NAM PHỤ CỰC PHẨM CỦA VĂN NGỌT SỦNG SỐNG LẠI

Khách sạn mà hiệu trưởng đặt để tổ chức tiệc chúc mừng cho mọi người thật ra là một khách sạn khá sang trọng.

Chủ của khách sạn này từng là sinh viên của Thanh Đại, có mối quan hệ rất tốt với hiệu trưởng, vì vậy rất vui lòng cống hiến lại cho trường cũ.

Biết hiệu trưởng muốn tổ chức tiệc chúc mừng sau đêm hội, ông chủ khách sạn đặc biệt tổ chức nhân viên làm thêm giờ, bố trí một sảnh tiệc có hoàn cảnh không tệ nhưng không quá xa hoa, rất phù hợp với không khí chúc mừng của thầy trò hôm nay.

Để tham gia buổi tiệc này một cách hoàn hảo hơn, trước khi rời trường, mọi người đều thay quần áo đã chuẩn bị trước.

Trong hội trường rộng gần ba trăm mét vuông, nam sinh mặc vest nhỏ, nữ sinh mặc váy ngắn, bưng đồ uống có độ cồn thấp, ăn bánh ngọt và tiệc buffet trò chuyện. Bỏ qua những chủ đề ngây ngô, không gian này thực sự mang lại cảm giác như một buổi tiệc của các nhân vật nổi tiếng.

Hiệu trưởng là người vô cùng cởi mở, ông không ngại tạo ra những trải nghiệm giúp sinh viên cảm nhận trước khi bước vào xã hội.

Dù sao, tầm nhìn và kiến thức cũng rất quan trọng, hiệu trưởng không muốn học sinh của mình khi ra ngoài chỉ có thành tích tốt nhưng lại thiếu kỹ năng giao tiếp.

Tuy rằng đời trước đã mười năm không có tham gia yến hội, nhưng sinh hoạt từ bé đã khắc sâu nhiều thứ vào trong xương cốt của Phương Tử Dương.

Chỉ cần không đặc biệt nhằm vào ai, Phương Tử Dương luôn giữ thái độ và tính tình rất tốt. Thêm vào đó, thành tích của cậu rất tốt, chiến thắng trong cuộc thi kiến thức của dạ hội tân sinh viên hôm nay phần lớn là nhờ cậu. Con người vốn có bản năng kính trọng người mạnh, nên cậu đứng giữa đám đông phi thường thành thạo.

Cậu vừa ứng phó với những câu chuyện của bạn học xung quanh, vừa chờ đợi người nào đó ra tay.

Thi Mỹ Cảnh vì không phải là thành viên hội học sinh, cũng không phải là sinh viên biểu diễn trong dạ hội, nên không có tư cách tham gia buổi tiệc chúc mừng này.

Hơn nữa, đối phương cũng không ngu ngốc đến mức ra tay trong tình huống có nhiều người và camera giám sát trong khách sạn như vậy.

Cho nên không bao lâu, điện thoại của Phương Tử Dương vang lên.

Phương Tử Dương gần như lập tức đoán được người gọi điện thoại là ai.

Nhưng cậu không vội nghe máy, mà giả vờ không cẩn thận làm đổ đồ uống trên tay, làm bẩn tay, rồi ngại ngùng nói với người bên cạnh, "Bạn học Quách Nhiên, tay tôi bị bẩn rồi, bạn có thể giúp tôi nghe điện thoại không?"

Quách Nhiên là một chàng trai rất vui vẻ, nghe vậy thì tích cực đáp, "Được, không thành vấn đề."

Nói xong, hắn đặt đồ uống xuống, giúp Phương Tử Dương lấy điện thoại từ trong túi quần ra, bấm nút nhận cuộc gọi và đặt điện thoại lên tai Phương Tử Dương.

Bởi vì khoảng cách giữa hai người tương đối gần, âm lượng cuộc gọi của Phương Tử Dương lại cài đặt khá lớn.

