NAM PHỤ CỰC PHẨM CỦA VĂN NGỌT SỦNG SỐNG LẠI

Cùng với sắc mặt thay đổi của ba người bị bại lộ trên phòng phát sóng trực tiếp, còn có Moore và một nhóm chính khách mặc vest ở phòng bên cạnh.

Mấy người vừa rồi cũng một mực chú ý buổi phát sóng trực tiếp, khi nhìn thấy những hình ảnh nguy hiểm trong buổi phát sóng, tuy rằng lo lắng, nhưng vẫn ôm kỳ vọng và lòng tin.

Đặc biệt là Moore, nếu hắn không có sự tin tưởng cao độ vào Thi Lương Thần, thì hắn đã không giao phó việc quan trọng như vậy cho đối phương.

Tất nhiên, nếu nói hoàn toàn tin tưởng Thi Lương Thần thì cũng không phải, người như Moore, ngoại trừ chính mình, thực sự sẽ không tin tưởng ai khác.

Lý do duy nhất mà hắn tin tưởng Thi Lương Thần và giao phó công việc này cho đối phương, nguyên nhân lớn nhất chính là bởi vì kỹ thuật của Thi Lương Thần không thể thay thế, đối phương là lá bài độc nhất vô nhị trong tay hắn.

Moore cũng không phải không nghĩ tới còn có người lợi hại hơn Thi Lương Thần, nhưng hơn một năm này, những điều mà Thi Lương Thần mang lại cho hắn thực sự rất nhiều, yêu nghiệt cũng không phải rau cải trắng, tùy tiện là xuất hiện, mà Thi Lương Thần đã cho hắn thấy trí tuệ vượt thời đại.

Nhưng mà...

Hiện thực bây giờ đã lật đổ nhận thức và suy nghĩ của hắn, yêu nghiệt thật đúng là mẹ nó chính là rau cải trắng! Không phải bên kia vừa xuất hiện ba người cùng một lúc đó sao!

"Rời khỏi đây ngay!"

Moore phản ứng rất nhanh, ngay khi nhìn thấy nội dung trên buổi phát sóng trực tiếp, lập tức nhanh chóng đưa ra quyết định.

Những người còn lại cũng không ngu ngốc, nếu không đi ngay bây giờ, thì lát nữa sẽ không kịp nữa!

Trước mặt toàn thế giới, địa chỉ bên này của bọn họ đã bại lộ, ban tổ chức chắc chắn sẽ thông báo cho cảnh sát phong tỏa khu vực này để điều tra, bọn họ tuyệt đối không thể ngây ngốc đứng tại chỗ chờ bị bại lộ.

Chuyện khác để sau hãy nói, hiện tại đi trước thì tốt hơn.

Bọn họ chạy rất nhanh, nhưng ba người trong phòng máy tính không thể chạy được, khuôn mặt của bọn họ đã trực tiếp bại lộ ở trước mặt mọi người, muốn chạy cũng không thể thoát.

Hơn nữa bọn họ cũng không thể chạy, lúc này chắc chắn phải có người đứng ra chịu trách nhiệm, ba người bọn họ chính là lựa chọn tốt nhất, nếu không thì đến lúc đó không chỉ là vấn đề chính bọn họ chết, mà cả gia đình bọn họ cũng phải chôn cùng.

Sắc mặt ba người tái nhợt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, đứng tại chỗ, đầu óc ong ong.

***

Mà trong phòng phát sóng trực tiếp ở các quốc gia lại hoàn toàn xôn xao.

Ai cũng không nghĩ tới cuối cùng những người bị truy đuổi lại là đội trưởng của ba đội thi đến từ R quốc, U quốc và A quốc!

Lúc này, ngoại trừ những người của ba quốc gia này đang kêu gào đó là âm mưu vu khống, thì cư dân mạng ở các quốc gia khác không có bất kỳ nghi ngờ nào. Phải biết rằng đám người Phương Tử Dương đang truy đuổi trước mặt mọi người, bây giờ mà nói biểu hiện của ba người này không có gì mờ ám thì chẳng lẽ thật sự coi tất cả mọi người là người mù sao?

Thực ra, U quốc coi như xong, lấy thực lực U quốc, ngay cả khi vượt qua vòng thi đầu tiên, có lẽ vòng hai sẽ bị loại ngay, việc U quốc nhắm vào Hoa quốc không cần suy nghĩ nhiều khẳng định cũng là bị lão đại bức bách thôi.

Nhưng R quốc và A quốc thì khác, hai nước này rất có tiềm năng cạnh tranh top đầu.

