NAM PHỤ CỰC PHẨM CỦA VĂN NGỌT SỦNG SỐNG LẠI

Phương Tử Dương mở to mắt, bên trong tràn ngập khiếp sợ.

Hơi thở nóng bỏng bao trùm toàn bộ cơ thể cậu, gáy bị ai đó giữ chặt, trên môi truyền đến cảm giác mềm mại ngọt ngào.

Nụ hôn không quá thành thạo, nhưng lại mang theo sự dịu dàng khiến người ta khó có thể chống lại.

Phương Tử Dương rất muốn đẩy người đàn ông trước mặt ra, nhưng cậu không thể làm được, người đã từng chịu lạnh lẽo như cậu không thể nào kháng cự lại sự ấm áp.

Hai tay run rẩy nắm chặt lấy áo của Tạ Tranh, trong đầu cậu đều khiếp sợ và không dám tin.

Không biết qua bao lâu.

Tạ Tranh mới rời khỏi, ánh mắt sâu thẳm rơi vào đôi môi hơi đỏ sưng của cậu, khuôn mặt lạnh lùng mang theo một chút ửng đỏ.

"Xin lỗi, có chút hơi mạnh tay, lần sau anh sẽ cố gắng. Nhưng sưng đỏ lên như thế này, quả nhiên đẹp như trong phim."

Phương Tử Dương:...

Bỗng chốc tất cả cảm xúc đều tan biến!

Chờ đã, giờ không phải lúc để nghĩ về chuyện này.

Nhớ lại những lời vừa nghe thấy, Phương Tử Dương cũng không còn bận tâm đến việc mình vừa bị lợi dụng, lập tức kéo chăn trên người ra, quỳ lên đối mặt, sốt ruột muốn khóc, giọng điệu run rẩy, "Anh vừa nói gì? Tạ đại ca, lời anh vừa nói có ý gì?"

Cái gì mà "con của tôi", là... là ý mà cậu đang nghĩ sao?

Nghe vậy, Tạ Tranh không trả lời ngay, mà khuôn mặt lạnh lùng càng đỏ hơn.

Nhưng khi thấy bộ dáng sốt ruột đến mức sắp khóc của Phương Tử Dương, anh cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp lấy điện thoại ra, nhấn vài cái, tìm ra bức ảnh trước đây đeo nhẫn rồi đưa cho Phương Tử Dương.

"Lúc trước vẫn không nói cho em biết, là bởi vì bị lời em nói ra hù dọa, mãi chưa quyết định có nên chấp nhận tình cảm của em hay không. Chiếc nhẫn mà em đang tìm là của anh..."

Ánh mắt Tạ Tranh sáng quắc nhìn Phương Tử Dương, tâm tình nóng bỏng và kích động trước nay chưa từng có.

Vừa rồi nghe những lời từ chối dứt khoát của Phương Tử Dương, trong lòng anh không phải không có chút khó chịu, đặc biệt là khi Phương Tử Dương nói rằng hoàn toàn không thích chủ nhân của chiếc nhẫn mà cậu luôn tìm kiếm, nói rằng tất cả đều là dối trá, anh cảm thấy như bị rút cạn sức lực, niềm tin bao lâu nay bị đánh nát.

Nhưng ngay sau đó, anh lại được kéo trở về thiên đường, Phương Tử Dương nói rằng muốn có con với anh, có một đứa con với anh.

Mặc dù Phương Tử Dương liên tục nhấn mạnh chỉ đơn thuần là muốn có một đứa con, không liên quan gì đến tình cảm yêu đương. Nhưng điều đó có quan trọng không? Đối phương đã sẵn sàng cùng anh tạo ra một sinh mệnh nhỏ, điều đó có nghĩa là trong lòng cậu, anh là người đặc biệt.

Cho dù hiện tại không thích, nhưng tương lai thì sao? Tình cảm không phải có thể bồi dưỡng và phát triển sao? Trước đây anh cũng không thích Phương Tử Dương, nhưng giờ thì đã thích rồi đấy thôi?

Bọn họ, có thời gian cả đời.

"Phương Tử Dương, anh thực sự không thể hiểu hết những lời em nói lúc nãy, nhưng anh không chỉ thích mỗi sự ngoan ngoãn đơn thuần của em. Anh biết mình không thể thay đổi bất kỳ quyết định nào của em, nhưng anh có thể thay đổi bản thân mình."

