏ này đã ngồi bên cạnh anh chơi game, trong bóng đêm bên cạnh bị ánh huỳnh quang chiếu sâu thăm thẳm.
Anh hơi đau đầu, bản thân kiểu như nói gì nghe nấy khi cô gái nhỏ này cần, cơ bản không có cách nào từ chối được cô gái này.
Đơn giản cũng đến ngày mai. Anh nghiêng đầu nhìn cô, một đôi mắt trắng đen rõ ràng đang nhìn chăm chú vào màn hình, miệng nhỏ cũng hơi thở nhỏ vì vừa mới í hết, nhìn giống như một đứa bé.
Anh cũng không hiểu bản thân động vào lòng xấu gì.
Tang Nhược thoát khỏi trò chơi, đưa điện thoại cho anh.
Tần Tranh chậm rãi đưa mắt nhìn sang, nhận điện thoại rồi mở đèn pin cầm tay trong đó lên: “Không chơi à?”
Tang Nhược gật đầu, do dự một chút mới nói: “Tôi muốn đi tắm.”
Cô thấy anh không lên tiếng, cũng bổ sung “Ngày hôm qua anh cũng đã nói rồi, chỉ một đêm thôi.”
Tần Tranh suy nghĩ một chút, ngày hôm qua anh nói cái gì chứ, à, là “một đêm không tắm cũng làm cô chết à”.
Anh có chút chẳng biết làm sao, thật sự không phải là anh không muốn cho cô tắm mà ở nơi này rừng núi hoang vu, đi đâu cho cô tắm rửa đây.
Anh lận đầu lưỡi chống cằm, bàn bạc với cô “Ở đây không có nước nóng, cô muốn tắm không? Cô cố chịu đựng một đêm nữa, ngày mai sẽ có thể tắm được rồi.”
Thật ra anh cũng không xác định rõ ràng, dù sao ngày mai bà nội nhà giàu sẽ đến nhận người, không biết sẽ đối xử thế nào với con gái nhỏ thứ ba này.
Tang Nhược ngang bướng nhìn anh, không nói câu nào.
Tần Tranh đỡ trán, đứng dậy cầm ấm nước đi nấu nước, ngoài miệng còn dọa: “Ông đây thật sự thiếu nợ cô.”
Nấu nước nóng xong, anh cầm pha vào trong nước lạnh nói: “Ít như thế không đủ cho cô tắm, lau một chút được rồi.”
Nước đã ít, nhưng anh muốn cho cô tắm nên hiện tại nước suối chỉ còn lại hai bình.
Anh cầm điện thoại di động để ở lại chỗ này, đứng dậy muốn rời đi lại nghe Tang Nhược nói nhỏ: “Khăn mặt.”
Anh dừng lại một chút, gãi đầu, ở đây thật sự không có khăn mặt. Trên xe đúng là có khăn mặt thường dùng lau mồ hôi nhưng vi khuẩn bên trên đó không biết có bao nhiêu, không thể để cô gái nhỏ này dùng được.
Tần Tranh xoay người, từ trong túi nilon lấy một bộ đồ ngắn tay dự bị đưa cho cô, anh thấy cô không nhận mới giải thích: “Sạch sẽ.”
Lúc này Tang Nhược mới nhận lấy, cái áo khoác này dùng để khoác trên người anh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm anh không buông.
Anh thật sự chẳng biết làm gì nữa, đành hỏi: “Cô còn muốn cái gì?”
“Anh đừng đi xa quá.” Cô nói.