NAM CHÍNH ANH BẮT NHẦM NGƯỜI RỒI

Ban đêm, Tang Nhược xuống tầng lấy nước thì đúng lúc nghe được tiếng cãi vã ở thư phòng.

“Đầu óc của ông bị cửa kẹp hỏng rồi đúng không! Tại sao lại dẫn con tạp chủng đó về nhà rồi đưa Mân Mân ra nước ngoài. Từ nhỏ con bé đã gần gặn với chúng ta, chưa đi đâu quá lâu, ông có biết không hả!”

Tang Hoài sợ bà ta ác mồm ác miệng quá mức: “Tạp chủng gì mà tạp chủng, cũng là do chúng ta sinh ra mà.”

Người phụ nữ không đồng ý: “Tôi mặc kệ, ông mau tống khứ con nhỏ đó đi đi. Mân Mân chỉ mới 29 tuổi thôi, làm sao mà ở nước ngoài một mình được?!”

Ông ta thở dài: “Hiện tại không phải thời cơ chín muồi, tôi sợ Mân Mân nhất thời xúc động sẽ làm hại con bé. Chờ sau khi gả con bé này cho lão Nhạc thì tôi sẽ đưa Mân Mân quay về.”

Đến lúc đó Tang Nhược trở thành người của nhà họ Nhạc, cho dù Tang Mân có bực đến đâu thì cũng không dám động tới cô.

Nghĩ vậy, Tang Hoài không khỏi thở dài. Nếu ông già họ Nhạc kia không lớn tuổi hơn ông thì gả con gái lớn qua đó cũng được.

Tang Nhược yên lặng quay về phòng, mặt vô cảm nhìn ra ngoài cửa sổ.

***

Ngày hôm sau, Tang Hoài tìm Chu Mạn Lâm qua chơi với cô, dù sao trước kia hai người cũng ở viện điều dưỡng cùng nhau, ông ta cho rằng hai người sẽ có chủ đề chung.



Hiện tại Chu Mạn Lâm đã nhận tổ quy tông, cô ta bị Chu Lực mang về nhà họ Chu, xuất thân có kém thế nào thì cái tên cũng phải nghe hay chút.

Cô ta nơm nớp ngồi cạnh Tang Nhược, không dám thả lỏng chút nào, miệng vết thương trên cổ cô ta vẫn còn nhói đau.

An phận được một lúc, nghe tiếng chơi mạt chược của người lớn ở phòng bên cạnh, lá gan của cô ta lại lớn hơn, bắt đầu châm chọc: “Tưởng mày có tên kia che chở cơ mà? Sao lại bị bắt về đây rồi?”

Tang Nhược liếc cô ta một cái, không nói câu nào.

Chu Mạn Lâm càng nói càng hăng, giọng điệu khoa trương: “Aiz —— anh ta đâu cần mày đâu!”

Tang Nhược cầm con dao gọt trái cây ở bàn trà, ánh sáng phản chiếu trên mặt dao sắc lẹm lóe trước mắt cô ta khiến cô ta sợ tới mức đứng bật dậy, cách xa cô ba bước.

Khuôn mặt cô gái lạnh nhạt, cô cầm trái táo lên và bắt đầu gọt, làm rất tinh tế, giống như đang lột da người vậy.

Chu Mạn Lâm run rẩy, da gà da vịt nổi hết cả lên. Cô ta mạnh miệng như để tiếp thêm dũng cảm: “Mày biến thái thế này, chẳng trách anh ta không cần mày!”

Động tác gọt táo của Tang Nhược dừng lại. Cô luôn để ngoài tai những lời khiêu khích của cô ta, nhưng hai câu hôm nay đã gợi chút hoảng loạn trong lòng cô.

Cô nghiêm túc nói: “Anh ấy sẽ không như thế đâu.”



Cô tiêu rất nhiều tiền của Tần Tranh, anh còn dẫn cô đi gặp mẹ anh, cũng đã tính đến chuyện đám cưới đám hỏi.

Tay cô nắm chặt, rũ mắt ——

Bọn họ phù hợp với tất cả các bước của một mối quan hệ, vì vậy Tần Tranh không có lý do gì để không cần cô.

Chu Mạn Lâm có chút ngạc nhiên, cô ta đã yêu đương vài lần nên đương nhiên hiểu ý của Tang Nhược.

Cô ta châm chọc: “Mày đừng mơ mộng hão huyền nữa. Vợ chồng vốn là chim chung rừng, tai họa ập tới thì mỗi người một ngả. Anh ta là một người đàn ông bình thường, sao có thể đọ nổi với nhà họ Tang và nhà họ Nhạc chứ. Mày đó, nên yên phận chờ gả chồng đi là vừa.”

Ông già nhà họ Nhạc kia có sở thích vô cùng ghê tởm, thích những tiểu thư con nhà giàu được chiều chuộng. Đáng tiếc là không có bậc cha mẹ nào đồng ý để ông ta xúc phạm đến con gái mình, chỉ có vợ chồng Tang Hoài là đủ tàn nhẫn.

Cô ta nói bằng giọng điệu thương hại: “Mày cứ hưởng thụ thật tốt đi. Không biết khi nào bọn họ sẽ tặng mày cho thằng già đó nữa.”

Từ xưa đến nay, người lười tranh luận như Tang Nhược lại lên tiếng phản bác cô ta: “Anh ấy sẽ đến.”

“Anh ấy sẽ đến và đưa tôi về nhà.”

Giọng điệu cô chắc chắn, bỗng có tia sáng vụt qua trong ánh mắt vốn ngây ngốc kia.

Bình luận

Truyện đang đọc