NAM PHỤ CỰC PHẨM CỦA VĂN NGỌT SỦNG SỐNG LẠI

Phương Tử Dương gắt gao nhìn chằm chằm quyển sách ở trong tay, bên trong có quá nhiều nội dung mà cậu quen biết. Chỉ có điều tất cả mọi chuyện ở trong sách là được triển khai theo góc độ của Nghiêm Đồng.

Trong sách, Nghiêm Đồng xuyên vào một quyển tiểu thuyết, chỉ có điều thân phận là một người qua đường. Đối với thân phận này, ban đầu Nghiêm Đồng có chút oán giận, hắn cảm thấy bản thân xuyên qua một người quá phổ thông, không có hào quang của người xuyên việt gì cả.

Rất nhanh hắn đã tự an ủi bản thân xong, dựa vào ưu thế biết được nội dung trong sách, hắn chuẩn bị đoạt đi bàn tay vàng của nhân vật chính, hắn muốn tương lai bản thân sẽ trở thành một đại nhân vật, bản thân đi lên đỉnh cao của đời người. Còn về nhân vật chính, hắn biểu thị "hùng hồn" là mọi người đường ai nấy đi, không liên quan đến nhau.

Về phần vai chính nguyên bản, với thân phận và năng lực thì dù cho không có bàn tay vàng thì người nọ cũng sẽ không kém, bàn tay để hắn cầm lấy thì mới có thể phát huy tác dụng...

Thế nhưng suy nghĩ của hắn lại tiến hành chẳng hề thuận lợi.

Vốn tưởng rằng bàn tay vàng của vai chính là ven đường tiện tay mua, ai mà ngờ sau khi xuyên vào mới biết ngọc tử kia căn bản không phải là mua, mà là đồ vật tổ truyền của gia tộc nhà mẹ người ta!

Điều này làm cho Nghiêm Đồng gặp khó khăn, không có bàn tay vàng kia, cho dù hắn có biết trước nội dung thì cũng không làm gì được.

Nếu như là những người xuyên không khác, có lẽ tới đây sẽ thay đổi suy nghĩ, nếu như vận mệnh chú định không chiếm được bàn tay vàng, không bằng mau chóng ôm đùi vai chính, cùng vai chính sống vui vẻ thì tương lai hẳn là sẽ không kém.

Nhưng Nghiêm Đồng lại khác biệt.

Trước khi xuyên sách hắn cũng không phải là một người có tam quan đoan chính, sinh hoạt phổ thông thất bại đã khiến cho tâm tính của hắn vặn vẹo, tính cách đố kỵ, chỉ cần bên cạnh có bạn thân sống tốt hơn hắn, ngoài mặt hắn sẽ vui vẻ, nhưng nội tâm đã sớm đố kị chửi bới, cảm thấy ông trời bất công.

Cho nên khi biết được bản thân không thể chiếm lấy bàn tay vàng, hắn liền phẫn nộ, cảm thấy bản thân bị lừa dối.

Rõ ràng trong sách "Phương Tử Dương" nói với người khác ngọc tử là tiện tay mua, kết quả lại là đồ vật tổ truyền, cậu ta lừa gặt như vậy, một chút cũng không giống như là vai chính thiện lương cùng chính trực!

Mà vào lúc này, hắn liền phát hiện một bí mật kinh thiên động địa.

Mẹ của hắn nói cho hắn biết, kỳ thực hắn là con trai của Phương Ngạn Đông, chính là Phương gia ở Giang thị, hắn không nên sống hèn mọn như vậy, hắn vốn nên được người chú ý, được người vây quanh, phong quang vô hạn.

Đều là do mẹ của Phương Tử Dương đoạt đi tất cả, lấy đi sinh hoạt thuộc về mẹ con bọn họ, hại hắn trở thành một đứa con riêng không có cha. Hai mẹ con bọn họ nhiều năm liên tục phải thay đổi chỗ ở là vì tránh né mẹ của Phương Tử Dương.

Đối với việc này, Nghiêm Đồng cực kỳ giận dữ.

Hắn cảm thấy hắn đã tìm ra được chân tướng, Phương Tử Dương căn bản không phải là vai chính thiện lương chính trực gì, bên ngoài hiền lành nhưng nội tâm đen tối, con trai của một kẻ tiểu tam!

