NAM CHÍNH ANH BẮT NHẦM NGƯỜI RỒI

Chiếc xe đó là do Trần Đại mượn, vốn là do các lão già lái, làm sao có thể có thìa được.

Tang Nhược vẫn cứ đứng, không ngồi xuống cũng hay ăn cơm tiếp, trông cứ như đang bực bội.

Trần Đại không hiểu biết nhiều về phụ nữ, nên len lén lại gần hỏi Tần Tranh: "Anh Tranh, có phải cô ấy đang tức giận không?”

Tần Tranh hừ lạnh một tiếng: "Sao anh biết được.”

Sắp đến giờ đi ngủ, Trần Đại đã chuẩn bị xong giường đệm, giường đệm đưa cho đại tiểu thư này dùng chính là tấm đệm tìm được trong cốp xe, hai người đàn ông bọn họ nằm trên xe cũng tạm được.

Tang Nhược đi tới trước mắt Tần Tranh nói: "Tôi muốn đi vệ sinh.”

Giọng cô lanh lảnh, nhìn khác hẳn vẻ bề ngoài, không mềm mại chút nào.

Trần Đại mừng rỡ: "Còn tưởng cô bị câm chứ.”

Tần Tranh ngây người một lúc, sau đó nâng mắt nhìn cô: "Thì đi đi, nói với tôi có tác dụng gì.”

Trần Đại đẩy đẩy anh, ý bảo anh phải thương hoa tiếc ngọc, vì vậy Tần Tranh nhíu mày lại, tức giận nói: "Đi mà bảo cậu ta đưa cô đi.”

Sắc mặt Tang Nhược bình tĩnh: "Anh sẽ không nhìn.”



Trần Đại bật thốt lên: "Ý cô là tôi sẽ nhìn trộm?! Ai cho cô ảo giác này vậy ——!”

Tần Tranh vỗ đầu cậu ta một cái, cậu ta lập tức ngậm miệng lại, tuy nói cũng đúng, lúc trước ở trên xe cậu ta có nhìn trộm cô gái nhỏ này.

Cô gái nhỏ nhà có tiền thực sự trông rất khác, vừa mềm vừa thơm vừa trắng, khác hẳn những người phụ nữ trước đây cậu ta từng thấy.

Tần Tranh đứng lên, bóng người cao lớn lập tức bao lấy cô, cảm giác bị áp bách cực kì.

Tang Nhược không nhúc nhích, ngược lại ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh.

Trông cô ngốc nghếch, bớt sợ anh hơn như lúc trước một chút.

Tần Tranh "xùy" một tiếng, nói: "Lại đây.”

Trần Đại không cam tâm, hét lớn từ phía sau hai người: "Anh Tranh, trông chừng cô ấy, đừng để cô ấy chạy mất!”

Khi hai người đàn ông muốn đi vệ sinh, đều chỉ tùy tiện tìm một góc tường rễ cây ở để giải quyết, nhưng dù sao người đi theo cũng là một cô gái.

Tần Tranh thở ra một hơi, đưa cô đến một góc không xa, chỉ vào một thùng sơn, lạnh giọng nói: "Đi ở đây.”

Cô gái nhỏ mở tròn to mắt, dáng vẻ không thể tin tưởng.



Thử nghĩ lại cũng đúng, thùng sơn vừa có thể lấy làm chỗ ngồi, vừa có thể làm chỗ đựng hộp cơm, không khiến người khác phải ngạc nhiên.

Tần Tranh sờ sờ mũi: "Nhanh lên, tôi chờ rồi còn về ngủ tiếp.”

Bàn tay Tang Nhược nắm chặt, cuối cùng hạ quyết tâm, dựa qua đó cọ tới cọ lui.

Tần Tranh thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng cuối cùng cô gái cũng chịu hành động, đang định tránh ra, lại nghe thấy phía sau có giọng nói lanh lảnh: "Tôi sợ bóng tối.”

Anh nghiến răng, ý cô chính là để anh phải ở bên cạnh chờ đợi.

Đến gần tám giờ, quả nhiên bầu trời tối đen như mực, đặc biệt là ở vùng ngoại ô, các loại côn trùng và chim chóc trong rừng đều kêu lên, nghe khiến cho người ta sợ hãi.

Anh quay lưng về phía cô, cứng rắn nói: "Vậy tôi ở đây.”

Điện thoại di động của anh để đèn pin phía sau chiếu, mắt Tang Nhược đau vì bị chiếu vào, nhưng cô không nói gì, chậm rì rì vén váy lên, cởi quần lót rồi tiểu vào thùng sơn.

Tiếng nước róc rách truyền đến tai Tần Tranh, vừa rồi anh nghĩ đến dáng vẻ quật cường của cô, rõ ràng còn chê chỗ này bẩn, bây giờ bất đắc dĩ phải thỏa hiệp.

Cổ họng anh hơi cứng lại, chợt nghĩ tới cô gái nhỏ đã cởi quần lót, cặp mông trắng nõn nà đặt lên phía trên thùng sơn cũ nát, nói không chừng lý do chính là xấu hổ khi người đàn ông lạ nghe thấy tiếng tiểu của cô… Anh ho nhẹ một tiếng, thấy thân dưới đã có xu hướng hướng về phía trước, tay trái ấn xuống, cố gắng kìm nén lại dục vọng xằng bậy.

Anh khoanh tay đợi, chợt nghe cô chủ phiền phức kia nói: "Không có giấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc