NAM CHÍNH ANH BẮT NHẦM NGƯỜI RỒI

Chu Mạn Lâm bị dọa sợ tới mức bật khóc mới nghẹn ngào thừa nhận: “Tôi, là tôi cố ý, tôi khẳng định là anh ta không biết gì về cô. Tôi không phục, tại sao lúc nào cô cũng có người giúp đỡ.”

Ở viện điều dưỡng có bác sĩ Dương giúp, thậm chí còn chủ động nhận nuôi cô kể cả khi bị nhà họ Tang bỏ rơi. Ngay cả bọn bắt cóc cũng sẵn lòng nuôi cô, điều này làm cho cô ta như có thứ gì đó bị mắc ở cổ họng.

“Nói cho anh ấy biết thì được gì? Anh ấy sẽ vứt bỏ tôi sao?” Tang Nhược sâu kín mà nói.

Có lẽ đây là bản tính của cô, cô cảm thấy phiền phức khi giao tiếp với mọi người. Sự chán ghét của Chu Mạn Lâm có vẻ còn thuận mắt hơn, nhưng ——

“Cô rất phiền.” Lưỡi dao cứa vào da thịt cô ta, máu chảy dọc theo cạnh dao sắc bén rồi nhỏ xuống đất.

Cô không muốn cho Tần Tranh biết những chuyện này. Trước kia, anh sẽ không nhìn cô với ánh mắt thương hại như bây giờ.

Cô bực bội.

Mặt Chu Mạn Lâm trắng bệch, cô ta cố gắng duy trì sự bình tĩnh: “Mày, mày không thể giết tao, mày sẽ phải ngồi tù.”

Đôi mắt đen láy của Tang Nhược có vẻ đặc biệt xuyên thấu trong bóng tối, cô chằm chằm cô ta.

Trái tim Chu Mạn Lâm đập dồn dập, cô ta đau muốn chết, cả người khẽ run.

Im lặng một hồi lâu, con dao trong tay Tang Nhược đột nhiên rơi xuống đất. Cô lau vết máu dính trên tay, nhân tiện cắt đứt dây trói rồi đứng thẳng dậy nhìn cô ta một cách phiền chán.



“Cô biết nhiều hơn thế nữa.” Giọng điệu khẳng định.

Chu Mạn Lâm che cổ, cảm nhận được sự trơn trượt trong lòng bàn tay, cô ta hoảng sợ khai ra: “Tang Mân đang tìm cô, chị ta muốn giết cô.”

Sau khi khỏi bệnh, tâm lý của Tang Mân trở nên bất thường. Ả cực kỳ ghét cô em gái đã cứu sống ả. Trong mắt ả, Tang Nhược đã cướp mất vị trí của ả.

Tang Nhược sắp quay về, ả sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra, ả muốn tự tay giết chết cô.

“Tôi nghe lén được cuộc nói chuyện của ba tôi và chú Tang. Bọn họ định đưa Tang Mân ra nước ngoài trước, đợi khi tống cô đi thành công thì mới đón chị ta về.” Cô ta gục đầu, nhìn cô với ánh mắt cầu xin.

Tang Nhược “Ồ” một tiếng, không có phản ứng gì.

Đang lúc Chu Mạn Lâm muốn mở miệng cầu xin cô đưa mình đi bệnh viện thì đúng lúc cửa đẩy ra, ba người bên ngoài sửng sốt đứng nhìn.

Tần Tranh chạy tới kéo cô vào lòng, hai tay run rẩy ôm lấy cô: “Sao thế này?”

Trần Đại và Hà Du la hét xông vào. Chu Lực gom đủ tiền chuộc đã sớm được thuộc hạ dẫn về. Bọn họ định tống khứ Chu Mạn Lâm đi nốt, nào ngờ vừa bước vào thì đã thấy cảnh tượng đẫm máu này.

Tang Nhược khẽ nói: “Cô ta muốn tự sát, em cản cô ta.”



Máu trên cổ Chu Mạn Lâm chảy ròng ròng, vừa nghe cô nói xong thì tức giận ngất xỉu.

Hai người kia hoảng hốt đưa cô ta tới bệnh viện, chỉ còn hai người ở đây.

Tang Nhược nhìn chằm chằm anh: “Là em làm.”

Nhịp tim Tần Tranh ngưng trệ, ngón trỏ cong lên, não còn chưa kịp load.

Rõ ràng là một bông hoa nhỏ ngốc nghếch, sao chớp mắt lại biến thành hoa ăn thịt người máu me rồi?

Cô nói tiếp: “Cô ta là lý do khiến anh thương hại em.”

Tần Tranh cúi đầu nhìn cô, cuối cùng cũng hiểu ——

Cô có cá tính của riêng mình, có khúc mắc sẽ nói rõ ràng. Dù cô quen anh muộn nhưng cô cố chấp muốn có cảm xúc bình thường. Cô muốn anh đừng thương hại cô, cứ coi cô là Tang Nhược là được rồi.

Không dính líu quá khứ, cô chính là cô, là Tang Nhược thích chơi rắn săn mồi và ghét ăn thịt mỡ.

Tần Tranh cúi người và đặt tay lên vai cô: “Nếu biết trước thế này thì anh sẽ trực tiếp hỏi em.”

Sẽ không tìm hiểu cô thông qua người ngoài, anh sẽ tự hỏi cô, về sau sẽ bỏ đi sự thương hại gay mắt trong mắt Tang Nhược.

Bình luận

Truyện đang đọc