NAM PHỤ CỰC PHẨM CỦA VĂN NGỌT SỦNG SỐNG LẠI

Hai người đến không ai khác chính là Moore James và Thi Lương Thần.

Người ngồi trên xe lăn mà Thi Lương Thần đang đẩy là một gương mặt quen thuộc - Thi Mỹ Cảnh, giờ đây đã trở thành một người tàn phế, không thể cử động và cũng không thể nói chuyện.

Khi Phương Tử Dương nhìn thấy ba người bọn họ, khóe miệng hơi nhếch lên.

Mà Thi Mỹ Cảnh ngồi trên xe lăn khi nhìn thấy cậu, khuôn mặt vốn đã tiều tụy của cô ta trong nháy mắt hiện lên hoảng sợ, còn có oán hận sâu sắc. Miệng cô ta không ngừng phát ra những âm thanh "ưm ưm", ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Phương Tử Dương như thể muốn nuốt chửng cậu.

Tất cả là do Phương Tử Dương! Chính cậu đã khiến cô ta rơi vào tình trạng thảm hại như bây giờ!

Nếu không phải vì Phương Tử Dương, cô ta sẽ không dính dáng đến chuyện của Nghiêm Đồng, không lừa dối anh trai mình, cũng sẽ không bị hắn hận thù đến vậy!

Rõ ràng tất cả đều là lỗi của Nghiêm Đồng, đầu sỏ gây tội. Cô ta chỉ giúp đỡ một chút thôi, vậy mà Phương Tử Dương lại đối xử tàn nhẫn với cô ta như vậy, biến cô ta thành một người tàn phế! Điều tệ hại nhất là không biết Phương Tử Dương đã nói gì với anh trai cô ta khiến hắn căm ghét cô ta đến mức khiến mỗi ngày của cô ta trở thành một cơn ác mộng sống không bằng chết!

Thi Mỹ Cảnh vừa thống khổ vừa oán hận, cho đến lúc này cô ta cũng không ý thức được vấn đề của mình, không cảm thấy mình sai ở đâu.

Phương Tử Dương không hề ngạc nhiên khi thấy Thi Mỹ Cảnh vẫn giữ thái độ như vậy. Nếu những người này thực sự có chút lương tâm, kiếp trước bọn họ đã không truy cùng giết tận cậu.

Hiện tại những người này sống càng không tốt, cậu lại càng vui vẻ, cao hứng đến cả người đều thoải mái.

Những món nợ từ kiếp trước, cậu sẽ bắt những người này phải trả lại từng chút một.

Sau khi ánh mắt của cậu bí mật lướt qua Thi Lương Thần, Phương Tử Dương tiếp tục giữ thái độ khiêm tốn, đứng trong hàng ngũ của mình.

Mà bên phía Thi Lương Thần.

Vẻ mặt Moore hưng phấn, nói: "Đã sớm nghe nói Đường Huân tiên sinh là thế hệ trẻ nổi bật trong giới nghiên cứu khoa học, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, quyết đoán cũng không nhỏ. Cũng không biết Đường Huân tiên sinh có thể làm chủ thật hay không, nếu thua cược, đoàn dự thi Hoa quốc thật sự trực tiếp rời khỏi cuộc thi chứ?"

So với mấy thành viên đoàn dự thi M quốc giọng điệu ngạo mạn vừa rồi, lời của Moore cũng chẳng hề khách khí, nhưng rõ ràng hắn tự tin hơn nhiều.

Rõ ràng là một diện mạo thân sĩ quý tộc tao nhã, nhưng bất kỳ ai có chút nhạy bén cũng có thể cảm nhận được từ hắn là một sự đe dọa lạnh lùng như rắn độc đang chờ cơ hội ra tay.

Mặt người dạ thú chính là nói về Moore James.

Thuỵ Khắc nhìn chằm chằm vào người em họ độc ác của mình, âm thầm nắm chặt nắm đấm.