Sau khi biết được "chân tướng", Nghiêm Đồng liền thay đổi ý định lúc trước của mình, hắn quyết định muốn thay nguyên thân đoạt lại những gì thuộc về mẹ con bọn họ, vạch trần bộ mặt thật của Phương Tử Dương.

...

Chuyện sau đó giống như những gì Phương Tử Dương từng trải.

Nghiêm Đồng nỗ lực thi vào trường cấp ba của cậu, từ lúc bắt đầu nhập học đã lên kế hoạch, trước tiên hủy hoại thanh danh của cậu, làm hao mòn ý chí của cậu, để cho ba năm cấp ba của cậu bị người người khinh bỉ cùng chửi bởi, không có cách nào chăm chú học tập.

Nghiêm Đồng biết được nội dung tiểu thuyết, hắn biết tuy rằng Phương Tử Dương có chút tính cách thiếu gia, nhưng năng lực bản thân rất mạnh, thành tích học tập ưu tú, cho nên tương lai về sau cậu nhất định sẽ trở thành một tài năng mới trong giới kinh doanh.

Cho nên hắn cần phải phá vỡ tảng đá này trước tiên, bằng không chỉ sợ về sau hắn sẽ không thể ứng phó được đối thủ.

Chuyện tiến hành rất thuận lợi.

Giống như kế hoạch của Nghiêm Đồng, cậu biến thành người có tính khí kém, thành tích thấp, mà anh trai cùng vị hôn phu của cậu lại sinh ra hảo cảm với Nghiêm Đồng, bạn tốt của cậu Từ Gia Khánh càng là vì Nghiêm Đồng mà tính kế sau lưng cậu.

Bởi vì sự kiện bạo lực học đường mà ảnh hưởng đến thành tích thi vào đại học của Phương Tử Dương, nhân sinh của cậu triệt để chuyển ngoặc, Nghiêm Đồng ẩn nhẫn ba năm rốt cuộc cũng có thể ngẩng cao đầu.

Nhưng mà Nghiêm Đồng cũng không có trực tiếp đến Phương gia nhận thân. Bởi vì hắn biết vài năm sau Phương gia sẽ phá sản, mà cho dù có không phá sản thì với thân phận con riêng, hắn đến Phương gia khẳng định cũng sẽ bị khinh bỉ, đây không phải điều hắn muốn.

Cho nên hắn lợi dụng hảo cảm của Phương Khiêm Hạo, dùng thân phận bạn bè mà tiến vào Phương gia, sau đó tìm cơ hội chiếm lấy bàn tay vàng của Phương Tử Dương. Sau đó hắn phát hiện bàn tay vàng không chỉ có kỹ thuận khoa học tiên tiến, mà còn có rất nhiều phương thuốc thần kỳ.

Nghiêm Đồng liền lợi dụng những phương thuốc cùng các kỹ thuật khoa học tiên tiến, hắn kết giao với rất nhiều người nổi tiếng, vô số thanh niên tuấn kiệt bị hắn hấp dẫn, sống như cá gặp nước bên trong xã hội thượng lưu, trở thành thanh niên nổi tiếng, siêu sao quốc tế...

Mà trong thời gian này, các loại scandal bát quái của Nghiêm Đồng cùng các người nổi tiếng cũng là một điểm sáng trong tiểu thuyết. Chỉ có điều là cuối cùng Nghiêm Đồng lại chọn kết hôn với Phương Ngạn Đông, bởi vì những người theo đuổi kia tuy rằng cũng ưu tú, nhưng bởi vì tuổi tác nên thiếu đi một phần thành thục ổn trọng.

Trọng yếu hơn là những người theo đuổi kia đều dựa vào gia tộc, sau khi kết hôn còn phải đấu đá với người nhà, mà Phương gia thì có bối cảnh thân thích đơn giản, Phương Ngạn Đông lại còn là người làm chủ gia tộc.

Đẹp trai lắm tiền, thành thục săn sóc, cũng không có các loại thân thích cực phẩm, còn có con riêng bảo vệ, Phương Ngạn Đông là ứng cử viên tốt nhất để kết hôn.

Về vấn đề quan hệ cha con giữa hắn và Phương Ngạn Đông, vốn là giả dối không có thật, tất cả đều là âm mưu của mẹ nuôi Nghiêm Đồng, bà ta chính là lợi dụng hắn để cướp lấy vị trí phu nhân Phương gia mà thôi.