Vì vậy, mặc dù không bật loa ngoài, nhưng Quách Nhiên vẫn nghe được một chút âm thanh trong điện thoại truyền ra, là một giọng nói nhẹ nhàng của một cô gái, "Alo, có phải Tử Dương ca ca không?"

Chủ nhân của giọng nói chính là Thi Mỹ Cảnh. Vì gần đây mối quan hệ đã hòa hoãn, Thi Mỹ Cảnh cũng rất không biết xấu hổ gọi thân mật như vậy.

Quách Nhiên không biết chuyện gì, vừa nghe đến xưng hô thân mật như vậy, đối phương còn là một cô gái, lập tức nhìn về phía Phương Tử Dương ánh mắt liền trêu tức bát quái.

Thời kỳ trưởng thành chính là thời điểm tò mò và hướng tới vấn đề tình cảm, khó tránh khỏi có chút bát quái đối với chuyện này, cho dù biết rõ Phương Tử Dương thích đàn ông, nhưng ma lực của scandal chính là cường đại như thế.

Những bạn học đang trò chuyện cùng cũng nhao nhao an tĩnh lại, mắt sáng rực nhìn Phương Tử Dương nghe điện thoại, bọn họ cũng nghe thấy một chút âm thanh từ điện thoại.

Nhìn thấy vậy, Phương Tử Dương cười bất đắc dĩ với mọi người, rồi nói vào điện thoại, "Ừ, là tôi đây, đàn em Thi, muộn thế này có chuyện gì sao?"

Bên kia, Thi Mỹ Cảnh không biết bên cạnh cậu có người có thể nghe thấy cuộc gọi.

Sau khi nhận được câu trả lời, cô ta lập tức nói bằng giọng điệu vui mừng lại thấp thỏm, "Tử Dương ca ca, buổi tiệc của anh thế nào rồi? Là thế này, tối nay anh trai tôi muốn nói chuyện với anh, nhờ tôi đến đón anh, anh có thể đi không?"

Nghe vậy, Phương Tử Dương tỏ vẻ không hiểu, "Có chuyện muốn nói với tôi? Phải là tối nay sao? Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại sao?"

Dường như cậu không nhận ra ý ngầm trong lời nói.

Mà Quách Nhiên đứng gần nhất, mắt liền sáng rực, rõ ràng là cao thủ EQ, lập tức nháy mắt với những người xung quanh, làm khẩu hình "tỏ tình".

Ngay lập tức, mọi người xung quanh lặng lẽ kích động, đối với nhiệt tình quan sát người khác tỏ tình, là hứng thú của tất cả học sinh làm không biết mệt.

Phương Tử Dương cũng không chú ý tới bộ dáng hưng trí bừng bừng bát quái của mọi người, biểu tình có chút khó xử, "Muộn thế này đi ra ngoài không an toàn, nếu nhất định phải nói trực tiếp, tôi sẽ về trường ngay. Ra ngoài tôi lo xảy ra chuyện gì hiệu trưởng khó giải thích với gia đình, nhà tôi hiện tại quản tôi rất nghiêm."

Cậu nói cũng là sự thật.

Thi Mỹ Cảnh không ngờ cậu không dễ mắc bẫy như vậy, lo lắng một chút, chỉ có thể tiếp tục nói, "Không có nguy hiểm đâu, chỗ đó gần khách sạn, đi lại rất nhanh. Tử Dương ca ca, anh nhất định phải đến, anh tôi... anh tôi có bất ngờ quan trọng muốn dành cho anh, nhất định phải gặp mặt mới được, tối nay là ngày anh ấy chọn Em ở cửa khách sạn chờ anh."

Trong lời nói tràn ngập ám chỉ.

Quách Nhiên đứng bên cạnh không cẩn thận nghe được góc tường, biểu tình đều sắp hưng phấn muốn chết, liên tục nháy mắt với Phương Tử Dương, tỏ vẻ mình có thể đi cùng.

Bạn học xung quanh cũng liên tục gật đầu, trong mắt đều là bát quái.

Thái độ của mọi người như thế, lời của Thi Mỹ Cảnh lại ẩn ý rõ ràng.