Đường Huân kéo Thuỵ Khắc lại, mỉm cười nhẹ nhàng, hơi thở ấm áp không quá sắc bén nhưng đủ để xua tan lạnh lùng từ phía đối diện, "Tất nhiên. Tôi là người đưa ra lời đánh cược, tôi tự nhiên có thể làm chủ. Nhưng cũng không biết liệu Moore tiên sinh đáp ứng sảng khoái như thế thì có đủ quyền quyết định cho đoàn đội của mình hay không?"

"Điều này thì tất nhiên rồi. Theo quy tắc mà tham gia thì có gì thú vị chứ, đánh cược cuộc thi mới kích thích hơn. Đội của các anh muốn tăng thêm phần hấp dẫn cho cuộc thi, với tư cách là đội chủ nhà, chúng tôi rất sẵn lòng đồng hành. Tôi tin rằng với tư cách là bạn đời của gia tộc James, biểu hiện của Đường Huân tiên sinh sẽ không khiến tôi thất vọng chứ?"

Moore cười nói xong, nhìn Thuỵ Khắc đứng cạnh Đường Huân, "Anh họ, đã lâu không gặp, ánh mắt của anh thật tốt đấy."

Dù giọng điệu lịch thiệp và nụ cười có vẻ thân thiện, nhưng mọi người đều cảm thấy không thoải mái.

Sắc mặt Thuỵ Khắc trầm xuống, "Moore, giờ tôi không còn là người của gia tộc James nữa. Tôi không quan tâm đến chuyện của cậu, tốt nhất là cậu cũng đừng nhắm vào tôi. Đường là người yêu của tôi, không phải là bạn đời của gia tộc James, thu hồi chủ ý quỷ quái của cậu lại, trừ khi cậu muốn để các anh em khác nhặt tiện nghi."

Người ngoài có thể không biết rõ về Moore, nhưng là đối thủ cạnh tranh trong gia tộc, Thuỵ Khắc quá hiểu những lời nói và biểu cảm của hắn mang hàm ý gì.

Moore là một kẻ sinh ra đã mang dã tâm lớn, năng lực của Đường Huân đủ để cho đối phương muốn chiếm đoạt. Nhưng điều này không có khả năng, hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra.

"Anh họ, anh vẫn nóng tính như vậy. Tôi chỉ đơn giản là ngưỡng mộ tài năng của chị dâu thôi, sao anh phải căng thẳng như vậy?"

Moore nhún nhún vai, "Thôi được rồi, nếu anh họ không chào đón em trai như vậy, vậy thì tôi sẽ không làm phiền anh nữa. Tôi sẽ liên hệ với ban tổ chức để công khai vụ cá cược này trên mạng. Đường Huân tiên sinh, chúng ta gặp lại trên sân thi đấu."

Nói xong, Moore ra hiệu cho mấy thành viên đoàn dự thi M quốc kia rời đi.

Lúc đi ngang qua đoàn dự thi Hoa quốc, Moore nghiêng đầu nhìn Phương Tử Dương, ánh mắt hơi híp lại, nở một nụ cười khó hiểu như thể đã nhắm trúng con mồi.

Tầm mắt va chạm.

Phương Tử Dương cũng cười, nụ cười rạng rỡ lại vô hại.

...

Cuộc xung đột bắt đầu kịch liệt, nhưng kết thúc lại nhanh chóng lại bình tĩnh.

Nhưng mà ai cũng có thể cảm giác được dưới sự yên bình này là những con sóng ngầm đang cuộn trào.

Sau khi đưa người của đoàn đội M quốc trở về phòng khách sạn, nụ cười lịch lãm trên mặt Moore lập tức biến mất. Không nói một lời, hắn giơ tay tát mỗi người một cái.

Sau khi đánh xong, hắn chán ghét lấy khăn tay cao cấp từ túi áo vest ra lau tay, vẻ mặt ghê tởm, rồi nói bằng giọng đầy khó chịu, "Đồ vô dụng. Tôi bảo các người đi thăm dò, nhưng ngược lại các người lại để bị bọn họ áp đảo, làm tôi mất mặt trước bao nhiêu người, còn phải ra tay cứu các người nữa. Chỉ là một vụ cá cược thôi, vậy mà không ai dám chấp nhận, đúng là để người ta chê cười mà..."

