NAM PHỤ CỰC PHẨM CỦA VĂN NGỌT SỦNG SỐNG LẠI

Đấu giá Tống Phi là công ty đấu giá lớn nhất Giang thị.

Mỗi lần nơi này tổ chức buổi đấu giá cỡ lớn đều sẽ thu hút toàn bộ phú hào ở Giang thị, nếu vật phẩm đấu giá quý hiếm, sẽ có những phú hào từ nơi khác đến, mỗi lần đều sẽ rất náo nhiệt.

Ngày hôm nay Phương Tử Dương cũng không đến một mình, ngoại trừ có một Phương Khiêm Hạo viện lí do "coi chừng", còn có Chu Tuấn và Triệu Cảnh Ngọc.

Muốn ở dưới mí mắt Phương Ngạn Đông mua mảnh đất này, chỉ dựa vào mình cậu là chuyện không thể nào, nhất định phải lôi kéo hai nhà Chu Triệu mới được.

Ngược lại ba người bọn họ còn hay được gọi là phú nhị đại "không có đầu óc", nhất thời nóng nảy mua miếng đất phế kia cũng là chuyện quá bình thường.

Vì để tặng một cái "kinh hỉ" cho Phương Ngạn Đông, hôm nay Phương Tử Dương còn cố ý ăn bận một phen.

Trang phục trên người đều là hàng hiệu không nói, nút áo hay đồng hồ đều đi theo bộ, nạm đầy kim cương, ngay cả bông tai cũng không thiếu!

Nói chung là để làm mất mặt Phương Ngạn Đông, cậu không tiếc làm bất cứ thứ gì...

Đến trước cửa buổi đấu giá, nhìn thấy từng hàng phóng viên đang ngồi xổm, Phương Tử Dương bỏ qua Phương Khiêm Hạo đang muốn ngăn cản, cậu như một làn khói xông lên, hưng phấn tạo dáng.

Tin tưởng ngày mai cậu nhất định sẽ là nhân vật đầu đề trên tin tức giải trí!

Phương Khiêm Hạo nhìn thấy vậy thì tức muốn chết. Hắn cuối cùng cũng rõ vì sao ba ba nhất định kêu hắn đi theo, cái tên em trai ngu xuẩn này của hắn, thực sự không giờ phút nào không ngu xuẩn, làm hắn muốn điên lên a!

"Phương Tử Dương, mày lại nổi điên cái gì! Đầu óc mày có bệnh phải không! Chúng ta cũng không phải nhân vật của công chúng hay minh tinh gì, không cần thiết phải tạo dáng chụp hình như vậy, mày có thấy mất mặt hay không!"

Phương Khiêm Hạo có thể cảm thấy được tin tức đầu đề ngày mai của Phương gia bọn họ. Cố tình là cái tên em trai ngu xuẩn này còn không hiểu ý hắn.

"Mất mặt? Vì sao lại mất mặt? Tiểu thiếu gia Phương gia tôi đây nguyện ý ló mặt ra cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, trước đó tôi còn phát sóng trực tiếp làm xấu hình tượng trước công chúng, hiện tại tôi liền muốn cứu vãn một chút, vậy mà anh nói tôi làm mất mặt?"

Phương Tử Dương khinh bỉ không thôi, "Phương Khiêm Hạo, nếu anh đã ngu như vậy không thể giúp gì cho ba ba, cũng đừng phá rối tôi, thực sự là đoá hoa nuôi trong nhà kính, không biết khó khăn ở nhân gian."

Phương Khiêm Hạo: "..."

Phương Khiêm Hạo thật sự là sắp bị tức xỉu, cái tên ngu xuẩn này cư nhiên còn dám nói hắn không biết khó khăn ở nhân gian?

Hắn cảm thấy hắn không thể nói chuyện uyển chuyển với cái tên em trai ngu xuẩn này được.