Phương Tử Dương không nhận ra thì quá giả, nhất thời giống như ý thức được cái gì, mặt đỏ bừng, sau đó đầu óc nóng lên liền gật đầu: "Ồ, được, tôi, tôi lập tức xuống ngay."

Sau đó cúp máy, bạn học xung quanh không nhịn được sự tò mò, bắt đầu ồn ào: "Ôi, Phương Tử Dương, anh trai của Thi Mỹ Cảnh không phải là Thi Lương Thần sao? Tối nay Thi Lương Thần muốn tỏ tình với cậu sao?"

"Wow, tôi đã sớm nhận ra hai người có gì đó rồi, dù là bạn cùng phòng, nhưng đi học, ăn uống, đi thư viện đều cùng nhau!"

"Tuy rằng Thi Lương Thần hình như là cô nhi, nhưng cậu ấy thực sự rất lợi hại, hơn nữa bộ dạng cũng rất đẹp trai. Mấy hôm trước tôi còn nghe giảng viên nói tương lai Thi Lương Thần chắc chắn là một nhân vật lớn trong giới máy tính chúng ta... Phương Tử Dương, cậu thật sự là không đủ nghĩa khí, lúc này mới khai giảng bao lâu, đã bắt được người ta rồi!"

"Đi đi đi, cái gì gọi là bắt, Tử Dương cũng rất lợi hại."

"Phương Tử Dương, bọn mình có thể đi cùng để xem không? Tôi thực sự không tưởng tượng được Thi Lương Thần lạnh lùng tỏ tình sẽ như thế nào, chắc chắn rất ấn tượng!"

Mặc dù gia cảnh của Thi Lương Thần bình thường, nhưng nhân khí của Thi Lương Thần trong đám sinh viên năm nhất Thanh Đại lại phi thường tốt, vì khả năng chuyên môn của hắn thực sự rất mạnh.

Thêm vào đó là tính cách lạnh lùng và ngoại hình đẹp trai, Thi Lương Thần nhanh chóng được mọi người đánh giá là một trong những hot boy của năm nhất. Vì vậy, khi nghe nói Thi Lương Thần có thể tỏ tình với Phương Tử Dương, mọi người sao có thể không kích động.

Tất nhiên cũng có người ghen tị, nhưng đó là thiểu số, sự xuất sắc và gia thế của Phương Tử Dương đủ để khiến bất kỳ ai theo đuổi cậu đều làm cho người ta không cảm thấy ngoài ý muốn.

Nói cho cùng, nếu Phương Tử Dương và Thi Lương Thần hẹn hò, vậy sau này khi bọn họ theo đuổi nam thần ưu tú khác, chẳng phải sẽ bớt đi một đối thủ mạnh sao? Đừng quên rằng ngoài thành tích tốt, gia thế tốt, Phương Tử Dương còn rất đẹp trai!

Trước sự trêu chọc của mọi người, mặt Phương Tử Dương càng đỏ hơn, không biết trả lời ra sao.

Loại chuyện này đương sự như cậu làm sao có thể dẫn mọi người đi xem? Sẽ rất xấu hổ có được hay không!

Rất nhanh mọi người cũng kịp phản ứng, ngượng ngùng lại thất vọng, nhưng thực sự rất tò mò!

Quách Nhiên suy nghĩ một chút, cười hì hì nói, "Mọi người đừng trêu nữa, đây là chuyện riêng tư, cả đám kéo đi thì kỳ lắm. Nếu không như vậy đi, bây giờ cũng muộn rồi, một mình Phương Tử Dương ra ngoài không an toàn, tôi đi cùng cậu ấy, sau đó về sẽ báo cáo cho mọi người diễn biến hiện trường nhé?"

Mặc dù có hiềm nghi quang minh chính đại đi xem náo nhiệt, nhưng lý do cũng rất hợp lý.