Cho nên phàm là không phải ngốc, mọi người có thể đoán được đại khái là chuyện gì xảy ra.

"Thực ra lúc trước tôi cũng có chút suy đoán, rõ ràng là đang nhắm vào Hoa quốc. Lấy tình hình và tiềm năng của Hoa quốc, có rất nhiều người không muốn thấy họ đứng lên..."

"Trong giải cá nhân, thực lực mà Hoa quốc thể hiện thực sự khiến người ta rõ ràng cảm thấy rất kiêng kỵ, vừa rồi lại chứng kiến một màn trình diễn, lần này Hoa quốc thực sự có năng lực cạnh tranh vị trí cao."

"R quốc thì coi như xong, bọn họ vốn dĩ là cục cớt đi theo sau lão đại, dù có nhảy nhót thế nào thì cũng chỉ là trong cái ao nhỏ của bọn họ mà thôi. A quốc thì có chút mất phong phạm, quốc gia lớn mà cũng mất mặt thế..."

"Tôi không có cảm giác gì đặc biệt với Hoa quốc, nhưng tôi nghĩ nếu ban tổ chức không đưa ra một cách xử lý hợp lý cho sự việc lần này, tôi sẽ không phục. Ai biết hôm nay là Hoa quốc, ngày mai liệu có phải là chúng ta..."

"Rõ ràng đây là một vở kịch lớn do đạo diễn tự biên tự diễn..."

"Tôi cũng đang chờ xem kết quả xử lý, những thủ đoạn bẩn thỉu như vậy mà bị phơi bày ra, tôi ngược lại muốn xem còn có thể giải quyết như thế nào? Ha."

"Đúng vậy, lần trước đội trưởng G quốc của chúng tôi "vô tình" bị đau bụng, chúng tôi nhận, nhưng lần này Hoa quốc đâu có "vô tình" bị gì đâu..."

Cư dân mạng các nước phản ứng hết sức kịch liệt.

Mặc dù đây là chuyện của Hoa quốc, nhưng phần lớn mọi người vẫn cảm thấy nếu lần này Hoa quốc không được giải quyết, thì những quốc gia còn lại không bằng Hoa quốc, sau này liệu có còn cơ hội xoay người nào không?

Cư dân mạng G quốc còn trực tiếp châm chọc khiêu khích, lần trước bọn họ bị hại thảm. Nếu như không phải lần trước vì để tuột mất chức quán quân, thì quốc gia của bọn họ chắc chắn đã phát triển lên một tầm cao mới trong 10 năm qua rồi.

Trước mắt bao người, quần chúng kích động.

Ban tổ chức đang phải chịu áp lực rất lớn, chuyện này không thể không giải quyết, nếu giải quyết hời hợt cũng không được, nhưng nếu thực sự giải quyết triệt để cũng rất phiền phức.

Đây không chỉ là một sự cố công kích đơn giản, mà là một ván cờ.

Bởi vì chuyện này, thi đấu đoàn đội dự kiến tổ chức vào ngày mai đã bị hoãn lại một tuần.

Phía Hoa quốc tất nhiên biết không thể tiêu diệt tất cả kẻ địch chỉ trong một lần, nhưng đòi lại chút lợi ích thì vẫn có thể, vì vậy sau đó bọn họ cung cấp không ít bằng chứng. Tất nhiên, toàn bộ quá trình cung cấp bằng chứng đều được phát sóng trực tiếp.

Điều này làm cho một phòng họp bí mật nào đó tức giận đến mức ném vỡ vô số chén trà, mắng to người lúc trước đưa ra quyết định phát sóng trực tiếp!

Cuối cùng, sau một phen lăn qua lăn lại.

Ban tổ chức đưa ra kết quả xử lý:

U quốc là chủ mưu, trực tiếp hủy bỏ tư cách dự thi lần này, rút khỏi cuộc thi.

R quốc và A quốc liên quan nhưng do hành vi cá nhân ích kỷ của đội trưởng, hai quốc gia này được giữ lại tư cách tham gia cuộc thi, nhưng sẽ bị trừ một nửa số điểm, hai vị đội trưởng ích kỷ này sẽ bị đưa lên tòa án quốc tế...

Nói tóm lại, chính là đem U quốc yếu thế đẩy ra làm người chịu tội thay, hai vị đội trưởng khác thì "đại nghĩa diệt thân" hy sinh bản thân vì quốc gia một cách "vinh quang".

...

Phương Tử Dương hoàn toàn không ngạc nhiên với kết quả xử lý của ban tổ chức.

