NAM PHỤ CỰC PHẨM CỦA VĂN NGỌT SỦNG SỐNG LẠI

Tạ Tranh không hiểu tại sao Đường Huân lại cố chấp với Phương Tử Dương như vậy.

Anh vẫn luôn biết Đường Huân là một người rất kiên cường, cũng chính phần kiên cường này nên hiệu suất công việc của Đường Huân rất cao, sau khi được anh phát hiện bồi dưỡng, bây giờ y chính là tâm phúc của anh.

Anh vẫn luôn rất coi trọng Đường Huân, nhiều năm cộng tác làm cho bọn họ không chỉ đơn thuần là ông chủ và nhân viên, mà giống như là anh em, so với đám người trong gia tộc chỉ biết nhòm ngó quyền lợi thì bọn họ càng giống anh em hơn.

Nhiều năm qua Đường Huân cũng không phụ kỳ vọng của anh, nhưng chỉ có một chuyện làm Tạ Tranh rất là đau đầu. Đó chính là thái độ của Đường Huân đối với Phương Tử Dương.

Không chỉ có Tạ Tranh lo lắng, Thụy Khắc vẫn luôn có quan hệ phức tạp cùng Đường Huân cũng đồng dạng thập phần đau đầu, chỉ vì Đường Huân đối xử với Phương Tử Dương thật sự quá tốt, tốt đến mức chỉ cần Phương Tử Dương bảo Đường Huân đi chết y cũng nguyện ý.

Những năm này Đường Huân đã âm thầm làm quá nhiều chuyện cho Phương Tử Dương.

Kỳ thực Phương Ngạn Đông đối với đứa con này không hề thương yêu như lời đồn đãi, mỗi lần Phương Tử Dương gây họa gì, đối phương cũng đều bỏ mặc không quan tâm, còn không chỉ là qua loa xử lý. Nếu không phải có Đường Huân ở trong bóng tối hộ giá, thanh danh hiện tại của Phương Tử Dương cũng không xấu đơn giản như vậy.

Nếu nói là vì tình yêu thì cũng không đúng, bởi vì sau nhiều năm quan sát, Tạ Tranh cùng Thụy Khắc cảm thấy không phải, Đường Huân đối với Phương Tử Dương cũng không phải yêu thích. Chứng minh ở lúc Phương Tử Dương cùng Tạ Văn Húc đính hôn, Đường Huân không hề có thái độ thương tâm khổ sở.

Y chỉ là bảo vệ đối phương, đơn thuần bảo vệ Phương Tử Dương.

Bọn họ cũng từng hỏi qua lý do, nhưng Đường Huân không muốn giải thích, mỗi người đều có một bí mật, mà Đường Huân chính là một người bướng bỉnh chấp nhất.

Lúc trước đi tìm Phương Tử Dương tỏ rõ thái độ, kỳ thực nguyên nhân lớn nhất không phải bởi vì mặt mũi Tạ gia, càng không phải vì trách nhiệm của "người cha" đối với thằng con trai nuôi tiện nghi kia, ai rãnh mà đi quản sống chết của cái tên ngu ngốc Tạ Văn Húc kia chứ.

Anh là bởi vì Đường Huân, vì Phương Tử Dương khiến Đường Huân chú ý, vậy nên Tạ gia mới quang minh chính đại cho cậu một cái chỗ dựa. Mặc dù lí do của anh có chút nghiêm túc, thái độ có chút không được bình dị gần gũi lắm, nhưng đối với một người xa lạ mang đến phiền phức cho anh em của mình, biểu hiện lúc đó của anh đã tốt lắm rồi.

Chưa bao giờ nghĩ rằng, ngược thê nhất thời thì sảng khoái, về sau Tạ Tranh truy thê hỏa tá tràng... Hiện tại anh tự cho là thái độ của mình đối với Phương Tử Dương không có bất cứ vấn đề gì.

Đặc biệt là sau khi bị cưỡng hôn, cảm xúc của Tạ Tranh đối với Phương Tử Dương càng thêm phức tạp, anh quả thực đã coi Phương Tử Dương chính là hồ ly tinh họa quốc ương dân.

Một yêu quái biết giương nang múa vuốt như vậy, làm sao cần đến Đường Huân bảo vệ chứ!

Đối với tính tình bướng bỉnh của Đường Huân, Tạ Tranh thật sự rất đau đầu, "Đường Huân, cái người kia rất nguy hiểm, cậu nên cách cậu ta xa một chút."

Lúc trước anh cảm thấy Phương Tử Dương chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một bình hoa có đầu óc đơn giản, nhưng hôm nay gặp lại, anh nhạy cảm phát giác được đứa bé kia có một sự nguy hiểm không nói rõ được.

Trực giác của anh nói cho anh biết, đối phương không phải thỏ trắng cần người bảo vệ, mà cậu ấy giống như một con sói hoang có thể cắn người bất cứ lúc nào.

Nhưng mặc cho anh khuyên bảo như thế nào, Đường Huân chính là không hề bị lay động.

Bởi vì không có đưa đồ đến cho Phương Tử Dương, nụ cười ôn hoà thường ngày của Đường Huân đối với ông chủ của mình bây giờ pha chút tinh quanh lấp loé, y dời đi sự chú ý của cái người cứ lải nhải khuyên bảo mình, "Ông chủ, anh cảm thấy Phương Tử Dương như thế nào?"

"..."

Âm thanh của Tạ Tranh dừng lại, nét mặt nghiêm túc không rõ suy nghĩ, cũng đang không kịp phản ứng lời nói của Đường Huân là có ý gì.

Đường Huân cũng không bị biểu hiện của anh mà ngoài ý muốn, ông chủ của mình mà y còn không hiểu sao? Theo thói quen mà đẩy kính mắt, Đường Huân treo lên nụ cười ấm áp như gió xuân, "Ông chủ, anh cảm thấy kết hôn với Phương Tử Dương thì như thế nào?"

Tạ Tranh: "..."

Đường Huân cười híp mặt, "Ông chủ, tuy rằng Phương Tử Dương có hôn ước với Tạ Văn Húc, nhưng chỉ là đính hôn chứ không phải kết hôn a, hai người trong cuộc đã không muốn tiếp tục mối hôn sự này, mà ngài chính là một người quân tử, nếu đã chiếm tiện nghi của con người ta rồi mà không chịu trách nhiệm thì không tốt lắm đâu."

Tạ Tranh: "..."

Vẻ mặt nghiêm túc của Tạ Tranh có chút không nhịn được, hai tai đỏ bừng.

Anh khẳng định người kia chắc chắn là một tên tiểu yêu tinh, đạo hạnh như vậy... Không được!

...

Tối nay nhất định là một đêm không ngủ.

Bởi vì Phương Tử Dương phản kích không theo bình thường, bất kể là trên internet hay bên ngoài đều đang kịch liệt thảo luận.

Thời điểm ngày hôm sau rời giường, Phương Tử Dương đi xem tin tức trên mạng, không khỏi lộ ra một nụ cười.

Phương thị tốn rất nhiều tiền của bồi dưỡng đoàn luật sư này quả thực không hề phung phí, hiệu suất làm việc thực sự quá cao, mà bên phía cảnh sát dưới áp lực dư luận cũng không thể không nhanh chóng tra xét.

Tạm thời không quan tâm đến kết quả tra xét, mà đám người có trong danh sách của đoàn luật sư chuẩn bị, trong một đêm đều bị mời đến cục cảnh sát uống trà, bắt đầu tiến hành thẩm vấn.

Đám anh hùng bàn phím trắng trợn chửi bới không chút kiêng dè, lần này mạnh mẽ ngã ngựa, việc bạo lực mạng có thể nói là lớn, cũng có thể nói là nhỏ, nhưng phạm vi ảnh hưởng lại không hề nhỏ.

Phương Tử Dương đã quyết định không thể bỏ qua dễ dàng cho những người đó.

Đừng bảo rằng những anh hùng bàn phím đó đáng thương, bọn họ bị người gây xích mích, nên biết rằng ngôn ngữ cũng là một loại vũ khí, những người này cũng không phải vô tội. Sở dĩ bọn họ dám hung hăng không kiêng dè gì ở trên mạng, chính là do không có đủ uy hiếp.

Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho hành vi của chính mình, ai cũng không ngoại lệ, nếu chuyện gì cũng mặc kệ, vậy thì còn cần pháp luật để làm gì?

Nếu pháp luật đã quy định, mà những người này lại vi phạm pháp luật, vậy thì chịu trừng phạt cũng không oan uổng cho bọn họ. Đời trước cậu nhịn, nhưng đời này cậu nhất định bắt đám người này phải chịu giáo huấn.

Nghiêm Đồng không phải rất hiền lành lương thiện sao? Không phải thích lợi dụng người khác để đạt được mục đích của mình sao? Chờ vụ án của những người này kết thúc, trong hồ sơ của bọn họ có vết đen, đợi cho người nhà của đám người đó tìm tới cửa giận chó đánh mèo, để xem Nghiêm Đồng sẽ phản ứng như thế nào?

Thật là phi thường mong chờ.

Cậu muốn cho Nghiêm Đồng trải nghiệm một chút hậu quả do hành vi của chính hắn gây ra.

Sáng sớm, tâm tình sảng khoái lướt xem tin tức, ăn xong điểm tâm, lại thưởng thức bầu không khí không đúng lắm của hai cha con Phương Ngạn Đông, lúc này Phương Tử Dương mới trở về phòng tiếp tục gõ máy tính, chỉnh lý tài sản trong tay mình, rồi lên kế hoạch tiếp theo.

