NAM CHÍNH ANH BẮT NHẦM NGƯỜI RỒI

Lòng bàn tay thô dày của anh, che lên đôi mắt cô, khiến cô mất đi nguồn sáng.

Tang Nhược đưa tay định kéo anh ra, nhưng sức của người đàn ông quá khoẻ, cô không kéo anh nhúc nhích được.

Chưa kể lòng bàn tay của anh quá to, bao phủ cả trán và nửa trên khuôn mặt của cô, khí nóng từ lỗ mũi đều dồn vào lòng bàn tay anh.

Tay cô bắt lấy cổ tay anh, Tần Tranh bị lạnh cả người run lên, nghĩ cô đây là đông lạnh thành như thế nào.

Anh thu tay lại, nhanh chóng cởi áo khoác khoác lên người cô, lại lấy tay phủ lên mắt cô lần nữa, lời ít ý nhiều: “Mau ngủ đi.”

Cơ thể cô gái nhỏ cứng đờ, nhưng thật ra không động đậy, đôi mắt cũng bị hai lòng bàn tay của anh đè lên mà không thể mở ra được.

Mười phút sau, Tần Tranh đoán cô hẳn đã ngủ say rồi, đang muốn rút tay về, thì cô lại nắm lấy cổ tay anh.

—— Đây là biến anh thành người bịt mắt?

Tần Tranh nhướng mày, để cho cô tuỳ ý nắm như vậy, tay khác lấy điện thoại ra xem.

Xung quanh im ắng, chỉ có tiếng chim chóc dậy sớm hót.

Anh liếc mắt nhìn, thấy trên mặt đất có một con côn trùng nhỏ đang bò loạn lên, duỗi chân nghiền chết nó.

Chẳng trách cô không muốn ngủ, ghét bị bẩn đây mà.

Cô gái nhỏ đã ngủ rồi, hô hấp trở nên đều đều, bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy cổ tay anh cũng từ từ buông lỏng.



Tần Tranh cũng không vội thu lại, sợ cô lại đột nhiên tỉnh lại.

Cô cuộn mình thành một quả bóng, thân thể hoàn toàn bị áo khoác của anh bao phủ, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lòng bàn tay anh, tóc dài lòa xòa.

Anh có chút tò mò, nhà nào nuôi dưỡng ra được một cô gái có thể sợ bóng tối sợ bẩn, nhưng lại chỉ không sợ đàn ông?

Một lúc sau, Trần Đại gửi cho anh một tin nhắn: Anh, tỉnh chưa?

Phía sau còn có một nụ cười ranh mãnh.

Tần Tranh nghiến răng, biết tên nhóc thối này nhất định đang suy nghĩ gì đó.

Anh gõ ngón tay lên màn hình vài cái, gõ một hàng chữ rồi gửi đi ——

Cậu đi mua chút đồ ăn sáng đi, lấy thêm vài cái thìa.

Trần Đại liên tục nói được, sau đó nói ——

Đảm bảo cho chị dâu nhỏ ăn được cơm.

Tần Tranh chế nhạo, mắng trong lòng cậu ta toàn là chuyện cưới vợ. Người ta thiên kim đại tiểu thư, vài ngày nữa người mua sẽ đến, hàng được giao xong, chị dâu nhỏ cái gì.

——



Tang Nhược sững sờ mở mắt ra, lòng bàn tay đã rời đi từ lâu, giờ đã đổi thành vùi vào áo khoác của người đàn ông, quanh hơi thở toàn là mùi cơ thể của anh.

Cô sững người một lúc, ngồi dậy bắt đầu tìm người đàn ông canh giữ trước khi đi ngủ kia theo bản năng.

Anh đứng cách đó không xa nghe điện thoại, giọng nói trầm thấp như sợ đánh thức cô, nhưng vẻ mặt rất dữ tợn, đang mắng mỏ gì đó.

Cô ngây người nhìn anh, hiển nhiên là người đàn ông để ý đến cô, cuối cùng qua loa vài câu rồi cúp điện thoại, bước nhanh tới.

Tóc tai cô bù xù, tay vẫn nắm chặt áo khoác.

Đôi mắt ngơ ngác, nhìn giống như đang còn ở trong giấc mơ.

Tần Tranh cảm thấy được cô giống như một con chuột hamster ở cửa hàng thú cưng mà họ đi ngang qua, khuôn mặt tròn xoe.

Tay anh sờ sờ mũi: "Tỉnh rồi à?”

Tang Nhược không nói gì, anh cũng không trông chờ cô nói gì, chỉ vào cái thùng giữ ấm bên cạnh: “Ăn cơm đi.”

Lần này ngược lại động đậy rồi, có lẽ là đói thật, nhưng mà sức của con gà nhỏ kia dường như không thể làm mở được nắp thùng giữ ấm, rũ đầu không nói gì.

Tần Tranh vô cớ muốn thở dài, anh cầm lấy, xoay hai ba lần mở ra cho cô, lại đưa một cái thìa vào tay cô.

"Cô dám làm rơi xuống đất nữa thử xem”

Trong giọng điệu của anh có đem theo đe doạ, nhưng Tang Nhược vẫn không hề lay chuyển, thổi phù phù vài hơi nóng, xúc từng miếng nhỏ đưa vào miệng.

Bình luận

Truyện đang đọc