"Thật ra anh cũng không chính trực như em tưởng, chúng ta là người cùng một thế giới. Anh không cho rằng những gì anh làm đều có thể gọi là độc ác, những kẻ đó muốn hại em, cái kết của bọn họ bây giờ chỉ là quả báo, nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình. Nếu lòng tốt khiến em bị tổn thương, thì anh thà người mình thích trở thành ma quỷ..."

Mặc dù những chuyện trước đây của Phương Tử Dương anh không rõ lắm, nhưng những chuyện xảy ra xung quanh cậu hiện giờ, anh gần như đều chứng kiến.

Dù là Phương Ngạn Đông hay Phương Khiêm Hạo, hoặc bây giờ là Thi Mỹ Cảnh, không ai trong số họ là vô tội. Dù Phương Tử Dương không ra tay, anh cũng sẽ ra tay, dùng đức báo oán, lấy gì báo đức?

"Anh thực sự không thích người đầy toan tính, nhưng em không giống vậy."

Ánh mắt Tạ Tranh nghiêm túc, nhìn không ra chút trái lương tâm nào.

Phương Tử Dương bỗng nhiên cảm thấy sống mũi cay xè, "Anh đúng là tiêu chuẩn kép..."

Tạ Tranh mím môi, rất không đồng ý, nhấn mạnh, "Em vốn đã rất tốt rồi."

Ánh mắt anh luôn rất tốt, những người và dự án mà anh chọn chưa bao giờ bị lỗ hay đánh giá sai lầm, anh nói cậu rất tốt, thì cậu thật sự rất tốt, còn những người nói không tốt chắc chắn đều là những kẻ không có mắt!

Thái độ tự tin đến thế của người đàn ông khiến Phương Tử Dương nhịn không được nín khóc muốn cười.

Ánh mắt cậu lại rơi vào điện thoại mà Tạ Tranh vừa đưa tới, chiếc nhẫn trên tay Tạ Tranh trong bức ảnh hoàn toàn giống với ký ức của cậu, bỗng dưng cảm thấy số phận thật trêu ngươi.

Hóa ra người mà cậu đã tìm kiếm bấy lâu nay lại ngay trước mắt mình.

Khó trách lúc trước người đàn ông kia rõ ràng đã để lại nhẫn và phương thức liên lạc, nhưng sau đó lại không xuất hiện để tìm cậu...

Khó trách khi cậu và Tạ Tranh xảy ra chuyện hôm đó mà Nghiêm Đồng không mang người đến bắt gian ngay lập tức, hủy hoại danh dự của cậu...

Khó trách khi Nghiêm Đồng lại xúi giục Phương Khiêm Hạo đến quấy rối cậu khi cậu đang yên tĩnh dưỡng thai, hóa ra là vì biết đứa bé của cậu là huyết thống của dòng chính Tạ gia...

Khó trách sau này cậu không thể tìm thấy người, hóa ra là vì người đó đã chết từ lâu rồi.

Nhớ lại việc trước đây cậu còn từng oán hận Tạ Tranh.

Phương Tử Dương không nhịn được mà muốn khóc một trận thật to.

Cậu dám khẳng định, cái chết của Tạ Tranh lúc đó tuyệt đối không chỉ đơn thuần vì tranh giành gia sản, chắc chắn là do Nghiêm Đồng phát hiện người phát sinh quan hệ với cậu là Tạ Tranh, lo sợ Tạ Tranh trở thành chỗ dựa của cậu, nên mới khiến Tạ Tranh chết nhanh như vậy.

Kiếp trước cậu giống như tai tinh, tất cả những người đối xử tốt với cậu đều không có kết cục tốt đẹp.

"Tạ Tranh, từ hôm nay chúng ta hẹn hò. Nhưng xin anh hãy hứa với em, nếu có ngày anh không còn thích em nữa, thì hãy nói thẳng với em được không? Em ghét việc bị người khác lừa dối..."

Phương Tử Dương không nhịn được mà chủ động đưa tay ôm lấy eo Tạ Tranh, vùi đầu vào ngực đối phương.

Ở phương diện tình cảm, cậu thực sự không còn tự tin nữa, nhưng nếu là Tạ Tranh, cậu sẵn sàng thử lại lần nữa, dù kết quả lần này có thể vẫn không trọn vẹn, nhưng lần này cậu cam tâm tình nguyện.