"Xin... xin lỗi Moore tiên sinh, chúng tôi chỉ không ngờ đoàn dự thi Hoa quốc lại cứng rắn như vậy, nên nhất thời không kịp phản ứng. Chúng tôi thật sự không cố ý."

Những thành viên vừa bị tát che mặt, không dám có chút oán giận nào, chỉ biết co rúm lại sợ hãi trước giọng điệu khó chịu của Moore.

Tuy rằng nhiều người trong số bọn họ có hậu thuẫn, nhưng trước gia tộc James, nếu khiến Moore mất hứng, thì những chính trị gia hay cha mẹ đứng sau bọn họ cũng không thể bảo vệ bọn họ.

Nhất là sau khi gia tộc James xuất ra thành quả nghiên cứu khoa học, địa vị của gia tộc này trên chính M quốc đã đề cao không gì sánh kịp.

Một đám người vừa mới kiêu ngạo ngạo mạn ở bên ngoài, giờ phút này sợ hãi như gà con.

Moore không hứng thú lãng phí thời gian quý báu của mình với đám nhát gan này, phất phất tay không kiên nhẫn nói một câu "Cút", sau khi đuổi người đi, sắc mặt mới hòa hoãn lại, nhìn về phía Thi Lương Thần vẫn im lặng không lên tiếng, "Thi, cậu thấy sao? Dường như đoàn dự thi Hoa quốc lần này đã chuẩn bị kỹ lưỡng, cậu có tự tin về vụ cá cược không?"

"Tôi đương nhiên là có, nhưng những người khác thì tôi không dám chắc. Dù sao vòng đấu công phòng thứ nhất chia làm cá nhân và đoàn đội..."

Thi Lương Thần không thay đổi biểu cảm, giọng nói bình thản kể ra sự thật.

Moore không hài lòng với câu trả lời này, nhưng cũng hiểu đây là sự thật. Đoàn dự thi Hoa quốc lần này chất lượng không phải cao bình thường. Ngoại trừ Đường Huân, còn có một thực lực khó dò Phương Tử Dương, những tài liệu nghiên cứu của Lục gia cũng không thể coi thường.

Tuy nhiên.

Moore nở nụ cười nguy hiểm, "Không sao, dù thua cá cược cũng không vấn đề gì, vừa lúc thừa dịp này hiểu rõ thực lực chân chính của đoàn dự thi Hoa quốc lần này. Tôi muốn xem liệu Phương Tử Dương có thực sự giỏi hơn anh trai của cậu ấy như Nghiêm Đồng nói hay không."

"Đừng nhắc đến người đó với tôi!"

Nghe vậy, sắc mặt bình thản của Thi Lương Thần lập tức thay đổi, mang theo nồng đậm chán ghét và hận ý, thái độ không tốt lắm.

Nhưng Moore cũng không có tức giận, ngược lại còn cảm thấy rất tốt.

Người ta nói kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, Thi Lương Thần càng căm hận Phương Tử Dương, mới có thể càng tận tâm tận lực ra sức vì hắn.

Vốn ban đầu khi mới quen biết Thi Lương Thần, Moore không tin tưởng và cũng chẳng mấy coi trọng hắn. Nhưng sau đó Thi Lương Thần đã dùng hành động và kết quả để chứng minh hắn thực sự đáng tin.

Trong toàn bộ đội nghiên cứu của gia tộc, không ai có thể so sánh được với một thanh niên như hắn. Những giáo sư và chuyên gia mà gia tộc cất công bắt về đều trở thành phế vật trước mặt Thi, khó có thể tưởng tượng được Hoa quốc lại có một thiên tài như vậy.