Nhưng có vài bạn học tò mò không phục, "Dựa vào cái gì là cậu đi, tôi cũng có thể đi mà. Phương Tử Dương, để tôi đi cùng cậu, tôi mạnh mẽ hơn, nhỡ gặp kẻ xấu giữa đường tôi có thể bảo vệ cậu!"

"Chọn tôi chọn tôi, tôi từng học Taekwondo."

"Tránh ra tránh ra, Taekwondo tính là gì, tôi còn học qua võ thuật nữa..."

Mọi người tò mò lại bắt đầu hi hi ha ha tranh cãi.

Phương Tử Dương đỏ mặt hồi lâu, mới ngăn mọi người lại, cuối cùng để Quách Nhiên đại diện mọi người đi cùng.

Quách Nhiên phi thường cao hứng lại đắc ý, giương cằm trước các bạn học khác, sau đó dưới ánh mắt ghen tị của mọi người, hắn nói với hiệu trưởng rồi mới rời khỏi hội trường.

Trước cửa khách sạn, Thi Mỹ Cảnh đợi hơn nửa ngày cũng sắp mất kiên nhẫn, mới nhìn thấy Phương Tử Dương đi xuống.

Sau đó khi nhìn thấy bên cạnh Phương Tử Dương còn có những người khác, nhất thời sắc mặt cứng đờ, hiển nhiên không nghĩ tới Phương Tử Dương lại dẫn người đi cùng!

Phương Tử Dương giả vờ không nhìn thấy sắc mặt của cô ta, giới thiệu: "Đây là Quách Nhiên, bạn học trong hội học sinh, hiệu trưởng lo lắng buổi tối hai chúng ta không an toàn, nên để Quách Nhiên đi cùng."

Quách Nhiên gật đầu, vỗ vỗ ngực mình, như thể mình chỉ là một vệ sĩ nhỏ cái gì cũng không biết, "Đàn em Thi đừng nhìn tôi không có cơ bắp, nhưng tôi đã học Judo, bảo vệ các bạn nhỏ là chuyện bình thường..."

Nói đến mức này rồi, hơn nữa lý do rất hợp lý.

Thi Mỹ Cảnh cũng không thể từ chối, chỉ có thể cười gượng, "Vẫn là hiệu trưởng suy nghĩ chu đáo, hiện tại quả thật đã muộn, vậy chúng ta tranh thủ thời gian đi thôi."

Tuy rằng có thêm một người ngoài ý muốn, nhưng ảnh hưởng đối với kế hoạch cũng không lớn, thực ra sau khi sự việc kết thúc cũng cần có nhân chứng, bây giờ có thêm Quách Nhiên càng làm mọi chuyện thêm chân thực.

Nghĩ như vậy, nụ cười cứng nhắc của Thi Mỹ Cảnh trở nên tự nhiên hơn rất nhiều, cô ta tùy tiện đón một chiếc taxi lập tức đi tới mục tiêu.

***

Nơi mà Thi Mỹ Cảnh nói quả thật gần khách sạn.

Taxi đi khoảng mười phút là đến, địa điểm là một công viên nhỏ.

Vì lúc này đã gần 12 giờ đêm, công viên tất nhiên không có người, ngoại trừ đèn đường vàng vọt, xung quanh tối om.

Tuy nhiên, không khí trong công viên lúc này cũng không đáng sợ, bởi vì bọn họ vừa xuống xe taxi lập tức nhìn thấy trên một con đường nhỏ trong công viên treo rất nhiều đèn màu, tạo cảm giác rất lãng mạn và ấm cúng, ở cuối con đường đèn nhỏ còn thấy loáng thoáng ánh sáng của nhiều ngọn nến sắp xếp thành hình.

Chưa nói gì khác, chỉ riêng cảnh này cũng đủ thấy chi tiết bố trí rất kỹ lưỡng, rất thật.

"Đây là..."

Phương Tử Dương bất động thanh sắc, trên mặt lập tức lộ ra kinh hỉ lại có chút thẹn thùng không biết làm sao, như thể đoán được điều gì đó nhưng lại không dám xác nhận, trông rất căng thẳng.

Hai mắt Quách Nhiên cũng sáng rực.