Sau khi hiểu lầm được giải trừ, hai bên tình nguyện...

Mà Phương Tử Dương cậu thì lại từ vai chính biến thành pháo hôi ác độc gieo gió gặt bão, cậu vô số lần hãm hại Nghiêm Đồng, nhưng cuối cùng lại gieo gió gặt bão, ai cũng bảo cậu là tự làm tự chịu. Dù cho cậu đã chết cũng không thể yên tĩnh, ngay sau khi cậu vừa chết, đối tượng xảy ra một đêm tình với cậu liên nhảy ra báo thù cho cậu và đứa bé.

Tiếp theo chính là Nghiêm Đồng triển khai năng lực làm mất mặt đối thủ mới, ép chết đối phương, từ đây mới bắt đầu cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn...

...

Nhìn từ góc độ khác, từ lúc hắn xuyên sách liền bắt đầu câu chuyện nghịch tập sảng văn, thoải mái làm mất mặt đối thủ, khiến người xem muốn ngừng mà không được.

Nhưng đối với Phương Tử Dương mà nói, cậu là hận đến thấu tim gan.

Cậu liền hiểu được vì sao mà từ sau khi gặp được Nghiêm Đồng, ba năm cấp ba của cậu sao mà lại xui xẻo như vậy. Nguyên lai là do đây, do hắn ta cố ý lên kế hoạch hãm hại cậu!

Nhưng khiến cậu hận nhất không phải là Nghiêm Đồng, mà Phương Ngạn Đông, Phương Khiêm Hạo cùng Tạ Văn Húc!

Ba người này, một là cha ruột của cậu, một là anh trai ruột, một là thanh mai trúc mã vị hôn phu của cậu. Bọn họ là người thân thiết nhất với cậu, đáng lí ra bọn họ nên đứng về phía cậu!

Vậy mà ba người này lại làm cái gì?

Máu lạnh vô tình, không quản không hỏi, nhẫn tâm bỏ đá xuống giếng!

Phương Ngạn Đông vì Nghiêm Đồng mà ngoảnh mặt làm ngơ cậu, lạnh lùng bàng quan...

Phương Khiêm Hạo anh trai tốt của cậu không chỉ giúp kẻ ác làm xấu, còn đích thân hại chết con của cậu...

Tạ Văn Húc càng là thứ lòng lang dạ sói, không quan tâm đến tình cảm từ nhỏ đến lớn của bọn họ, còn đi tính kế vụ hại cậu...

Những người này máu lạnh tuyệt tình như vậy, mà còn tự khoác lên mình đại nghĩa diệt thân, hào phóng khoan dung!

Chỉ hận cậu đời trước quá ngu ngốc, lại không phòng bị những người này.

Chuyện Nghiêm Đồng lo lắng quả thực không sai, mặc dù Phương Tử Dương là một thiếu gia thích hưởng lạc, nhưng cậu quả thực có năng lực, trời sinh cậu đã có IQ cao hơn người bình thường.

Đời trước cậu bị người tính kế hãm hại thảm như vậy, nhưng sau đó cậu vẫn đối phó được với Nghiêm Đồng, cậu khuấy đảo đến máu tanh mưa gió, tuy rằng cuối cùng vẫn thất bại, nhưng không thể phủ nhận rằng là cậu rất có năng lực.

Bây giờ có phòng bị, cậu không cảm thấy chính mình còn có thể thua thảm như vậy.

Chỉ là bây giờ cậu có rất nhiều nghi vấn không thể hiểu rõ, cho dù đã xem qua nội dung tiểu thuyết, nhưng có vài chỗ rất quái dị không thể nghĩ ra.

Ví dụ như, ở trong sách, thời điểm thân phận "con riêng" của Nghiêm Đồng bị vạch trần, tại sao lại thuận lợi như vậy, không có ai hoài nghi, giám định huyết thống cũng không thể phát hiện, năng lực lúc đó của mẹ con Nghiêm Đồng cũng không thể dễ dàng làm được điều đó.