"Phương Tử Dương, mày con mẹ nó hết thuốc chữa, màu có biết bây giờ mày có bao nhiêu rêu rao hay không? Khắp người đều mang trang sức muốn loè mắt người, ngày mai Phương gia chúng ta nhất định sẽ lên báo, tao cũng đã nghĩ xong tiêu đề cho mày luôn rồi!【 Khiếp sợ! Tiểu thiếu gia nhà giàu mới nổi, thế giới xưa nay cũng không thiếu! 】 "

Phương gia mặc dù có tiền, nhưng chỉ mới giàu lên mấy chục năm gần đây, tất cả nhân mạch quan hệ đều dựa vào tiền tài, chính là nhà giàu mới nổi tiêu chuẩn.

Phương Ngạn Đông lại rất sĩ diện, phi thường chán ghét loại báo này, vì vậy hắn yêu cầu rất nghiêm khắc về lễ nghi trong nhà, dù cho không thích đứa con nhỏ, nhưng hắn cũng mời thầy giáo dạy lễ nghi về giáo dục, miễn cho ra ngoài làm mất mặt hắn.

Thời điểm chuẩn bị ra khỏi cửa, Phương Tử Dương tuy rằng mặc hàng hiệu đại chúng, chứ không phải trang phục được đặt riêng, điều này làm Phương Ngạn Đông có chút không hài lòng, nhưng nếu muốn đổi tạo hình đã không kịp, chỉ có thể chấp nhận, Phương Khiêm Hạo cũng không phát hiện có gì không đúng.

Nhưng ai mà biết rằng Phương Tử Dương lại mang theo các loại nút áo kim cương,... Mang theo lên xe rồi mới mặc vào!

Kết quả hiện tại nhìn cậu như một con gà trống dác vàng, hình tượng nhà giàu mới nổi này xuất hiện trước mắt mọi người, Phương Khiêm Hạo có muốn ngăn cản cũng không kịp.

"Phương Tử Dương, bây giờ mày nhanh tháo hết đống kim cương này xuống cho tao, nhất là cái khuyên tai màu đỏ này, quá là không hợp với mày!" Quá đẹp rồi.

Phương Khiêm Hạo thái độ cứng rắn.

Mà Phương Tử Dương nghe hắn mới là lạ.

"Sao mà không hợp? Rõ ràng rất dễ nhìn, Phương Khiêm Hạo có phải anh đố kỵ tôi có tiền mua được mấy thứ này, mà chính anh lại túng quẫn hay không? Đang tìm cớ cho mình?"

"Tôi chính là muốn mang mấy thứ này vào, nếu không ngày mai người ta bàn tán Phương gia chúng ta không có tiền mua trang sức, ba ba sẽ giáo huấn tôi không biết hiểu chuyện... vân vân!"

Nói đến đây, Phương Tử Dương giống như nghĩ ra cái gì, nhất thời phẫn nộ, "Phương Khiêm Hạo, tôi biết anh chán ghét tôi, muốn tôi bị ba ba mắng đúng không! Đồ tiểu nhân vô sỉ này, thực sự là quá âm hiểm mà, tôi sao lại có người anh trai như anh!"

Phương Khiêm Hạo khiếp sợ ra mặt.

Cái thằng em trai ngu ngốc này của hắn là đang nghĩ cái quái gì! Sao có lúc cậu "thông minh" đến vậy mà hắn không biết!!!

Đã có người gần đó nghe được động tĩnh mà nhìn qua.

Trước mặt mọi người, Phương Khiêm Hạo muốn nói lại một chút.

Nhưng vào lúc này, Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc cũng đã đi đến, đồng dạng cũng mặc trang phục như hai con gà trống dác vàng, cả người đều là trang sức kim cương loè loè, hưng phấn chạy tới chỗ Phương Tử Dương.

"Tử Dương, cậu đến sớm vậy nha? Quần áo này của cậu thật là đẹp, cái bộ này tôi không có mua được!"

"Đồng hồ đeo tay và khuyên tai cũng rất đẹp, tôi vừa xuống xe liếc mắt một cái đã thấy cậu!"

Hai người rất cao hứng, nhìn trang phục của bạn tốt thì rất là ao ước.

Người xung quanh nghe được thì nhếch nhếch khoé miệng. Phương Khiêm Hạo cảm thấy ánh mắt của những người xung quanh nhìn hắn, thực sự là mất hết mặt mũi, hắn không muốn ngày mai xuất hiện trong tin tức đầu đề cùng Phương Tử Dương!

Ngay cả dặn dò cũng không thèm, Phương Khiêm Hạo bực bội quay người bỏ đi, bỏ qua những lời mà Phương Ngạn Đông từng nói với hắn.

Quả thực quá mất mặt! Quả thực không thể nói lý lẽ mà!

Chờ hắn đi xa. Phương Tử Dương mới liếc mắt nhìn Triệu Cảnh Ngọc và Chu Tuấn, nở một nụ cười mà chỉ có ba người mới hiểu. Sau đó bước vào bên trong buổi đấu giá.

Dọc theo đường đi, cả ba người hấp dẫn không ít sự chú ý của người khác.

Có người khiếp sợ, có người cười nhạo, có người che miệng, biểu tình khác nhau. Mà ba người Phương Tử Dương giống như không nhìn ra, thậm chí còn cho là mọi người rất kinh diễm và ước ao, ba người ưỡn ngực tự tin, quả thực chính là tiểu thiếu gia không có đầu óc được người nhà nuông chiều.

Có người nhận ra bọn họ, còn cố ý kéo Phương Khiêm Hạo lại hỏi chuyện. Phương Khiêm Hạo cũng không sợ mất mặt nữa, dù sao cũng đã mất rồi, hắn bất đắc dĩ thẳng thắn nói, "Em trai tôi từ nhỏ tính cách như thế nào không phải mấy người không biết, ba ba tôi lại thương nó, nó muốn làm bậy tôi cũng không quản được. Đừng nói chứ hiện tại nó còn cầm theo hai ngàn mấy trăm triệu đến đây chơi đùa, mà ba tôi cũng chiều nó, muốn cho nó vui vẻ..."

"A, trước đó nghe nói cậu ta bán đồ cổ ngọc thạch được hai ngàn mấy trăm triệu, ba của anh còn thật sự để cho cậu ta phung phí số tiền đó sao? Cậu ta không phải cũng muốn tranh quyền đại lý của Hồng thị chứ?"

"Không phải đâu, cho dù nó có muốn thì Hồng thị cũng không dám đưa a. Nó muốn thu mua mấy cái ngọc thạch a, bảo là muốn mở một cửa hàng châu báu, lát nữa các cậu cũng đừng tranh với nó, nếu không nó sẽ bám lấy các cậu không tha..."

Nói đơn giản vài câu đã đẩy toàn bộ hành vi gây mất mặt của Phương Tử Dương đều là do tính cách tuỳ hứng của cậu, quăng đi trách nhiệm người anh của mình là không xứng chức như thế nào. Thuận tiện còn chào hỏi với những người muốn mua ngọc thạch, phòng ngừa lát nữa có bất ngờ.

Phương Tử Dương chuẩn bị hai ngàn ba trăm triệu đến đấu giá, mà số ngọc thạch kia có mua toàn bộ cũng không có giá trị như vậy, ai cũng không ngốc mà lãng phí tiền đi cướp với cậu.

Trong lòng mọi người đều có tính toán.

Nhưng người này đối với tiểu thiếu gia Phương gia Phương Tử Dương không nhịn được mà lắc đầu, thật sự là đứa con trai ngốc phá của, Phương Ngạn Đông cũng quá chiều con trai nhỏ rồi.

