NAM CHÍNH ANH BẮT NHẦM NGƯỜI RỒI

Bọn họ vừa rẽ vào một góc thì cô gái lập tức quay đầu ôm chặt lấy chàng trai.

Trong lòng Tần Tranh mềm nhũn ra, tưởng cô bị bắt nạt.

Anh xoa đầu cô bằng bàn tay to, vững vàng nói: “Đừng ôm ở chỗ này.”

Thân mật ở đây, mấy người phục vụ nhìn họ với ánh mắt kỳ quái.

Nhưng Tang Nhược vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, tay cô ôm chặt lấy eo anh.

Tần Tranh bế cô lên, bước nhanh vào một gian phòng khác.

Gần như ngay khi cánh cửa được đóng lại, khoảnh khắc cả hai chìm vào trong bóng tối, đôi môi hơi run của Tang Nhược dính sát vào anh.

Anh giữ đầu cô, dễ dàng cạy hàm răng cô ra và bắt đầu hôn.

Khác với lúc trước, cô bắt đầu ngây ngô đáp lại anh, đầu lưỡi móc lấy bên anh.

Tần Tranh mút môi cô, cố gắng hết sức để cô bình tĩnh lại.

Tang Nhược ôm lấy cổ anh, đôi mắt mở to không chịu nhắm.

Anh buông cô ra, khẽ thơm lên khóe miệng cô gái, an ủi: “Đừng sợ, bé ngoan, anh ở đây rồi.”

Cô gái nhỏ lắc đầu: “Em không sợ, em biết là anh sẽ đến mà.”

Lời cô nói mang theo sự khẳng định, thật ra sự sợ hãi trong lòng cô đã tan biến ngay khi anh xuất hiện.



Cô chưa quen anh được bao lâu, nhưng anh là người duy nhất sẽ không vứt bỏ cô, cho nên cô mới sinh lòng ỷ lại.

16 năm qua, lần đầu tiên cô không muốn sống theo kiểu buông thả chơi vơi nữa.

Tần Tranh cười cười, nhéo mặt cô: “Tin tưởng anh vậy à.”

Tang Nhược bám lấy anh, không nói năng gì.

Hai người yên lặng ôm nhau một lúc. Đột nhiên, Tang Nhược nắm tay anh đặt lên ngực trái của mình, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm anh ——

Tần Tranh cứng người, ánh mắt trốn tránh: “Làm gì vậy, đừng nghĩ đến chuyện đó, thời gian không đủ cho hai chúng ta làm đâu.”

Tang Nhược cầm tay anh dí dí, nói: “Tim em đập nhanh lắm nè.”

Hóa ra là không có ý kia… Tần Tranh thấy hơi xấu bổ, cảm nhận, đúng thật, trái tim cô đang đập rất nhanh.

Anh sờ mũi: “Nhìn thấy anh nên kích động à?”

Một thoáng bất lực hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Tang Nhược, cô lắc đầu, vùi mặt vào cổ anh lần nữa.

Tần Tranh thật ngốc, ý của em là, em thích anh đó.

Cô nghĩ thầm.

Giáo viên ở viện điều dưỡng đã từng nói, chỉ cần đối mặt với người mình thích thì trái tim của mình sẽ đập rất nhanh.

Anh vẫn không có phản ứng gì, anh véo cánh tay, đùi và mông của cô, giọng nói buồn bực: “Sao lại gầy đi thế này? Mãi mới nuôi em béo lên được một tí.”

Anh lay lay cô: “Bọn họ không cho em ăn cơm hả?”



“Còn có quầng thâm mắt của em nữa, có phải buổi tối ngủ không ngon không?”

Anh thật sự rất dài dòng, Tang Nhược tựa đầu lên vai anh, bên tai đều là giọng nói của anh.

Cô thấy yên tâm đến lạ.

Đợi anh nói đủ rồi, Tang Nhược mới lên tiếng: “Em muốn cùng anh về nhà.”

Cho dù Tần Tranh không phải người đàn ông tinh tế nhưng anh vẫn nhìn ra sự tủi thân của cô. Cô rất ít khi nói những lời kiểu này, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm anh, trông cực kỳ đáng thương, giống như một con mèo hoang không ai muốn.

Anh lau nước mắt ở khóe mắt cho Tang Nhược, lúc này cô mới phát hiện mình đã khóc.

Không phải cô khóc vì bị nhà họ Tang đối đãi khác biệt, tùy ý vứt bỏ mà cô sợ rằng mình sẽ mất đi tình yêu mà mình vừa có được.

Tần Tranh đau lòng lắm, vốn là một cô nhóc trì độn, vậy mà lại bất giác chảy nước mắt, không biết tủi thân đến nhường nào nữa.

Anh dỗ dành cô: “Không khóc, không khóc nha.”

Tần Tranh do dự mãi, cuối cùng vẫn nói kế hoạch của mình cho cô nghe: “Chúng ta không thể đi ngay được, sẽ bị bọn họ đuổi theo, bây giờ chúng ta phải đối phó bên gia đình em trước đã.”

Hai mắt Tang Nhược sáng ngời: “Anh định giết họ hả?”

“Không phải…” Anh bất đắc dĩ đỡ trán, tuy rằng trước kia anh lăn lộn trong giới hắc đạo nhưng anh chưa từng giết người.

“Anh có cách, em nhìn đi, hôm nay anh tìm được em rồi đây?” Anh ôm cô.

“Ngày thứ năm.” Cô dỗi hờn: “Ngày thứ năm anh mới tìm được em.”

Bình luận

Truyện đang đọc