U quốc không có tư cách cạnh tranh vị trí cao, bị từ bỏ đẩy ra làm gánh tội là điều tất yếu. Dù sao R quốc và A quốc vẫn còn thực lực cạnh tranh mạnh hơn.

Mọi người thực sự đã dự đoán được kết quả này, nên không có ai tức giận, ngược lại còn cảm thấy rất hài lòng.

Giáo sư Dư cười đến mức nếp nhăn trên mặt đều chen chúc vào nhau, "Tuy rằng kết quả xử lý không được như ý muốn, nhưng đối với chúng ta mà nói cũng không phải là không có lợi. Tạm thời không nói đến những tin tức truyền về nước, U quốc đã liên hệ với chúng ta, chúng ta sẽ có thêm một đồng minh thực lực không tệ. Về phần cuộc thi sau này, sợ là chúng ta sắp chiếm tiện nghi..."

Cũng không phải là chỉ muốn chiếm tiện nghi lớn thôi sao.

Đừng nhìn vào việc chuyện này có vẻ đã được che giấu, những gì cần giấu đều đã bị giấu đi. Nhưng người dân ở các quốc gia đều không phải kẻ ngốc hay người mù, tầng lớp dưới cùng là dễ kiểm soát nhất, nhưng thực sự cũng là khó kiểm soát nhất.

Như cổ ngữ có câu: "Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền". Dù là trong thời kỳ quyền lực hoàng gia là tuyệt đối, quân vương quý tộc có thể không coi dân chúng ra gì, nhưng bọn họ cũng rất coi trọng lòng dân.

Ban tổ chức cố gắng che giấu và bảo vệ như vậy, ngược lại chỉ càng làm kích thích tâm lý phản nghịch của mọi người.

Những trận đấu tiếp theo, tỷ lệ bình chọn của khán giả có ảnh hưởng rất lớn đến kết quả, nếu bị khán giả chán ghét, những trận đấu tiếp theo tuyệt đối sẽ khó khăn hơn.

"Được rồi, mấy ngày tới mọi người hãy nghỉ ngơi thật tốt, những chuyện khác phía chính phủ sẽ lo liệu, mọi người đừng phân tâm, biểu hiện cho tốt."

Sau khi giáo sư Dư làm công tác tư vấn tâm lý cho mọi người, ông cười vui vẻ rồi hớn hở rời đi.

Để lại không gian cho mọi người tự do thảo luận.

Mà lúc này, Tạ Tranh cuối cùng cũng có thời gian để tính sổ với vợ nhỏ của mình.

Ôm người trở về phòng, không còn nhẹ nhàng như trước kia nữa, cuối cùng thể hiện hiện "năng lực" của bá tổng một lần, lăn qua lộn lại, rồi lại hung hăng lăn qua lộn lại suốt cả đêm, cho đến khi người trong lòng ngoại trừ hu hu, ngay cả cầu xin tha thứ cũng không nói ra được, mới thỏa mãn bỏ qua.

"Cục cưng, chuyện trước đây, có phải em nên cho anh một lời giải thích không?"

Tạ Tranh ôm người vào trong ngực, vẻ mặt có chút hung dữ.

Tất nhiên, nếu không phải bàn tay còn lại đang thuần thục mát xa eo cho người trong ngực, thì có lẽ sẽ có sức thuyết phục hơn.

Phương Tử Dương vùi đầu trên người Tạ Tranh không muốn động đậy, nghe đến vấn đề này thì chột dạ, bị nắm điểm yếu nên không thể cứng rắn được...

"Chồng, sao anh còn nhắc tới cái này nha. Chẳng phải đã nói đó chỉ là sự trùng hợp thôi sao, lúc đó em thiếu tiền, chỉ giả danh để giao dịch, em đâu biết lũ lụt cuốn trôi miếu Long Vương. Anh đừng tính toán với cục cưng ngoan của anh nữa có được hay không?"

Phương Tử Dương vừa chột dạ cười lấy lòng, vừa dùng chân khẽ cọ để câu dẫn, ý đồ dùng biện pháp sắc dụ này để lấp liếm chuyện cũ.

Nhưng Tạ Tranh không dễ bị lừa, vừa mới thân mật xong, anh tuyệt đối có thể nhịn được.

"Mông nhỏ không đau sao?"

Tạ Tranh vỗ một cái vào chỗ trắng trẻo non nớt kia, không chút thương tiếc dạy dỗ.

Phương Tử Dương xấu hổ che lại, lập tức giả bộ ủy khuất, "Chồng ơi..."