Âm thanh đàm tiếu truyền đến tai Phương Tử Dương, nhưng cậu cũng không để ý, ngược lại còn hết sức cao hứng. Phương Khiêm Hạo tuyệt đối chính là một tên đồng đội heo, hắn đang muốn chèn ép cậu? Cũng không biết những lời này về sau gây hậu quả gì cho Phương Ngạn Đông. Tâm tư Phương Ngạn Đông dạy hư cậu bị vạch trần, những câu nói biểu hiện ngày hôm nay của hắn chính là bằng chứng.

Phương Ngạn Đông tuy rằng muốn cậu thành phế vật, nhưng không hề muốn cậu quá kiêu căng, mà Phương Khiêm Hạo căn bản không rõ dụng tâm của ba mình.

Tám giờ tối mới chính thức bắt đầu buổi đấu giá.

Trước đó mọi người sẽ được tham gia một buổi tiệc đứng ở khu nghỉ ngơi, chào hỏi với nhau, thuận tiện nhìn thông tin danh sách đồ được bán đấu giá, để lát nữa có thể đấu giá mới thêm thuận lợi.

Gần tám giờ, mọi người mới bắt đầu tiến vào khu vực đấu giá. Phương Khiêm Hạo tuy rằng không muốn ngồi chung một chỗ với cậu, tránh mất mặt, nhưng ghế ngồi ở hội trường cũng đã xác định, hắn không thể thay đổi, còn có nhiệm vụ mà ba giao cho, cuối cùng hắn chỉ có thể bực bội ngồi xuống.

"Hừ!"

Mới vừa cãi nhau với Phương Khiêm Hạo xong, Phương Tử Dương không hề vui khi nhìn thấy hắn. Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc cũng lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

Phương Khiêm Hạo bị cái thái độ này của bọn họ kích thích, hắn và Phương Tử Dương mối quan hệ tuy rằng không tốt, nhưng dù sao hắn vẫn là anh trai của Phương Tử Dương, cậu ta vậy mà không hề nể mặt hắn, thực sự là quá đáng ghét.

"Phương Tử Dương, mày chờ đó, về nhà tôi sẽ đem chuyện hôm nay mày làm xằng làm bậy nói với ba ba!" Phươnh Khiêm Hạo tức không nhịn nổi, hung tợn doạ Phương Tử Dương.

Nhưng còn chưa đợi Phương Tử Dương mở miệng đáp lại, người ngồi đằng sau bọn họ đã lên tiếng nhắc nhở.

"Vị tiên sinh này, mong cậu yên tĩnh một chút, nơi này không phải nhà cậu."

Đột nhiên xuất hiện một âm thanh cường liệt uy thế, làm cho bọn họ ngẩn ra. Mấy người Phương Tử Dương quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy người nói chuyện là một nam nhân trẻ tuổi tuấn mỹ, nhìn sơ qua khoảng chừng hai mươi tuổi, nhưng mà khí thế hay khí chất, so với Phương Khiêm Hạo bằng tuổi vẫn xuất sắc hơn rất nhiều.

Phương Khiêm Hạo bị người xen mồm, hoả khí ban nãy lập tức bị áp chế xuống, bị ánh mắt của đối phương làm cho cuống họng nghẹn lại, nói không ra lời.

Bất quá khi đối phương nhìn về phía Phương Tử Dương, ánh mắt lạnh nhạt xuất hiện chút độ ấm, khẽ gật đầu với cậu.

Đây là hành động tỏ ra thiện ý.

Phương Tử Dương sững sờ, sau đó mỉm cười đáp lễ, "Xin lỗi tiên sinh, đầu óc anh trai tôi không được tốt lắm, quấy rầy ngài rồi..."

Phương Khiêm Hạo đầu óc không được tốt lắm xém chút nữa phun ra một búng máu. Mà nam nhân trẻ tuổi đẩy mắt kính gọng vàng trên mũi, vẻ mặt giống như nghe được chuyện gì thú vị lắm, nở nụ cười, y rất tốt tính gật đầu, âm thanh ôn nhuận, "Không sao, đã như vậy có cần tôi hỗ trợ không? Tôi có mang theo bác sĩ tư nhân, chuyên ngành của hắn cũng liên quan đến phương diện thần kinh."