Dưới sự cưng chiều sinh hư của Phương Ngạn Đông, đối với tình huống tài sản lưu động trong tay cậu vẫn luôn mơ mơ hồ hồ, mà đời trước đợi đến khi cậu ý thức được vấn đề cũng đã muộn.

Những tài sản này không chỉ trở thành tiền vốn mà cậu muốn đối phó với kẻ địch, mà cậu cũng không cam lòng để lại tiện nghi cho người ngoài.

Sau khi tỉ mỉ kiểm kê lại, tâm tình Phương Tử Dương thật sự là khó chịu không thôi.

Cho dù đã sớm có chuẩn bị tâm lý, cậu vẫn bị sự hồ đồ lúc trước của mình chọc cho đau tim, lại vừa hận Phương Ngạn Đông giảo hoạt, cũng oán chính mình trước đây quá mức vô dụng, dễ dàng tin người.

Bề ngoài thì tài sản ở trong tay cậu quả thực nhiều đến khiến người ghen tị. Tạm bỏ qua tài sản của ông ngoại để lại phải 20 tuổi mới có thể kế thừa, chỉ riêng số hoa hồng được chia từ cổ phần Phương thị mỗi năm, cộng với tiền tiêu vặt mà Phương Ngạn Đông cho cậu, nhìn thì phong quang vô hạn khiến người hâm mộ, nhưng thực tế thì là một phú nhị đại cực kì túng quẫn.

Người ngoài không biết rằng, xác thực Phương Ngạn Đông có đem hoa hồng từ cổ phần chia cho cậu, còn cho thêm tiền tiêu vặt, nhưng trong bóng tối lại bảo chú Lưu vú Trương dụ cậu đi thu gom đồ cổ cùng chơi đổ thạch, đem tất cả tiền của cậu lừa không còn một cắc.

Phương Tử Dương tỉ mỉ tính toán một phen, những năm này đã ném vào bao nhiêu cho đồ cổ giả và đổ thạch. Sau đó phát hiện, Phương Ngạn Đông đã lừa từ tay cậu hoàn hoàn chỉnh chỉnh hai ngàn ba trăm triệu!!

Bây giờ trong tay cậu không có bao nhiêu tiền, nếu có cũng chỉ là hầm phế liệu nguyên thạch cùng đồ cổ giả, còn có tài sản của ông ngoại để lại chưa thể vận dụng được.

Nghĩ tới đây Phương Tử Dương càng hận.

Cậu thật sự không hiểu lí do tại sao Phương Ngạn Đông lại đối xử với cậu như vậy, từ nhỏ cậu đã cực kỳ tín nhiệm người cha này, nếu Phương Ngạn Đông muốn tiền trong tay cậu, cậu nhất định sẽ cam tâm tình nguyện đưa cho hắn, bởi vì trong lòng cậu, ba ba thật sự rất quan trọng.

Nhưng tại sao Phương Ngạn Đông lại muốn dùng thủ đoạn nham hiểm như vậy đối với cậu? Cậu cũng là con trai ruột của hắn a. Thật sự mỗi lần nhớ tới, cậu liền cảm thấy lạnh đến thấu xương.

Từ sau khi sống lại, cậu đã không còn đau lòng, chỉ có hận.

Sau khi kiểm kê xong tài sản, trong đầu Phương Tử Dương đã có một kế hoạch tỉ mỉ. Bất quá bây giờ cậu có vài chuyện quan trọng hơn cần làm.

Đầu tiên chính là, phá hoại chuyện kỳ quái mà Nghiêm Đồng đã làm ở club Crown, làm rõ động cơ đằng sau của đối phương.

Thứ hai chính là, giải quyết chú Lưu vú Trương phản bội cậu, thu hồi 2 ngàn 3 trăm triệu bị lừa.

Thứ ba là giải quyết bàn tay vàng mà Nghiêm Đồng đã ghi nhớ, chuẩn bị cho tương lai.

Trước hết cần phải giải quyết ba chuyện như lửa xém lông mày này, nếu không thì trong lòng cậu cũng không an tâm.

Ngoài ra, còn có...

Phương Tử Dương cúi đầu, tầm mắt rời vào trên bụng của mình, thần sắc vô cùng kiên định.

Đứa bé kia... Cậu muốn gặp lại đứa bé ấy, lần này cậu sẽ chăm sóc nó thật tốt. Về phần cha đứa bé, trước khi sinh ra đã ở chỗ nào thì sau khi sinh xong cứ lăn đến chỗ đó đi, đời trước bọn họ cũng chẳng có giao tiếp gì không phải sao.

...

Bình luận

Truyện đang đọc