Thi Mỹ Cảnh thấy Phương Tử Dương đã mắc câu, trong lòng rất đắc ý, trong mắt nhịn không được lộ ra vài phần khinh miệt.

Cố gắng bình tĩnh trước niềm vui sắp đạt được mục đích, cô ta quay sang nhìn về phía Quách Nhiên, "Bạn học Quách Nhiên, cậu đợi ở đây một chút, tôi cùng Tử Dương ca ca đi vào, cậu thấy được không?"

"Được, tôi sẽ đợi ở đây."

Mặc dù Quách Nhiên rất muốn xem hiện trường tỏ tình, nhưng vì Thi Mỹ Cảnh đã nói vậy nên hắn ngại không theo.

Sau đó, Phương Tử Dương và Thi Mỹ Cảnh bước lên con đường nhỏ được trang trí đèn lấp lánh, bóng dáng bọn họ biến mất trong ánh đèn.

Quách Nhiên có chút tiếc nuối, rướn cổ lên tò mò nhìn theo, muốn tận dụng đôi mắt 5/10 của mình để theo dõi. Đồng thời, hắn cũng lấy điện thoại ra, chuẩn bị quay lại cảnh tỏ tình kích động lòng người sắp đến để chia sẻ với mọi người.

Nhưng trước khi hắn kịp nhìn rõ cái gì, bỗng nhiên một bóng người từ bên cạnh xông tới, giật lấy điện thoại của hắn rồi bỏ chạy.

"Chết tiệt, cướp! Đứng lại!" Quách Nhiên nhận ra mình bị cướp, lập tức phản xạ có điều kiện mắng một câu đuổi theo.

Nhưng hắn chỉ chạy được hai bước, lại nghe thấy phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận kinh hô.

Tiếng của Phương Tử Dương và Thi Mỹ Cảnh đồng loạt vang lên, "Các người là ai? A, cướp, cứu với——"

Quách Nhiên lập tức dừng chân, từ bỏ việc đuổi theo tên cướp điện thoại, vội vã quay lại xem tình hình của Phương Tử Dương và Thi Mỹ Cảnh.

Sau đó hắn chỉ thấy Phương Tử Dương và Thi Mỹ Cảnh bị kéo lên một chiếc xe tải...

Sắc mặt Quách Nhiên tái nhợt, trong đầu chỉ còn hai chữ: Xong rồi!

***

Đối mặt với tên cướp đột nhiên xuất hiện, Phương Tử Dương chỉ giãy dụa một chút rồi giả vờ bị bắt lên chiếc xe tải.

Thi Mỹ Cảnh còn phải thoát tội cho mình sau này, lúc này tất nhiên cô ta cũng phải phối hợp diễn, vừa lên xe là lập tức bảo vệ cậu ra phía sau, một bộ dáng kiên cường hy sinh vì người khác.

"Các người, các người rốt cuộc là ai? Muốn làm gì? Có gì cứ nhằm vào tôi, không được làm hại Tử Dương ca ca. Các người có biết Tử Dương ca ca là ai không? Nếu các người dám làm điều gì quá đáng, các người nhất định không thoát được đâu."

"Lúc nãy còn có bạn của chúng tôi nhìn thấy, cậu ấy sẽ lập tức báo cảnh sát..."

Tên cướp trong xe tải che mặt, không nhìn rõ mặt và biểu cảm, nghe vậy cũng không nói gì, chỉ giáng một cú bằng gậy vào Thi Mỹ Cảnh rồi cảnh cáo, "Im miệng, nếu còn lảm nhảm thì tao sẽ chặt mày ngay lập tức!"

Giọng điệu hung dữ nghe rất đáng sợ.

Sắc mặt Thi Mỹ Cảnh trắng bệch, run rẩy không dám nói thêm lời nào, chỉ cố gắng che chắn cho Phương Tử Dương, sợ hãi nhưng vẫn cố gắng an ủi, "Tử Dương ca ca, anh yên tâm, em, em sẽ bảo vệ anh..."

