NAM CHÍNH ANH BẮT NHẦM NGƯỜI RỒI

Ăn cơm xong, Tần Tranh dẫn Tang Nhược đi dạo trong thôn, trên đường gặp rất nhiều người già sống ở quê nhà, ít thấy con cháu chăm nom họ.

Lúc nhìn thấy anh, trên mặt họ luôn nở nụ cười: “Tranh Tử, về rồi à.”

Tần Tranh cũng cười đáp lại, bị mấy bà trêu chọc hỏi Tang Nhược là ai. Anh bất đắc dĩ nhìn cô gái mặt đơ bên cạnh, cũng không giấu diếm: “Vợ của con ạ.”

Đám người rời đi, cô kéo tay anh, nói: “Nếu mai này chúng ta kết hôn thì sẽ mời mấy ông bà ấy sao ạ?”

Tần Tranh mừng rỡ, anh còn chưa nghĩ tới bước này mà cô đã tính đến cưới xin rồi.

Anh chậm rãi trả lời: “Nếu em muốn làm đám cưới thì anh sẽ mời, không muốn thì tìm một nhà hàng để mời họ ăn cơm.”

Anh biết tính tình của cô, quạnh quẽ. Nếu đám cưới khiến cô khó chịu thì không cần thiết.

Tang Nhược gật đầu, ánh mắt mờ mịt, bắt đầu thảo luận cùng anh về chuyện cô không có bạn bè thì ai sẽ đến làm phù dâu.

Tần Tranh buồn cười, trả lời: “Em quan tâm chuyện này làm gì? Thuê người làm phù dâu là xong.”

Anh không nhịn được mà nhéo mặt Tang Nhược và nói: “Có khi phù dâu còn chuyên nghiệp hơn cô dâu đó.”

Từ trước tới giờ, anh hoàn toàn không có cảm giác với váy cưới và âu phục. Nhưng tưởng tượng cảnh cô nhóc mặc váy cưới thì nhất định sẽ xinh đẹp tuyệt vời.



Lại qua một lát, Tang Nhược cúi người phủi chân.

Ở quê nhiều muỗi, cắn người rất độc, trên chân cô đã chi chít những vết muỗi đốt.

Anh dẫn cô về nhà, bôi thuốc cho cô: “Sao em yếu ớt thế này.”

Tang Nhược kê đầu lên đầu gối, mặc kệ anh nói.

Cô lại gãi cánh tay, Tần Tranh vừa bôi thuốc trên đùi xong mới phát hiện cô đã gãi tới mức trầy da.

Anh tóm hai tay cô lại, hung dữ nói: “Muốn lưu lại sẹo phải không?”

Cô bất an, ngập ngừng nói: “Ngứa lắm ạ.”

Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể ôm người vào lòng, tay kia thì cầm quạt, quạt cho cô.

Tiết trời tháng sáu cực kỳ nóng, hai người lại dính sát vào nhau. Trên người Tần Tranh toàn là mồ hôi, Tang Nhược đẩy anh ra: “Anh nhớp nháp quá.”

Ý cô là mồ hôi trên người anh nhớp nháp, Tần Tranh lại cố ý xuyên tạc: “Lúc anh dỗ em ngủ thì không nhớp nháp à, giờ lại chê anh, con nhóc vô ơn này.”



Cô chớp mắt, lần đầu tiên cô miễn cưỡng nép vào anh, lông mi dài chọc vào cổ chàng trai.

Tang Nhược nhắm mắt, nghe thấy anh nói bên tai cô: “Em muốn mua nhà mới không? Hay để sửa lại tầng 2 nhà anh?”

“Nhìn Tú Hòa người ta sắp kết hôn rồi kìa, em thích mặc màu đỏ hay màu gì?”

Anh lẩm bẩm, hơi nóng phả vào mặt cô. Cô ngẩng đầu, lời lẽ chính đáng: “Anh đừng nghĩ nữa, chúng ta đi ngủ trước đã.”

Lúc này Tần Tranh mới im miệng, tay vỗ từng nhịp từng nhịp sau lưng cô, dỗ cô vào giấc ngủ.

Hai người ở quê được 3 ngày thì Trần Đại liên lạc, thuật lại rằng công ty máy tính muốn đến bàn chuyện công việc với Tần Tranh. Mấy ngày nay họ không liên lạc được nên anh phải về gấp.

Lúc này Tần Tranh mới nhớ ra, do anh mải về quê nghỉ phép nên hoãn hết công việc lại.

Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dẫn Tang Nhược chào tạm biệt Vương Hải Lệ.

Trước khi đi, mẹ anh còn uy hiếp: “Đến Tết Nguyên Đán mà anh không về thì mẹ không để dành quả ngọt cho anh ăn đâu.”

Thường thì 2-3 năm anh mới về nhà một chuyến. Lần này chỉ là ngoài ý muốn, bà liếc nhìn Tang Nhược rồi nói: “Nhớ dẫn cả con bé về.”

Tang Nhược ngoan ngoãn trả lời: “Dạ thưa dì.”

Bình luận

Truyện đang đọc