Cậu thật sự, thật sự rất muốn một lần nữa được ôm lấy ánh sáng.

"Được."

Tạ Tranh gật đầu, không nói lời hứa hẹn, nhưng trên khuôn mặt lạnh lùng lại tràn đầy ý cười.

Thiếu niên của anh thật sự rất biết cách làm nũng, làm sao mà anh có thể không thích được.

Nhưng làm nũng tuy rằng rất đáng yêu, khóc lóc mà làm nũng lại khiến người ta đau lòng, thiếu niên vẫn nên làm một tiểu vương tử kiêu ngạo thì hơn.

Tạ Tranh vỗ vỗ lưng người trong ngực, giọng nói trầm thấp an ủi, "Ngoan, đừng khóc, khóc sưng mắt thì không đẹp đâu, ngoan..."

Giọng điệu giống như dỗ trẻ con.

Tuổi linh hồn đã hai mươi tám, thanh niên lớn tuổi Phương Tử Dương mặt già đỏ lên, một lần nữa mọi cảm xúc cảm động đều tan biến, chỉ cảm thấy thật mất mặt.

Dỗ như vậy cảm giác cậu giống như một người thiểu năng trí tuệ...

Cậu không nhịn được ngẩng đầu lên, giọng hơi nghẹn ngào, cố vớt vát thể diện, lý do rất sứt sẹo, "Em không khóc, chỉ là có cát bay vào mắt thôi!"

"Ừ, vậy là anh nghe nhầm, để anh thổi cho..."

Sắc mặt Tạ Tranh không hề thay đổi, vừa nói dối để phối hợp với vợ nhỏ của mình, lại nhân cơ hội hôn lên đôi mắt xinh đẹp mà anh luôn tâm tâm niệm niệm mấy cái.

Phương Tử Dương:...

Không phải đã nói là thổi sao?

Tạ Tranh hoàn toàn không nhận ra mình đã bước vào con đường u mê, sau khi hôn mắt Phương Tử Dương xong, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, lập tức cầm lại điện thoại mà lúc nãy đưa cho cậu.

Sau đó, anh đưa một tay nắm lấy tay Phương Tử Dương, tay kia cầm điện thoại chụp tấm ảnh hai người tay trong tay.

"Anh chụp cái này làm gì?"

Phương Tử Dương có thể đoán được ý định của Tạ Tranh, nhưng vẫn không kìm được mà hỏi, mặt hơi ửng đỏ.

Chi tiết phản ánh lòng người, Tạ Tranh muốn ghi lại khoảnh khắc nắm tay để kỷ niệm ngày bọn họ chính thức hẹn hò sao? Cảm giác được người khác đặt trong tim thật sự có chút xấu hổ, nhưng cũng rất tốt.

Tuy nhiên, cậu vẫn đánh giá thấp sự ngọt ngào của một người đàn ông đang yêu.

Tạ Tranh còn muộn tao hơn cậu nghĩ, sau khi chụp ảnh xong lập tức đăng thẳng lên mạng xã hội với dòng trạng thái: "Vợ nhỏ của tôi, thoát kiếp FA, mong mọi người biết."

Phương Tử Dương:...

Thoát kiếp FA thì có thể hiểu được, nhưng "vợ nhỏ" là cái quỷ gì? Tạ Tranh cũng bị xuyên sách rồi à?

Sau khi đăng trạng thái lên mạng xã hội, tai của Tạ Tranh đỏ ửng lên.

"Từ sau khi rời khỏi Tạ gia, nhiều người lại bắt đầu rục rịch có ý định giới thiệu đối tượng cho anh. Nhưng anh là người có nguyên tắc, anh chỉ thích em thôi. Để tránh rắc rối, anh phải nói cho người khác biết rằng mình đã có người yêu rồi... Gọi là vợ nhỏ sẽ che mắt mọi người tốt hơn, trước khi chi thứ hai tan rã hoàn toàn, anh không muốn em lọt vào tầm ngắm của bọn họ."

Mặc dù bây giờ đã cắt đứt với chi thứ hai, nhưng trước khi họ bị tiêu diệt hoàn toàn, không thể đảm bảo rằng họ sẽ không ra tay với chàng trai trẻ này.