Hay nói đến cái khác, đối tượng tình một đêm của cậu, tại sao thời gian trôi qua lâu như vậy rồi bỗng nhiên lại nhảy ra báo thù cho cậu? Trong sách nói đối phương là người thừa kế của một tập đoàn tài phiệt nào đó ở nước ngoài, nói cách khác đối phương là một người nước ngoài.

Nhưng mà... đứa con của cậu sau khi sinh ra rõ ràng là một người Trung Quốc chính thống, một chút huyết thống người nước ngoài cũng không có, căn bản không phải con lai.

Mặc dù cậu căn bản không nhớ rõ dung mạo của đối tượng tình một đêm kia ra sao, nhưng huyết thống con của cậu không thể là giả được, cho nên cái người thừa kế tài phiệt kia báo thù cho cậu hẳn là có vấn đề.

Tuy rằng Phương Tử Dương hận đến ói ra máu, cậu ước gì hiện tại có thể đem kẻ thù lột da rút gân, nhưng cậu biết bản thân cần phải bình tĩnh.

Thời điểm Nghiêm Đồng phát hiện lai lịch bàn tay vàng của cậu không giống trong sách, điều ấy có thể chứng minh rằng đôi lúc rất nhiều chuyện sẽ không đơn giản như bề ngoài.

Nội dung một quyển sách có nhiều đi chăng nữa thì cũng sẽ có hạn, nó không thể ghi chép toàn bộ thế giới, nó chỉ thông qua một góc nhìn nào đó mà triển khai thôi, mà đôi khi mắt thấy cũng chưa chắc đã là chân tướng.

Đời trước cậu thảm như vậy, tuyệt đối không thể chỉ do một mình Nghiêm Đồng gây ra.

Bất quá bây giờ nhìn thấy được quyển sách này là phúc của cậu, cuối cùng cậu cũng coi như là ngu ngốc lơ mơ không biết gì nữa cả, ít nhất cậu cũng nhận thức được kẻ thù của mình. Biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng, nhờ điều này đủ để cậu tăng thêm không ít ưu thế.

Đúng rồi, theo như trong sách thì sau sự kiện bắt nạt, Nghiêm Đồng còn làm một chuyện rất là kỳ quái. Đó chính là đi một chuyến đến một club, ở nơi đó cố tình làm rơi mấy tấm ảnh, sau đó bị một anh chàng mắt kính gọng vàng nhặt được.

Nhưng về sau thì anh chàng đẹp trai mắt kính gọng vàng này cũng không có phần diễn gì ở trong sách, mà trong sách cũng không nói tại sao Nghiêm Đồng lại làm như vậy, chỉ là không lâu sau đó tâm tình của Nghiêm Đồng rất cao hứng, ánh mắt hắn ta nhìn cậu cũng rất là kỳ quái, mang theo nụ cười cười trên sự đau khổ của người khác.

Lúc đó Phương Tử Dương không biết Nghiêm Đồng lại lên cơn điên gì, nhưng bây giờ cậu đột nhiên cảm thấy có chút vấn đề. Mặc dù không biết là gì, nhưng điều này biểu lộ một tin tức...

Đó là anh chàng đẹp trai mang mắt kính gọng vàng hẳn là một nhân vật rất là trọng yếu, mà mấy tấm ảnh bị Nghiêm Đồng làm rơi cũng là đồ vật then chốt...

Người kia có thể là sẽ tạo thành hậu quả xấu gì đó cho cậu, nếu không thì Nghiêm Đồng cũng không cao hứng như vậy.

Cậu từng nghe nói qua cái club kia, là một club cao cấp, khách ra vào cấp bậc cơ bản đều như Phương Ngạn Đông, chỉ nhìn thẻ hội viên không nhìn người, mà như Phương Ngạn Đông cũng chỉ có một tấm thẻ hội viên mà thôi.

Mặc dù không biết tại sao Nghiêm Đồng lại làm như vậy, nhưng rất rõ ràng là chuyện này tuyệt đối không thể để cho Nghiêm Đồng thành công.

Đã như vậy...

Phương Tử Dương mở mắt ra, đem điện thoại di động đã tắt máy mở ra, nhìn chằm chằm màn hình, hơn một trăm cái cuộc gọi của Phương Ngạn Đông vẫn chưa nhận, cong lên khóe môi khẽ mỉm cười.

Cậu đứng dậy, gọi tài xế tới đón trở về nhà.

...

Bình luận

Truyện đang đọc