"Phụt" Chu Tuấn và Triệu Cảnh Ngọc không nhịn được cười thành tiếng. Ở đâu chui ra cái người này a, miệng còn muốn độc hơn Phương Tử Dương nữa.

Phương Tử Dương cũng không nhịn được cười, người này cũng thật là có ý tứ a.

Nhưng mấy người này triệt để chọc giận Phương Khiêm Hạo, hắn tức giận đứng lên, cả giận nói nam nhân trẻ tuổi, "Anh là ai? Tôi nói chuyện với em trai tôi mắc mớ gì đến anh, đừng có quản chuyện không đâu!"

Là đại thiếu gia của hào môn đỉnh cấp ở Giang thị, xưa nay hắn chưa từng gặp ai lại dám nói chuyện với hắn không chừa mặt mũi như vậy, mà còn làm hắn mất mặt trước mặt nhiều người. Liên tiếp chịu đả kích, một người ngoài cũng muốn trêu chọc hắn, tính khí của hắn mà nhịn được mới là lạ.

Tuy rằng thanh danh trong vòng của Phương Khiêm Hạo rất tốt, nhưng trên thực tế tính khí của hắn cũng không tốt như vậy, so với một vài phú nhị đại, tính tình của hắn còn muốn phú nhị đại hơn.

Ở trong sách, tính cách Phương Khiêm Hạo được thiết lập chính là loại nam nhân khốc suất cuồng bá duệ, vậy mà hôm nay hắn như đá phải tấm sắt.

Mà nam nhân tuấn mỹ kia cũng không có ý định cãi nhau với Phương Khiêm Hạo, bình tĩnh ấn nút lệnh trên ghế. Bảo an phụ trách trật tư ở hội trường lập tức chạy tới, ánh mắt nhìn chằm chằm Phương Khiêm Hạo.

"Vị tiên sinh này, nếu như ngài có yêu cầu gì có thể nói với chúng tôi, xin đừng cãi lộn ở trong hội trường."

Sàn đấu giá Tống Phi có bối cảnh hùng hậu, chỉ bằng một Phương gia cũng không thể phá hoại trật tự ở đây. Phương Khiêm Hạo hết cách, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn nam nhân trẻ tuổi, một lúc sau mới ngồi xuống.

Mà nam nhân tuấn mỹ trẻ tuổi từ đầu đến đuôi đều không để sự uy hiếp của Phương Khiêm Hạo ở trong mắt, bình tĩnh làm người khác tức muốn chết.

Phương Tử Dương thu hồi ánh mắt, tâm lý có chút kỳ quái. Người này cậu cũng không quen biết, đối phương tại sao lại giúp cậu? Hơn nữa cậu còn có cảm giác đặc biệt kỳ quái với người này, không phải không tốt, ngược lại là có cảm giác muốn thân cận.

Kỳ quái.

...

Khúc nhạc dạo nhanh chóng chấm dứt, vừa đến tám giờ, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.

Đồ vật được đấu giá hôm nay nhiều vô cùng, trang sức châu báu, đồ cổ ngọc thạch, đất,... Cơ bản cái gì cũng có, chính vì vậy mà hôm nay có rất nhiều người đến đây.

Từng vật được đưa ra khuấy động bầu không khí trong hội trường, giá cả giao dịch cũng rất khả quan. Rất nhanh đã đến mấy miếng ngọc thạch, thể tích của ngọc thạch vô cùng lớn, khiến cho nhiều người chú ý, người bán đấu giá kích động nói, "...Hiện tại mọi người đang nhìn mấy khối ngọc thạch này, đây chính là vật phẩm có giá nhất trong buổi đấu giá ngày hôm nay, đây không phải khối ngọc bình thường, mà đây là phỉ thuý chúng tôi mới khai phá ra..."