Còn về Nghiêm Đồng... tuy rằng nhìn qua rất ngon miệng rất hợp khẩu vị, nhưng thực tế chỉ là một kẻ bị chơi tàn trên du thuyền của Caesar. Moore cũng không thích đồ vật như vậy.

Huống chi Nghiêm Đồng này ngu xuẩn muốn chết, hại người không thành ngược lại hại mình, còn đắc tội với người có ích hơn là Thi Lương Thần.

Nhưng nể tình đối phương còn hữu dụng, mạng vẫn phải giữ lại.

"Được được được, không nhắc tới người này, chờ tôi vét sạch tư liệu trên người hắn ta, người sẽ giao cho cậu tùy tiện xử lý."

Moore tỏ vẻ rất hào phóng, nói sang chuyện khác, "Trước đây tôi thật sự không hiểu tại sao mọi người lại sợ Phương Tử Dương, đặc biệt là Nghiêm Đồng. Hắn ta dường như coi Phương Tử Dương là kẻ thù không đội trời chung của đời mình. Nhìn ảnh, đó rõ ràng là một thiên thần phương Đông xinh đẹp, nhưng... hôm nay tôi đã hiểu rồi."

"Anh hiểu cái gì?"

Moore để lộ ánh mắt như loài báo săn mồi, "Phương Tử Dương này quả thực rất thú vị. Ở trên người cậu ấy, tôi cảm nhận được khí tức của đồng loại. Tôi cảm thấy chúng tôi có chút xứng đôi. Thi, cậu cảm thấy thế nào?"

"Đồng loại sao? Tôi cảm thấy cái này có vẻ như là tự chơi với lửa..."

Thi Lương Thần thẳng thắn nói, ngẩng đầu cười nhẹ, "Cậu ấy là bạn đời của Tạ Tranh. Thụy Khắc có thể rời khỏi gia tộc James, ông chủ nên biết đó là công lao của ai."

"Tạ Tranh, thật là một cái tên khiến người ta chán ghét."

Chỉ một cái tên đã khiến nụ cười trên mặt Moore biến mất, nhưng ngay sau đó hắn nhanh chóng khôi phục lại vẻ quý phái và lịch lãm của một quý ông.

Moore tỏ vẻ đầy hứng thú, "Nhưng điều này càng làm mọi thứ trở nên thú vị hơn, đúng không? Đồ cướp được luôn ngon hơn, đặc biệt khi chủ nhân trước đó là cái tên đáng ghét như Tạ Tranh. Thi, tôi nghĩ tôi vừa tìm được một con chim hoàng yến hoàn hảo, cậu có vui mừng thay tôi không?"

Thi Lương Thần không nói chuyện, sắc mặt trở nên khó coi.

Thấy vậy, Moore vỗ vai hắn, giọng nói an ủi nhưng mang theo cường thế không thể cự tuyệt, "Thi, tôi biết em gái cậu trở nên như thế này đều là do Phương Tử Dương gây ra, nhưng có nhiều cách để trút giận. Một chú chim hoàng yến xinh đẹp và thông minh như vậy, cậu nỡ lòng nào nhổ hết lông của cậu ấy sao? Giữ lại để ngắm nhìn và chơi đùa chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Tin vào mắt nhìn của tôi, cậu chắc chắn cũng sẽ rất thích hương vị của cậu ấy..."

"Chuẩn bị thật tốt, tôi không hy vọng quán quân cuộc thi khoa học kỹ thuật rơi vào tay người khác."

Nói xong.

Moore mang theo nụ cười hứng thú đứng dậy rời đi.

Thi Lương Thần nhìn chằm chằm Moore rời đi một lúc lâu, rồi mới thu lại biểu cảm trên mặt.

Sau đó, nghiêng đầu tầm mắt rơi xuống trên người Thi Mỹ Cảnh ngồi trên xe lăn, hai mắt lộ ra hận ý thấu xương, Thi Mỹ Cảnh sợ tới mức khí sắc vốn tiều tụy không ngừng run lẩy bẩy, vẻ mặt sợ hãi.

_______________

Bình luận

Truyện đang đọc