Diễn xuất thật như vậy, thật đáng tiếc cô ta không thể thi vào học viện điện ảnh.

"Ừ."

Phương Tử Dương cúi đầu đáp, giọng nói có chút run rẩy, như thể cũng đang rất sợ hãi.

Nhưng từ đầu đến cuối, trên mặt và ánh mắt của cậu không hề có cảm xúc gì, lạnh lùng như cơn gió rét buốt của mùa đông.

Những người này cũng sợ đêm dài lắm mộng.

Cho nên xe tải chạy không bao lâu thì đến một nhà xưởng bỏ hoang hẻo lánh, hai người bị đẩy xuống xe, nhưng lại bị tách ra đưa tới hai căn phòng khác nhau.

Rất nhanh, Phương Tử Dương nghe thấy tiếng hét kinh hoàng của Thi Mỹ Cảnh từ phòng bên cạnh, "Đừng, các người đừng lại đây, các người không thể làm vậy, cứu tôi với..."

Sau đó là âm thanh của quần áo bị xé rách.

Nghe thấy động tĩnh từ cách vách, mấy gã đàn ông vây quanh Phương Tử Dương lập tức hưng phấn, ánh mắt nhìn chằm chằm Phương Tử Dương.

"Nhóc con, muốn trách thì trách mày đẹp trai quá, nhà lại có tiền, bọn tao không bắt mày thì thật là trái với lẽ trời. Nhưng mà đáng tiếc cho cô gái bên kia, bị mày liên lụy chậc chậc... Nhưng mày yên tâm, cô gái mảnh mai ấy bọn tao khẳng định sẽ hạ thủ lưu tình, không làm cô ấy chết đâu."

"Còn mày... tất cả phụ thuộc vào việc mày có hợp tác không. Dù sao hôm nay mày cũng không thoát được đâu, nếu không muốn chịu khổ thì ngoan ngoãn nghe lời, tránh để bọn tao không may phải đổ máu."

Nói xong, mấy người bọn họ lập tức tiến tới.

Ngay lúc đó, cuộn băng keo trói trên tay Phương Tử Dương cũng được tháo ra.

Cậu ngẩng đầu lên, trên mặt không có chút sợ hãi nào, ánh mắt lạnh lùng, "Người sau lưng cho các người bao nhiêu tiền?"

Mấy người sửng sốt.

Phương Tử Dương mở miệng lần nữa, "Tôi sẽ trả các người gấp năm lần."

Mấy người lập tức phản ứng lại, nét mặt thèm khát biến mất, thay vào đó là sự hoảng loạn, hai mặt nhìn nhau. Hiển nhiên không ngờ phản ứng của Phương Tử Dương lại bình tĩnh như vậy, thậm chí còn giống như biết điều gì đó.

Có người lập tức thay đổi sắc mặt, hơi lắp bắp, "Mày, mày nói nhảm cái gì thế. Định dùng tiền mua chuộc bọn tao, không dễ đâu. Đừng nghĩ bọn tao chưa từng thấy tiền mà dễ bị mua chuộc, bắt được mày là bọn tao sẽ có tiền rồi, đâu cần mày phải trả?"

Phương Tử Dương không để ý, tiếp tục nói, "Mười lần."

Những người này đột nhiên giật mình, đồng tử co lại.

Gấp mười lần! Không ngờ là gấp mười lần! Lần này người thuê bọn họ nói rằng thành công sẽ trả năm ngàn vạn, gấp mười lần chẳng phải là năm trăm vạn sao! Số tiền đó đủ để bọn họ sống sung túc nửa đời người!

Nhưng rất nhanh, mấy người lại trấn định lại.

Tuy rằng số tiền rất hấp dẫn, nhưng cũng phải xem tính mạng của mình có an toàn hay không. Vị tiểu thiếu gia này nói rằng sẽ trả, liệu có thật sự trả không? Nếu cậu chỉ là đang kéo dài thời gian để chờ người đến cứu thì sao? Giữa bọn bắt cóc và con tin làm gì có chuyện tín nhiệm.