Tạ Tranh không lay chuyển: Hôm nay ý chí phải kiên định.

"Tạ đại ca..."

Lỗ tai Tạ Tranh giật giật: Đã lâu không nghe thấy cục cưng gọi cái tên này.

"Phu quân?"

Tim Tạ Tranh đập nhanh: Vai, đóng vai nhân vật sao.

"Tướng công?"

Tạ Tranh giãy dụa: Được, rất thích cái này.

Phương Tử Dương cười đắc ý, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực nam nhân, giọng nói mềm mại, "Chủ nhân~"!

Tạ Tranh lập tức lấy tay bịt miệng nhỏ đáng yêu đang khiêu khích của vợ, kiên quyết chống lại sự dụ dỗ của ma quỷ!

Phương Tử Dương cười trộm.

Sau đó tung chiêu cuối.

Cậu gỡ tay che miệng ra, Phương Tử Dương nhiệt tình chủ động đưa tay ôm cổ ông xã nhà mình, xoay người cưỡi lên, nụ cười ngây thơ lại hấp dẫn, "Chồng ơi, chúng ta có một đứa bé được không? Một đứa con vừa giống anh vừa giống em được không~"

Tạ Tranh:...

Cúi đầu ủ rũ.

Cái này thật sự không thể cự tuyệt được!

Nhưng mà.

Tạ Tranh nghiêm túc đưa ra điều kiện, vành tai hồng hồng, "Lần nào cũng phải là tư thế này."

"Được."

Hai mắt Phương Tử Dương cong cong, lộ ra niềm vui vô tận.

Trong lãnh thổ Hoa quốc.

Một chiếc máy bay bí mật hạ cánh xuống sân bay.

Dưới sự bảo vệ của quân đội, hàng chục giáo sư đầu bạc, vẻ mặt tiều tụy lại hoảng hốt, còn mặc áo blouse trắng trong phòng thí nghiệm, từ trên máy bay bước xuống.

Trong số những vị giáo sư này, có người thuộc Hoa quốc, cũng có người thuộc các quốc gia khác, đến từ nhiều nơi trên thế giới.

Mà Thi Lương Thần "nhảy lầu" biến mất ở địa điểm thi đấu, cũng có mặt trong số bọn họ.

Chính viên đến đón thấy tất cả mọi người đều đến nơi an toàn, tâm tình thấp thỏm cuối cùng cũng thả lỏng, nở nụ cười với mọi người, "Thi tiên sinh, các vị giáo sư, hoan nghênh các vị trở về tổ quốc... cũng như đến Hoa quốc làm khách. Từ giờ trở đi, an toàn và cuộc sống của các vị sẽ do tôi và Tôn thượng tướng bên cạnh tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm. Xin các vị yên tâm dưỡng sức tại nơi chúng tôi đã chuẩn bị, chỉ khi các vị hồi phục sức khỏe thì mới có thể đích thân đứng trước tòa án quốc tế để những kẻ đã hại các vị phải chịu tội."

Nghe vậy, đôi mắt của các vị giáo sư đầu bạc đều đỏ hoe.

Một trong số họ, tuy rằng tuổi đã già nhưng vẫn có thể nhận ra ông từng rất điển trai, vị giáo sư này kích động chạy ra ngoài, thất thố nắm lấy áo của chính viên, "Đồng chí, tôi muốn gặp người yêu của tôi, phải gặp ngay, các anh có thể giúp tôi nhanh chóng đi tìm người được không? Cậu ấy tên là Lý Nhiên, sống ở khu Bạch Hưng, thị trấn Vân Long, thành phố C."

"Trình lão tiên sinh, chuyện của ngài, Phương tiên sinh đã nói với chúng tôi rồi. Trước khi lên đường, chúng tôi đã cử người đi đón Lý lão tiên sinh rồi, các ông sẽ sớm gặp lại nhau."

Chính viên nhìn thấy lão giáo sư trước mặt, gần như ngay lập tức nhận ra đối phương.

Trịnh trọng chào quân lễ với đối phương, rồi mới an ủi trả lời.

Anh hùng của tổ quốc, xứng đáng nhận được quân lễ tối cao.

________________

Tác giả có lời muốn nói:

Không biết mọi người có còn nhớ đến Lý đại gia và người yêu của ông ấy không? Nếu không nhớ rõ, có thể xem lại chương 59 nhé, đây chính là vị lão gia đó đấy~

(Chính văn sẽ không có phần sinh em bé, bé con sẽ xuất hiện trong phần ngoại truyện nhé.)

Bình luận

Truyện đang đọc