"Ngọc thạch đã có nhân viên giám định chuyên nghiệp, xác suất 90% sẽ xuất hiên phỉ thuý đế vương. Đương nhiên cũng có 10% là sai, đây chính là thị trường chơi ngọc. Cho nên giá khởi điểm của khối ngọc thạch này là một trăm triệu, ai cảm thấy hứng thú có thể bắt đầu đấu giá."

Giá khởi điểm không cao, nhưng ngọc thạch cũng có xác suất trở thành phế liệu, cho dù phú hào ở đây có nhiều, không để ý đến mấy trăm triệu kia, nhưng không ai là đồ ngu mà tiêu tiền bừa bãi, có tiền thì có tiền nhưng không phải để ném xuống biển hết như vậy.

Có Phương Khiêm Hạo đánh tiếng trước, người đấu giá miếng ngọc cũng không nhiều.

Phương Tử Dương nhìn tình huống sàn đấu giá, không nhịn được lộ ra nụ cười vui mừng, bộ dáng ngây thơ. Mà Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc cũng rất phối hợp phụ hoạ, "Đúng vậy, nhanh nhanh, Tử Dương trực tiếp lấy một tỷ ra mua đi a, đừng để bọn họ lãng phí thời gian, tôi cảm thấy mấy khối ngọc thạch nhất định có giá trị, chúng ta tuyệt đối sẽ phát tài."

"Được!" Phương Tử Dương không hề nghĩ ngợi, ngu ngốc giơ bảng.

Lúc này tâm tình Phương Khiêm Hạo mới tốt hơn một chút. Tuỳ ý Phương Tử Dương mở miệng, dù sao cũng là đưa tiền cho ba ba, hắn nhất định phải kêu ba ba thưởng cho hắn.

Phương Khiêm Hạo ôm tay, ánh mắt nhàn nhã chờ đợi.

Mà đấu giá nguyên thạch vẫn đang tiếp tục.

Thời điểm Phương Tử Dương vừa ra giá một tỷ, âm thanh trong hội trường cũng càng ngày càng ít đi, đợi đến khi giá cả đạt tới một tỷ hai trăm triệu, cũng chỉ còn Phương Tử Dương cùng một nam nhân trung niên đấu giá.

Mà vẻ mặt cao hứng của cậu cũng đã biến mất, Phương Tử Dương trở nên tức giận khó coi.

Hắn thở phì phò oán giận, "Cái ông chú kia là ai a, cố ý cướp với tôi, mỗi lần tăng giá hắn đều áp giá thấp nhất để đấu với tôi!"

Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc cũng rất tức giận, gật đầu nói, "Người này khẳng định cố ý, Tử Dương, nếu không chúng ta bỏ đi, nguyên thạch tốt cũng không phải chỉ có nơi này mới có, chúng ta bỏ thêm chút tiền mua miếng phỉ thuý là được rồi."

Phương Tử Dương gật đầu, cảm thấy có chút hợp lý.

Nhưng Phương Khiêm Hạo lại giật mình, mấy khối nguyên thạch này là chuẩn bị cho đứa em trai ngu ngốc này của hắn, nam nhân trung niên kia cũng là người của hắn, mục đích chính là nâng giá của nó lên, để cầm lại tiền trong tay em trai hắn. Làm sao có thể từ bỏ như vậy được, giờ mới đến một tỷ hai trăm triệu thôi a!

Phương Khiêm Hạo nhanh chóng sốt ruột mở miệng, ngay cả xưng hô cũng sửa lại, "Không được, không thể dừng lại, em trai à, chúng ta không thể từ bỏ, lúc này mà bỏ thì người ta sẽ cười chúng ta. Hôm nay chúng ta đã đủ mất mặt rồi..."