Bọn họ vốn dĩ đã chuẩn bị xong chuyến này sẽ chạy trốn, thủ tục cũng đã được người thuê bọn họ chuẩn bị. Nếu lúc này đổi ý thì có thể không làm hài lòng cả hai bên, đến khi cầm được tiền cũng khó mà trốn thoát. Đừng quên bọn họ không phải là bọn bắt cóc chuyên nghiệp, thân phận dễ tra vô cùng.

Nghĩ đến đây, mấy người tỉnh táo lại, cười khẩy, "Tiểu thiếu gia hào môn quả nhiên là gan to, dám mặc cả với bọn bắt cóc, thật là..."

Tiếng nói đột nhiên ngừng lại.

Lý do là...

Không biết từ đâu, trong tay Phương Tử Dương xuất hiện một khẩu súng nhỏ cỡ bàn tay, khuôn mặt không có biểu cảm, "Có muốn thử xem đây là đồ chơi, hay là đồ thật không?"

Luật pháp ở Hoa quốc rất nghiêm ngặt, ngày thường đừng nói là súng, ngay cả ai cầm một con dao gọt trái cây trên đường cũng có thể bị gọi đến uống trà.

Mấy tên bắt cóc cũng không phải chuyên nghiệp, làm sao có thể nhận ra được thật giả.

Thế nhưng cho dù không nhận ra, bọn họ vẫn có thể phân tích được một chút: Khẩu súng trên tay Phương Tử Dương tuy nhỏ nhưng nhìn từ vẻ ngoài tinh xảo hay là chất liệu, cho dù không phải đồ thật thì cũng có 90% khả năng là súng mô phỏng, vẫn có khả năng sát thương cao!

Mấy tên bắt cóc lập tức toát mồ hôi lạnh, không dám tiến lên, cũng không thể thốt ra lời nào.

Ánh mắt Phương Tử Dương lạnh như băng, "Nếu không cần tiền, vậy thì chết đi. Nghe đây, nếu không muốn chết, thì giao ra con nhộng mang thai, sau đó qua phòng bên cạnh... làm cho Thi Mỹ Cảnh tàn phế cho tôi. Đã thích làm bệnh nhân như vậy, vậy thì nằm trên giường cả đời đi."

Giọng điệu nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào lại phảng phất mang theo áp lực khủng bố gì đó, giọng điệu bình tĩnh đến mức làm người khác nghẹt thở.

Mấy tên bắt cóc ngày thường cũng chỉ là người bình thường, làm sao gặp cảnh người ta nói chuyện sống chết dễ dàng như vậy. Cho dù trước đây bọn họ gặp đại lão muốn chỉnh chết người khác, thì cũng đều là những thủ đoạn uyển chuyển phức tạp.

Tuy rằng giờ phút này nghe có chút khoa trương, nhưng mấy người này lại vô thức cảm thấy Phương Tử Dương sẽ làm thật.

Nhưng cứ như vậy bị uy hiếp phản bội, chẳng phải quá nhát gan sao?

Tên bắt cóc có tính tình tương đối cứng rắn nhịn không được mở miệng: "Mày, mày nói muốn chết thì là muốn chết. Dù có súng thì sao chứ, một mình mày lẽ nào đánh lại được tất cả chúng tao? Đừng nghĩ rằng nói mấy câu hăm dọa..."

Tiếng nói đột nhiên dừng lại. Bị một tiếng kêu thảm thiết cắt đứt "A——".

Chưa nói hết câu, khẩu súng trong tay Phương Tử Dương đột nhiên phát ra một tia sáng đỏ như tia laser, ngay lập tức, cánh tay của một người trong bọn họ đã trực tiếp bị chặt đứt.

Cùng với tiếng hét thảm của tên bắt cóc, một cánh tay rơi xuống đất.

Mấy người còn lại thấy thế, thoáng chốc sắc mặt tái nhợt, đồng loạt lui về phía sau một bước.

Mẹ nó, cậu ta đang nói thật! Hơn nữa còn sử dụng công nghệ cao!