Dù gì, người của chi chính rất chú trọng đến huyết mạch chính thống của gia tộc, một khi anh chết mà không có con nối dõi, chi chính sẽ mất đi sự đoàn kết, đến lúc đó bị nuốt mất chính là chuyện sớm muộn. Đây là một trong những lý do tại sao chi thứ hai không muốn anh kết hôn.

Anh rất muốn công khai với cả thế giới rằng vợ anh là một chàng trai xinh đẹp đáng yêu, nhưng bây giờ việc bảo vệ cậu quan trọng hơn.

Tạ Tranh cẩn thận luyến tiếc nói: "Nếu em không thích cách gọi này, anh có thể nghĩ ra cách gọi khác, nhưng anh nghĩ cách này che mắt tốt hơn, hơn nữa... nghe thật sự rất hay."

Lão xử nam vạn năm một khi nở hoa thật sự là một chuyện đáng sợ.

Phương Tử Dương vươn tay ôm lấy cổ Tạ Tranh, nhịn không được nở nụ: "Ông xã, anh thật thông minh."

"Ừ, mọi người đều nói như vậy."

Màu đỏ bên tai Tạ Tranh nhanh chóng lan xuống cổ, cả người dường như đang bay bổng.

"Ông xã?"

Không biết ai là người phát minh ra cách gọi này, thật sự là dễ nghe vô cùng.

***

Bên ngoài cửa phòng bệnh.

Thuỵ Khắc đang nhàm chán lướt mạng xã hội, bỗng nhiên nhìn thấy bài đăng của bạn mình, lập tức trợn tròn mắt.

"Chúa ơi! Đường Đường, Đường Đường cậu mau xem Tạ Tranh vừa mới đăng lên nhóm bạn bè kìa. Đôi tay trắng trẻo mềm mại này là của em trai cậu... không đúng, là của em trai chúng ta phải không? "Vợ nhỏ của tôi", phụt ha ha ha, đây là cái quỷ gì. Có phải Tạ Tranh lén xem tiểu thuyết ngôn tình thần tượng trong truyền thuyết kia không?"

Thuỵ Khắc vừa kéo Đường Huân xem điện thoại vừa cười phá lên.

Ánh mắt Đường Huân dừng lại trên màn hình điện thoại, khóe miệng co giật:... Lần đầu tiên phát hiện ra sếp của mình lại muộn tao như thế.

***

Còn các lãnh đạo cấp cao của công nghệ Tân Thế Giới khi nhìn thấy dòng trạng thái này cũng không khỏi kinh ngạc, ai nấy đều sững sờ.

Đây thực sự là trạng thái mà sếp của bọn họ đăng sao? Có phải bị hack tài khoản rồi không?

Nếu không bị hack thì điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là ông chủ Thiên Sát Cô Tinh của bọn họ thật sự đã có người yêu, hơn nữa còn rất trân trọng, nếu không sao lại đăng một dòng trạng thái khoe khoang rõ ràng như vậy?

Ngay lập tức, toàn bộ nội bộ công nghệ Tân Thế Giới như dậy sóng chỉ ba phút sau khi dòng trạng thái của Tạ Tranh xuất hiện.

Các lãnh đạo cấp cao đồng loạt bỏ công việc đang làm dở, cầm điện thoại lên bắt đầu trò chuyện.

【Các cậu đã thấy dòng trạng thái của boss chưa? Đây thực sự là do boss đăng à? Không phải bị hack chứ? Lưu Tiểu Hoa, không phải cậu có quan hệ với thư ký Lý rất tốt sao, nhanh chóng xác nhận xem! Chúng tôi online chờ!】

【Nghĩ mãi không ra, chỉ có thể nói một câu "quá đỉnh!" Hoá ra boss của chúng ta lại phong cách đến vậy...】

【Ngay cả sếp cũng tìm được đối tượng đến show ân ái rồi, sao tôi vẫn chưa có ai? Hu hu~~ Tôi cũng đã gần ba mươi tuổi rồi vẫn còn là lão xử nam hu hu~】

【Tôi có thể nói với các cậu rằng, tôi đã nghi ngờ boss có vấn đề từ lâu rồi không? Hôm đó tôi đến giao tài liệu cho sếp, vô tình nhìn thấy trên bàn sếp có cuốn "Tổng tài và tiểu kiều thê giá trên trời", "Vợ tôi mang thai con tôi rồi bỏ trốn", "Tiểu vương tử cao ngạo tôi yêu nhất"... Lúc đó tôi nghĩ mình hoa mắt, bây giờ sự thật chứng minh thị lực của tôi là 10/10, vui quá đi!】

【Còn nhớ dòng trạng thái trước đây của sếp không? Đã sớm nghi ngờ anh ấy đang theo đuổi vợ rồi!】

【Chờ chút... tôi nghĩ chúng ta nên vào like và chúc mừng đi? Dù sao thì đàn ông show ân ái luôn dễ xúc động tăng lương.】

【Cái này... Nói hay lắm, rất có đạo lý!】

Là công ty mới thành lập mấy năm gần đây, các lãnh đạo cấp cao của công nghệ Tân Thế Giới đều còn rất trẻ, cho dù là người lớn tuổi cũng đều là người khéo đưa đẩy.

Chút tâm tư ân ái này của Tạ Tranh, ai mà không nhìn ra chứ?

Muốn lăn lộn tốt trong công việc, không chỉ có năng lực làm việc tốt, còn phải biết cách vuốt mông ngựa nữa.

Thế là các lãnh đạo cấp cao nhao nhao lấy tốc độ cả đời này chưa từng có, đi vào nhóm bạn bè chiếm sô pha like bình luận chúc phúc trước, quyết tâm phải xuất hiện thật nổi bật trước mắt boss.

Bộ phận tài chính Lưu Tiểu Hoa: Cuối cùng sếp cũng có người yêu, chúc mừng! Vui quá đi!

Bộ phận pháp lý Triệu Tinh Anh: Chúc sếp và phu nhân ân ái dài lâu, mong chờ ngày được uống rượu mừng!

Bộ phận nghiên cứu và phát triển Bồ Đại Tráng: Chắc chắn phu nhân nhà sếp rất xinh đẹp! Sếp thật hạnh phúc, ngưỡng mộ quá!

Bộ phận truyền thông Trương Xuân Xuân: Để chúc mừng sếp thoát kiếp FA, bộ phận chúng tôi quyết định làm một bộ phim ngắn cực đẹp dành riêng cho sếp và phu nhân. Sếp có thể nhắn tin riêng kể về câu chuyện tình yêu của sếp không? Để chúng tôi lấy tư liệu.

Các bộ phận khác:...

Mẹ kiếp, phòng truyền thông thật nham hiểm!

Mà Tạ Tranh cũng không phụ thao tác lẳng lơ của lão xử nam vạn năm, nhao nhao trả lời từng người một.

Tạ Tranh trả lời bộ phận tài chính Lưu Tiểu Hoa: Cảm ơn, tôi cũng rất vui.

Tạ Tranh trả lời bộ phận pháp lý Triệu Tinh Anh: Ừ, sẽ sớm kết hôn thôi, tình cảm của chúng tôi đặc biệt tốt.

Tạ Tranh trả lời bộ phận nghiên cứu và phát triển Bồ Đại Tráng: Xinh đẹp nhất thế giới, cậu thật có mắt nhìn.

Tạ Tranh trả lời bộ phận truyền thông Trương Xuân Xuân: Ý tưởng này rất hay, ngày mai tôi sẽ đặc biệt tổ chức một cuộc họp với các cậu để bàn kỹ.

Nhận được hồi âm, các lãnh đạo cấp cao đều hỗn độn:...

Nếu nói về "cẩu lương" ai phát mạnh nhất, thì đó chính là boss của chúng ta!

Tất nhiên, không chỉ các lãnh đạo cấp cao của công ty bị làm cho choáng váng bởi dòng trạng thái này, mà cả giới thượng lưu cũng thế.

Mặc dù Tạ Tranh chỉ có hai người bạn là Đường Huân và Thuỵ Khắc, nhưng mạng lưới quan hệ của anh lại rất rộng, hơn nữa toàn là những nhân vật lớn.

Dù mọi người đã sớm luyện được bản lĩnh quản lý cảm xúc vững như núi Thái Sơn, nhưng khi nhìn thấy bạn bè Tạ Tranh cùng với thao tác lẳng lơ trả lời bình luận của anh, mọi người vẫn hoảng hốt như đang nằm mơ.

Sau đó.

Điện thoại của thư ký Lý bị gọi đến nổ tung.

"Tiểu Lý à, sếp nhà cậu thực sự thoát kiếp FA rồi sao?"

"Tên là gì, tiểu thư hay thiếu gia nhà ai vậy?"

"Sao trước giờ không nghe thấy tin tức gì, sếp của cậu giấu kỹ thật đấy."

"Tiểu Lý mau đưa điện thoại cho sếp của cậu đi, sao tôi không gọi được cho cậu ấy, thằng nhóc này tìm được người yêu mà không nói trước với chúng tôi, thật là không tôn trọng người lớn gì cả!"

Đừng nghĩ rằng những năm qua mọi người kiêng dè cái danh "thiên sát cô tinh" của Tạ Tranh mà không dám giới thiệu trai gái cho anh, điều đó không có nghĩa là bọn họ không muốn kết giao với anh.

Hơn nữa, ác danh này xuất phát từ đâu, người ngoài không biết, nhưng các đại lão thực sự ở chân chính ở tầng cao nhất còn có thể không biết chuyện gì xảy ra sao?

Nếu không phải Tạ Tranh kiên trì tạm thời không muốn kết hôn, chỉ cần Tạ Tranh nguyện ý, các đại lão tuyệt đối vô cùng nguyện ý gả con trai con gái của bọn họ cho anh. Dù là về năng lực, ngoại hình hay mạng lưới quan hệ trăm năm của Tạ gia, Tạ Tranh thực sự là đối tượng kết hôn hàng đầu trong giới thượng lưu.

Giờ đây, sau khi hai chi của Tạ gia chia tách, ham muốn kết giao của mọi người càng thêm rục rịch.

Nhưng ai ngờ trước khi bọn họ hành động, Tạ Tranh – chàng rể vàng của bọn họ - đã lặng lẽ bị người khác bắt mất rồi! Hơn nữa, nhìn qua còn có vẻ như Tạ Tranh còn mê muội đến mức quên cả lối về!

Mọi người chỉ còn biết đấm ngực dậm chân.

Bệnh viện Thủ Đô, tòa nhà số 3, tầng 5, phòng VIP đơn.

Mấy vị y tá vẻ mặt đồng tình thay thuốc mỡ cho cô gái đang mang vẻ mặt đau đớn trên giường bệnh, sau đó lại nhìn về phía thanh niên vẻ mặt bi thương bên cạnh, không nhịn được mà an ủi: "Bạn học Thi, cậu yên tâm, bác sĩ nhất định sẽ cố gắng hết sức để cứu chữa cho em gái của cậu, cảnh sát cũng sẽ bắt được kẻ xấu, các cậu sẽ sớm hồi phục thôi..."

Mặc dù đó hoàn toàn là lời an ủi không thể thành hiện thực, bởi người nằm trên giường kia cả đời này nhất định phải nằm trên giường bệnh, nhưng các y tá vẫn nhịn không được lòng tốt mà an ủi.

"Cảm ơn."

Thanh niên bên cạnh, cũng chính là Thi Lương Thần mỉm cười lễ phép nói cám ơn, cả người có chút bi thương.

Mấy y tá thở dài, không dám làm tổn thương thêm, chỉ gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, để lại không gian cho bệnh nhân và người nhà của họ. Lúc này, để lại không gian yên tĩnh cho bệnh nhân và gia đình mới là sự an ủi tốt nhất.

Tuy nhiên, mấy y tá không chú ý tới chính là, mặc dù Thi Lương Thần có vẻ mặt buồn bã, nhưng từ đầu đến cuối hắn chưa hề rơi một giọt nước mắt nào.

Đợi đến khi trong phòng bệnh chỉ còn lại hai anh em.

Biểu cảm buồn bã trên khuôn mặt Thi Lương Thần ngay lập tức biến mất, hắn đứng dậy, đi đến cửa phòng bệnh, khóa cửa lại rồi quay trở lại bên giường bệnh.

Nhìn em gái đang nằm trên giường, vì vết thương đau đớn mà rơi nước mắt, trong mắt tràn đầy kỳ vọng muốn nói cái gì, giọng nói của Thi Lương Thần chậm rãi vang lên: "Đau không?"

"Ưm ưm..."

Nghe được sự quan tâm của anh trai, Thi Mỹ Cảnh liên tục gật đầu, trong mắt đều là thống khổ cùng phẫn hận, trong miệng ô ô muốn nói chuyện, giống như trước kia để cho anh trai giúp cô ta ra mặt, đi hung hăng trả thù Phương Tử Dương.

Đều là do Phương Tử Dương, đều là do Phương Tử Dương mà cô ta trở thành thế này! Tứ chi và cột sống của cô ta đã bị đánh nát, đầu lưỡi cũng không còn, ngoài việc dùng ánh mắt, cô ta hoàn toàn không thể biểu đạt suy nghĩ trong lòng bằng bất kỳ cách nào. Cô ta làm sao cũng không nghĩ tới Phương Tử Dương lại ác độc như vậy!

Đối phương đã sớm biết các cô muốn làm cái gì, rồi tương kế tựu kế biến cô ta thành kẻ tàn phế! Cuộc đời còn lại của cô ta hoàn toàn bị hủy hoại, cô ta phải giết Phương Tử Dương, phải để anh trai giết Phương Tử Dương trả thù cho cô ta!

Thi Mỹ Cảnh không ngừng dùng ánh mắt để biểu đạt đủ loại ý tưởng với Thi Lương Thần, anh trai yêu thương cô ta nhất, chắc chắn sẽ hiểu được cô ta đang muốn nói gì.

Nhưng mà mọi chuyện lại không như cô ta tưởng tượng, sau khi cô ta giãy dụa ô ô nửa ngày, Thi Lương Thần vẫn không có bất kỳ hành động quan tâm nào, thậm chí nét mặt buồn bã trước đó cũng biến thành lạnh lùng, ánh mắt nhìn cô ta chằm chằm chứa mang theo nguy hiểm nói không nên lời.

"Ưm... ưm..." Tiếng rên rỉ của Thi Mỹ Cảnh dần nhỏ lại, nhìn anh trai bên cạnh giường, cô ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Cơ thể không tự chủ được muốn lùi lại, nhưng vì bị thương nên không thể làm gì được, chỉ có thể bất lực chờ đợi phán xét.

"Chút đau này tính là gì, em gái kiên cường như vậy, nhiều lần nguy kịch cũng có thể chịu đựng được, chút đau đớn này sao lại không chịu nổi chứ..."

Thi Lương Thần lại lên tiếng, khuôn mặt không có biểu cảm cuối cùng cũng hiện lên một nụ cười khó hiểu, giọng nói nhẹ nhàng phảng phất đè nén ác ma điên cuồng nào đó.

Kèm theo những lời nói ấy, một bàn tay của hắn bỗng nhiên rơi xuống vết thương trên ngón tay người trên giường.

"Ưm!" Ngay sau đó, mắt Thi Mỹ Cảnh trợn to, con ngươi vì đau đớn mà gần như bật ra ngoài, ngay lập tức phủ kín tơ máu.

Nhưng mà sự đau đớn của cô ta lại không khiến Thi Lương Thần dừng lại.

Thi Lương Thần nhìn cô với ánh mắt tràn ngập oán hận và hối hận, từng chút một bóp nát làm gãy vết thương của cô ta, cho đến khi máu tươi thấm ra khỏi băng gạc, hắn mới lại lên tiếng: "Thi Mỹ Cảnh, em nghĩ rằng bây giờ đã là đau đớn sao? Đây mới chỉ là khởi đầu... yên tâm đi, em là em gái của anh, dù không cùng huyết thống, nhưng anh đã hứa với ba mẹ sẽ chăm sóc em thật tốt, anh nhất định sẽ không để em chết đâu..."

"Em không muốn làm phẫu thuật để sống sao? Anh nhất định sẽ giúp em tìm được tủy phù hợp, để em sống lâu thật lâu... nếu không, nếu em chết rồi, anh làm sao có thể khiến em hiểu thế nào là sống không bằng chết chứ..."

Giọng nói của Thi Lương Thần tựa như ác ma ăn thịt người.

Thi Mỹ Cảnh bị lời nói của Thi Lương Thần làm cho kinh sợ, cô ta hoảng sợ lắc đầu liên tục, trong mắt lộ ra vẻ cầu xin tha thứ.

Cô ta không biết Thi Lương Thần đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại đối xử với cô ta như vậy, còn nói những lời kinh khủng như thế, nhưng bản năng của cô ta cảm giác được sợ hãi, chỉ có thể liên tục rơi nước mắt cầu xin, vết thương và xương bị bóp nát lại đang đau đớn như muốn giết chết cô ta.

Nhưng mà Thi Lương Thần dường như hoàn toàn không nhìn thấy sự cầu xin của cô ta.

Hắn ra tay càng tàn nhẫn hơn, nụ cười trên khuôn mặt gần như vặn vẹo, "Có phải rất đau không? Đau như vậy mới đúng, Thi Mỹ Cảnh, cơn đau này không bằng một phần mười nỗi đau mà em đã gây ra cho anh đâu, em đã không chịu đựng nổi rồi, tiếp theo em sẽ sống thế nào đây..."

"Anh đã đối xử với em tốt như vậy, yêu thương em như em gái ruột. Vì em, anh thậm chí đã đánh mất lương tâm để lừa gạt lòng tin của Phương Tử Dương, chỉ để cứu em, nhưng em đã đối xử với anh như thế nào?"

"Hết lần này đến lần khác lừa dối anh, ích kỷ, tham hư vinh. Rõ ràng anh có thể dừng lại rồi, nhưng vì lòng ích kỷ của em, hết lần này đến lần khác đẩy anh xuống vực sâu..."

"Ban đầu anh có thể bán chương trình để làm phẫu thuật cho em, nhưng em lại muốn dựa vào Tạ Văn Húc nên đã hủy chương trình của anh, khiến anh không thể không đáp ứng yêu cầu của Nghiêm Đồng. Mà lúc này đây, em vẫn không thể thay đổi bản chất, tờ ngân phiếu năm trăm vạn đó là em đã trộm đi đúng không? Thi Mỹ Cảnh, em thật giỏi."

"Vốn dĩ tất cả những chuyện trước đây anh đều có thể không so đo với em, chỉ coi như anh bị mù mắt mềm lòng, ai cũng phải trả giá cho sai lầm của mình..."

"Nhưng tại sao... tại sao đến cuối cùng em vẫn không buông tha cho anh? Tại sao em lại tiết lộ hành tung của anh? Em có biết rằng anh có thể ở bên Tử Dương, chúng tôi có thể bắt đầu lại từ đầu, tất cả là do em phá hủy anh!"

"Nếu không phải lúc đó anh chưa chết, anh còn không biết rằng các người độc ác đến vậy... Tại sao các người lại đối xử với Tử Dương như thế... Tại sao các người có thể tàn nhẫn như vậy... Tử Dương đã chết... chết thê thảm như vậy, làm sao các người có thể làm điều đó..."

Thi Lương Thần nhìn chằm chằm vào người trên giường bằng ánh mắt đỏ rực như muốn xé xác cô ta ra thành từng mảnh.

Thi Mỹ Cảnh điên cuồng lắc cái cổ duy nhất có thể động, sợ hãi vô cùng.

Cô ta hoàn toàn không biết Thi Lương Thần đang nói gì, Thi Lương Thần điên rồi! Đối phương nhất định là điên rồi!

Cô ta muốn gọi bác sĩ, nhưng đáng tiếc là cô ta vẫn không thể làm gì được.

Cô ta càng vùng vẫy đau đớn, thì người đứng trước giường bệnh lại càng thấy vui vẻ.

"Em gái ngoan của anh, em cứ yên tâm, anh nhất định sẽ để em sống thật tốt. Những nỗi đau mà anh đã phải chịu đựng, nếu em không trả lại cho anh gấp ngàn lần, thì làm sao anh có thể cam lòng được..."

Thi Lương Thần ném thuốc giảm đau ở đầu giường vào thùng rác.

Hắn nở một nụ cười kỳ dị chăm chú nhìn Thi Mỹ Cảnh đang đau đớn, rồi mới quay người ngồi lại trên ghế, lấy điện thoại ra.

Mắt Thi Lương Thần đỏ bừng nhìn chằm chằm số điện thoại trên màn hình hồi lâu, rồi mới run rẩy ngón tay nhập một đoạn tin nhắn.

【Tử Dương, có thể gặp riêng không? Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với em. Xin lỗi, tôi... đã trở về.】

_______________

Bình luận

Truyện đang đọc