"Làm sao không thể bỏ? Lấy một số tiền lớn mua về cái nguyên thạch đó, lỡ như bên trong không có giá trị không phải chúng ta sẽ lỗ lớn hay sao." Phương Tử Dương thở phì phò, "Phương Khiêm Hạo, anh nói coi có phải anh không muốn tôi tốt hơn? Muốn tôi mua một cục đá phế bỏ?"

"Em trai!" Phương Khiêm Hạo tức điên, lại không thể không dụ dỗ, "Em trai, chúng ta tuy rằng hay cãi nhau, nhưng dù sao em cũng là em trai anh, anh làm sao có khả năng để em thua lỗ? Anh đã tìm người nghe ngóng, khối nguyên thạch kia tuyệt đối chính là có giá trị.

"Thật sự?" Phương Tử Dương nửa tin nửa ngờ.

Phương Khiêm Hạo gật đầu liên tục, cái khó ló cái khôn, "Đó là đương nhiên, bằng không tại sao hôm nay anh lại phải đến đây cùng em, anh làm sao nghe lời ba ba đi theo chứ, nhìn thấy em đã tức giận rồi! Nếu không chúng ta cùng mua, trước tiên em trả tiền, trở về anh sẽ đưa lại một nửa, mà tiền lời kiếm được em cũng phải chia cho anh một nửa.

Nghe thật giống như là một biện pháp hay.

Phương Tử Dương lộ ra ánh mắt bắt nạt, "Ha ha, Phương Khiêm Hạo, lúc nào anh cũng nói tôi tham tiền, chính anh cũng không khác gì. Thôi được rồi, nếu như anh đã nói như vậy thì tôi sẽ mua lại cục đá này, nhớ là khi về nhà phải đem tiền trả lại cho tôi, chúng ta cùng hợp tác mua cục đá này."

"Được, được." Phương Khiêm Hạo đáp ứng rất là sảng khoái.

Phương Tử Dương cũng không nói thêm cái gì, bắt đầu tiếp tục đấu giá, tự tin tăng mạnh, giơ bảng cũng thập phần sảng khoái, kiên quyết muốn lấy được khối nguyên thạch này.

Khách quý ở đây cũng dồn dập liếc mắt.

Người bán đấu giá cũng cực kỳ hưng phấn, "Một tỷ tám trăm triệu! Vị tiên sinh này ra giá một tỷ tám, xem ra tiên sinh hết sức coi trọng mấy khối nguyên thạch này, quả thật cũng đúng, chuyên gia đã giám định qua, khối nguyên thạch này có 90% là phỉ thuý đế vương, không đánh cược thử một lần làm sao xứng đáng với chính mình!"

"Vị tiên sinh này xin hỏi có muốn tăng giá nữa không? Nếu như không tăng, có khả năng ngài sẽ bỏ lỡ mấy khối ngọc thạch phỉ thuý đế vương rồi!" Người bán đấu giá tự nhiên muốn nâng cao giá, cũng không chê chuyện lớn mà giựt dây.

Nam nhân trung niên nghe lời nói này, phàm là người có tiền tài sĩ diện đều sẽ không nhịn được.

Không có gì bất ngờ xảy ra.

Nam nhân trung niên giống như bị kích thích, nhất thời giơ bảng, "Một tỷ chín trăm triệu!"

Oanh.

Không khí buổi đấu giá bị con số này làm cho cao trào, tất cả mọi người hưng phấn nhìn chằm chằm.

"Cái người này thật sự muốn đối chọi với tôi mà!" Phương Tử Dương nổi giận, tức đến mức hô hấo bất ổn, lòng háo thắng tựa hồ bị kích thích.

Phương Khiêm Hạo thấy thế càng cao hứng, nhưng bề ngoài lại làm như đang lo lắng, "Chuyện này... Nếu không thì bỏ đi em trai, dù sao bỏ ra hai tỷ mua về cũng không có lời."

Nhưng tính khí của tiểu thiếu gia có thể nghe được lời này sao?

Phương Tử Dương nhất thời tức giận trừng mắt, "Phương Khiêm Hạo, anh là cái đồ nghèo kiết xác! Ban nãy mới nói không muốn bị mất mặt, bây giờ liền khuyên tôi ngừng tay, anh đùa giỡn tôi có đúng không! Không phải anh mất mặt nên anh không sợ chứ gì?! Ngày hôm nay tôi nhất định phải lấy được mấy khối nguyên thạch kia, ai cũng không được giành với tôi!"

Nói xong, lần thứ hai giơ bảng lên, trực tiếp ra giá, "Hai tỷ một trăm triệu!"

"Ôi trời ạ! Hai tỷ mốt! Vị tiên sinh này ra giá hai tỷ một trăm triệu! Xin hỏi vị tiên sinh kia có còn muốn tăng giá nữa không? Nếu như ngài không ra giá, vậy mấy khối nguyên thạch này sẽ thuộc về vị tiên sinh..." Người bán đấu giá hí hửng la lên.

Mọi người cũng hướng tầm mắt sang người đàn ông trung niên. Hiện tại đối với việc đấu giá này, không chỉ là giành đồ, mà còn là vấn đề về mặt mũi. Vì vậy lúc mọi người ngưng thở nhìn chằm chằm, người đàn ông trung niên cũng lộ ra vẻ không phục, mạnh mẽ trừng Phương Tử Dương, khiêu khích cười lạnh, "Hai tỷ hai trăm triệu!"

Người bán đấu giá lại nhìn về phía Phương Tử Dương, lặp lại câu nói ban nãy, "Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài có muốn ra giá nữa hay không? Nếu như ngài từ bỏ, vậy khối ngọc này sẽ thuộc về vị tiên sinh kia..."

Phương Khiêm Hạo hưng phấn siết chặt tay, hô hấp ồ ồ. Chỉ còn một chút nữa thôi, một chút nữa thôi...

Ánh mắt của tất cả mọi người đều chăm chú vào Phương Tử Dương, toàn trường đều đang đợi câu trả lời của cậu.

Nhưng sau đó, Phương Tử Dương cũng không có động tĩnh gì nữa.

Trái tim nhiều người đập liên hồi, ngay cả người đàn ông trung niên cũng căng thẳng. Nhưng mà Phương Tử Dương chính là không đáp lại.

Bỗng nhiên cảm thấy có chuyện chẳng lành, Phương Khiêm Hạo đẩy tay em trai một cái, hô hấp dồn dập, "Em trai, em nói chuyện đi a, mọi người còn đang chờ em đấy..."

Nhưng mà Phương Tử Dương không như ước nguyện của hắn giơ bảng lên, mà cậu thở phì phò nhìn lên chỗ người bán đấu giá, "Nhìn tôi làm cái gì? Ông ta muốn thì cho ông ta! Không phải chỉ có mấy khối nguyên thạch phỉ thuý thôi hay sao, tôi chỉ cần giơ tay một cái đã có một đống!"

Dứt lời.

Người đàn ông trung niên sắc mặt trắng bệch tại chỗ, mồ hôi như mưa.

Thanh âm của Phương Khiêm Hạo nhất thời cũng biến điệu, "Em trai, em làm sao có thể không tranh, không phải chúng ta đã bàn bạc với nhau xong rồi sao?!"

"Xong cái gì mà xong, mặc dù nhà chúng ta có tiền, nhưng cũng không phải để tiêu xài như vậy." Phương Tử Dương khinh bỉ đầy mặt, "Phương Khiêm Hạo, sao tôi cảm thấy anh càng ngày càng ngu ngốc, bỏ mấy tỷ đi mua mặt mũi, đầu óc của tôi cũng không ngu giống anh."

Phương Khiêm Hạo: "..."

Vừa nãy cậu cũng không có nói như vậy a người anh em!

Bình luận

Truyện đang đọc