Phương Tử Dương ngước mắt lên, mở miệng lần nữa: "Các người vẫn muốn lãng phí thời gian của tôi sao?"

Mắt thấy khẩu súng di chuyển.

Mấy tên bắt cóc nào còn dám ngụy biện, lập tức kinh hoảng gật đầu:"Được! Chúng tôi sẽ làm ngay! Đừng bắn, đừng bắn!"

Nói xong, một trong số bọn họ lấy từ trong túi ra một hộp nhỏ đựng thuốc con nhộng rồi ném xuống đất.

Sau đó, mấy người nhặt lấy cánh tay bị đứt, loạng choạng chạy về phía cửa, rồi lũ lượt lao vào căn phòng bên cạnh, không dám có chút suy nghĩ trốn chạy.

Rất nhanh. Trong căn phòng bên cạnh lại vang lên tiếng hét chói tai hoảng sợ của Thi Mỹ Cảnh.

Không giống như vừa rồi giả vờ, lần này là tiếng thét kinh hoàng thật sự, "Đừng, các người muốn làm gì? Chúng ta đã thỏa thuận rồi, sao các người lại phản bội! Các người mau đi tìm Phương Tử Dương, cậu ta mới là mục tiêu, các người phản bội sẽ gặp rắc rối đấy! Tránh ra, a a, đừng đánh tôi, ô ô cứu với, a a a tay tôi, ư ư ư..."

Tiếng kêu thảm thiết của Thi Mỹ Cảnh vang vọng khắp nhà xưởng bỏ hoang.

Vài phút sau. Cửa phòng bên cạnh mở ra, mấy tên bắt cóc run rẩy bước ra, giọng nói sợ hãi, "Được rồi, được rồi, Phương thiếu gia yên tâm. Bảo, bảo đảm cả đời này cô ta sẽ phải nằm trên giường, không nói được thêm lời nào nữa... Phương thiếu gia, tôi, chúng tôi có thể đi được chưa?"

Phương Tử Dương nhìn vào trong căn phòng, nơi Thi Mỹ Cảnh đang nằm trên sàn, ánh mắt đầy sợ hãi, không còn động đậy được nữa, giọng điệu bình thản, "Cút."

Dứt lời, mấy tên bắt cóc như được đại xá, nhanh chóng bỏ chạy.

Phương Tử Dương cũng không lập tức rời đi, mà tìm một nơi thuận tiện để ẩn nấp.

***

Cho đến khi nhận được cuộc gọi Nghiêm Đồng đến hiện trường.

Phương Tử Dương trực tiếp từ sau lưng đánh người ngất xỉu, nhét con nhộng mang thai mà cậu lấy được từ bọn bắt cóc nhét vào miệng, sau đó giấu Nghiêm Đồng đang bất tỉnh ở một nơi khá xa nhà máy bỏ hoang.

Rồi cậu mới quay lại, tạo ra vài vết thương trên cơ thể, sau đó loạng choạng chạy ra khỏi nhà xưởng bỏ hoang...

Ở một nơi khác.

Thi Lương Thần đang tươi cười khẩn trương đi về phía công viên nhỏ, đột nhiên khựng lại, rồi ngã mạnh xuống đất, rơi vào hôn mê.

Nhưng chưa đầy một phút sau.

Thi Lương Thần trên mặt đất lại tỉnh dậy, ánh mắt bối rối nhìn xung quanh một lúc, như thể vừa nhận ra điều gì đó, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên khó có thể tin.

"Đây, đây là trở về rồi, thực sự trở về quá khứ rồi... Tử Dương, phải tìm Tử Dương... Khoan đã, bây giờ là lúc nào... Ngày 30 tháng 9 năm 20XX... Sao lại là lúc này, muộn rồi, muộn mất hai tháng rồi..."

Thi Lương Thần điên cuồng nhìn vào màn hình điện thoại, đôi mắt đỏ ngầu sụp đổ đến cả người run rẩy.

_______________

Bình luận

Truyện đang đọc