NAM CHÍNH ANH BẮT NHẦM NGƯỜI RỒI

Buổi tối, đám người tìm quán để ăn cơm. Ba người đã trưởng thành uống chút rượu, còn hai cô gái nhỏ uống nước trái cây với ánh mắt mong chờ.

Hà Du rót một ít cho hai người nếm thử, mặt cô ấy đã ửng đỏ: “Nào, nếm thử đi các bé.”

Tần Tranh lấy mất cái chén của Tang Nhược, liếc cô ấy: “Hai đứa còn nhỏ, uống cái gì mà uống.”

Hà Du trợn tròn mắt, lẩm bẩm nói anh là mẹ già, sau đó bảo Chu Mạn Lâm uống.

Tang Nhược thấy cô ta uống ngon lành thì trong lòng hơi thèm thuồng. Cô ôm lấy cánh tay anh, chớp mắt nhìn anh.

Tần Tranh véo má cô: “Có nhìn anh cũng không cho uống.”

Cô hơi bĩu môi, ngập ngừng nói: “Tần Tranh…”

Trần Đại trợn tròn mắt, cậu ta chưa từng thấy ai gọi thẳng tên của Tần Tranh bao giờ. Nếu có thì cũng chỉ gọi là anh Tranh hoặc đại ca, gọi cả tên lẫn họ thì đúng là chỉ có cô gái này.

Cố tình anh Tranh lại đồng ý, thậm chí sắc mặt còn dịu đi: “Nhấp môi một cái thôi.”

Anh buông tay, nhìn cô gái nhỏ nâng chén rượu lên miệng, cẩn thận nếm thử một ngụm, sau đó bị cay đến xuýt xoa.

Anh cười vui sướng trên nỗi đau của người khác, đưa cho cô ly sữa dừa: “Do em đòi đó.”

Chờ cảm giác cay vơi bớt đi thì người đàn ông lại vội vàng lấy que nướng cho cô, giúp cô lau miệng, dù bận vẫn rất vui vẻ.



Trần Đại không nỡ nhìn thẳng, anh Tranh như vậy thật là mất giá quá.

Vài người ăn uống no say xong thì về phòng nghỉ ngơi, dự định là ngày mai cả bọn sẽ đi ngắm nhiều danh lam thắng cảnh khác nhau.

Tần Tranh xức dầu cho Tang Nhược rồi dẫn cô ra ngoài ngắm biển ở đối diện khách sạn, anh nhớ là cô rất thích nước.

Quả nhiên, ngay khi nhìn thấy biển cả mênh mông, cô nhấc chân chạy vụt qua.

Ban đêm, gió biển mát rượi, sóng vỗ vào bờ, Tang Nhược chân trần đạp nước.

Cô dẫm lên những hạt cát mềm mại, mặt mày tươi cười.

Lúc cô không chú ý, Tần Tranh bế cô lên xoay mấy vòng. Tang Nhược như biến thành con quay, nhưng cô không sợ mà ngược lại còn bật cười thành tiếng.

Nghe tiếng cười của cô, anh dừng lại, ôm cô vào lòng, hỏi: “Vui thế hả em?”

Cô gái nhỏ vui tới mức nhảy cẫng lên: “Vui ạ, em muốn chơi nữa.”

Cô vẫn còn là một đứa trẻ, Tần Tranh cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô, sau đó lại ôm cô lên.

Xoay vài vòng, anh ôm lấy cô giả vờ muốn ném cô xuống biển, bọt sóng tạt vào mặt cô, cô vừa la hét vừa cười.

Hai người cứ đùa nhau như vậy, quần áo trên người đã ướt sũng, tóc Tang Nhược cũng đã ướt một nửa.



Tần Tranh lau nước biển trên mặt cô: “Chơi vui không em? Chúng ta về thôi?”

Tang Nhược gật đầu, để mặc anh nắm tay cô về.

Khu vực này không có đèn, đột nhiên Tần Tranh cảm giác cô gái nhỏ đang ôm chặt cánh tay mình, sau đó ghé sát vào anh và nói: “Mai này, mỗi năm đều phải đến đây chơi nha anh.”

Tần Tranh phụt cười, nhéo mũi cô: “Quỷ ham chơi.”

Anh không hiểu ý cô…

Tang Nhược hứ một tiếng, lần này cô nói thẳng: “Muốn đi cùng với anh, mỗi năm đều đến đây.”

Tần Tranh dừng bước, khuôn mặt lờ mờ trong bóng tối: “Thật sao?”

Cô nghiêm túc đáp: “Dạ.”

Người đàn ông đột nhiên ngồi xổm xuống, cõng cô lên lưng, khóe miệng cong lên: “Được.”

Tang Nhược ôm lấy cổ anh, đầu cúi xuống tìm đến môi anh rồi hôn lên.

Hôm nay cô chủ động hơn nhiều, trong lòng Tần Tranh mềm mại, vỗ mông cô: “Thôi nào, đừng quậy anh nữa.”

Lại giả vờ đứng đắn rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc