NAM PHỤ CỰC PHẨM CỦA VĂN NGỌT SỦNG SỐNG LẠI

Để lấy được thiện cảm của những nam phụ như Tạ Văn Húc và Phương Khiêm Hạo, Nghiêm Đồng đã phải bỏ rất nhiều công sức để hấp dẫn bọn họ.

Cuối cùng, hắn ta rút ra kết luận, sự hoàn hảo chính là yếu tố quyết định.

Nhưng sự hoàn hảo này không phải là cái mà mọi người thường nghĩ đến, tức là xuất sắc trong mọi mặt, mà là hiểu rõ Tạ Văn Húc, Phương Khiêm Hạo cần gì, thì hắn ta sẽ thể hiện ra như thế.

Bất kể người khác nghĩ gì, trong mắt các mục tiêu của hắn ta, Nghiêm Đồng chính là sự tồn tại đẹp đẽ nhất trên thế giới. Mà con người vì bảo vệ sự tồn tại tốt đẹp nhất trong lòng mình, chuyện gì cũng làm được.

Cho nên, thay vì nói đám người Tạ Văn Húc yêu Nghiêm Đồng, không bằng nói rằng bọn họ yêu chính ảo ảnh của mình, vì vậy bọn họ mới lần lượt giúp đỡ hắn ta như bị quỷ ám.

Mà một khi Nghiêm Đồng không thể giữ được sự "hoàn hảo" này, hình tượng sụp đổ, như vậy lực khống chế của hắn ta đối với đám người Tạ Văn Húc sẽ bắt đầu biến mất.

Hiện tại Tạ Văn Húc chính là trong tình huống này.

Xa thơm gần thối, trước đây Nghiêm Đồng đối với hắn là một điều xa vời không thể với tới, không có được chính là điều tốt nhất. Hiện tại có được rồi, phát hiện ra Nghiêm Đồng khác xa so với tưởng tượng của mình, tự nhiên tình cảm bắt đầu xuất hiện vấn đề.

Đặc biệt là sự tự phụ của hắn cũng không hề thua kém Phương Khiêm Hạo.

Thay vì nói Tạ Văn Húc phẫn nộ vì Nghiêm Đồng bỉ ổi hãm hại tình cũ của hắn, không bằng nói là phẫn nộ Nghiêm Đồng lừa gạt hắn.

Hiện tại, Nghiêm Đồng không chỉ không còn hoàn mỹ, hơn nữa còn trở nên đen tối nham hiểm, điều này khác xa với hình tượng thiện lương ôn nhu mà hắn từng biết, trong lúc nhất thời Tạ Văn Húc khó có thể chấp nhận.

Mà Tạ Văn Húc trông có vẻ thâm tình nhưng thực ra lại rất vô tình, hắn chưa bao giờ thực sự nhận thức được sai lầm của mình, hắn chỉ luôn tìm lý do để tự an ủi mỗi lần mình mắc sai lầm.

Giống như khi xưa từ bỏ Phương Tử Dương, hắn cảm thấy Phương Tử Dương trở nên kiêu ngạo, tùy hứng ngu ngốc, khiến hắn quá thất vọng.

Hiện tại, Tạ Văn Húc cũng vô thức tự thôi miên chính mình, cảm thấy tất cả những tình huống hỏng bét như bây giờ đều do Nghiêm Đồng giật dây. Mặc dù cũng không có đoán sai, nhưng hiển nhiên hắn không nghĩ tới chính mình cũng có vấn đề.

"Tiểu Đồng, anh thực sự nghi ngờ liệu anh có từng thực sự hiểu em không..." Tạ Văn Húc vừa phẫn nộ vừa thất vọng, đè nén tức giận.

Vốn dĩ Nghiêm Đồng cũng không phải là người có tính cách tốt.

Trong khoảng thời gian này, ba đả kích liên tiếp và sự nhẫn nhịn uất ức trong thời gian qua làm cho tâm tình của hắn ta gần như bùng nổ. Bây giờ, những lời trách móc rõ ràng của Tạ Văn Húc khiến hắn ta nổi giận.

Cái gì mà nghi ngờ có thật sự hiểu hắn ta hay không? Tạ Văn Húc còn không biết xấu hổ nói ra những lời này, hắn ta mới là người cần phải hỏi câu này chứ!

Hắn ta vẫn luôn cho rằng Tạ Văn Húc là một nam phụ thâm tình, trong sách Phương Tử Dương bỏ rơi Tạ Văn Húc rất quá đáng. Nhưng sau khi chân chính ở chung với Tạ Văn Húc, hắn ta mới biết, Phương Tử Dương bỏ rơi Tạ Văn Húc thật con mẹ nó là một quyết định quá chính xác!

Cái gì mà nam phụ thâm tình, căn bản chính là một tên tra nam ba lòng hai dạ!

Lúc trước hắn ta chỉ nhẹ nhàng đóng vai một người giỏi hiểu lòng người câu dẫn một chút, đối phương đã lập tức thay lòng đổi dạ, ghét bỏ Phương Tử Dương không đủ săn sóc. Hiện tại đối phương thấy Phương Tử Dương ưu tú, lập tức dao động, phải biết rằng bọn họ vừa mới đính hôn có được hay không!

"Tạ Văn Húc, anh nói tôi độc ác? Tôi âm hiểm? Nhưng anh thì khá hơn chỗ nào!"

Nghiêm Đồng cũng không kiềm chế được nữa mà phát tiết, "Lúc đầu là tôi cầu xin anh thích tôi sao? Là tôi cầu xin anh nói những lời tổn thương với Phương Tử Dương sao? Tôi đúng là có tình cảm với anh, nhưng tôi đã nói bao nhiêu lần rằng tôi chỉ muốn làm bạn với anh..."

"Bây giờ chúng ta ở bên nhau, đều là do anh không màng tất cả mà theo đuổi tôi! Là anh nói sẽ yêu tôi suốt đời, bảo vệ tôi suốt đời, tôi mới là tình yêu đích thực của anh. Nếu không phải anh nhiệt tình cố gắng như vậy, tôi làm sao có thể mạo hiểm mang danh tiểu tam để ở bên anh không?"

"Bây giờ có phải anh cũng muốn đối xử với tôi như đã từng đối xử với Phương Tử Dương không? Ha ha, đây cũng không phải là không có khả năng, dù sao lúc trước anh từng vì Phương Tử Dương mà điên cuồng như vậy mà! Anh đúng là người thâm tình nhất trên thế giới này!"

Nghiêm Đồng tức giận cười mỉa mai.

Lúc trước hắn ta thật con mẹ nó là một kẻ ngốc mới có thể cho rằng Tạ Văn Húc thâm tình! Phương Tử Dương thông minh như vậy, nếu Tạ Văn Húc thực sự thâm tình, Phương Tử Dương làm sao có thể bỏ rơi mối tình thanh mai trúc mã mà chia tay với Tạ Văn Húc chứ!

Chân tướng sự thật bị vạch trần, sắc mặt Tạ Văn Húc trong nháy mắt tái nhợt.

Lời nói của Nghiêm Đồng, làm cho hắn nhớ tới tất cả hành động của Tử Dương lúc trước, những ký ức hắn tự động xem nhẹ trong khoảng thời gian này thoáng cái bị lôi ra, nhắc nhở hắn lúc trước đã từng làm tổn thương người mình từng yêu như thế nào.

Mà hiện tại, hắn dường như lại đang đi trên con đường cũ.

Nghiêm Đồng không có nhiều ưu điểm, nhưng nắm bắt tâm lý đàn ông thì hắn ta rất giỏi.

Thấy Tạ Văn Húc bị lời nói của mình ảnh hưởng, sự chột dạ vừa rồi bị đè xuống, một lần nữa khôi phục sức mạnh.

Hắn ta tiếp tục mở miệng, biểu tình phẫn nộ biến thành thương tâm ẩn nhẫn, "Tạ Văn Húc, nếu không phải vì anh ba lòng hai dạ, tôi sẽ biến thành cái dạng này? Anh có biết anh khiến tôi thực sự không có cảm giác an toàn? Anh hãy nghĩ kỹ lại những gì anh đã làm trong thời gian qua! Anh đã giẫm lên mặt tôi bao nhiêu lần rồi?"

"Là anh, đều là anh đã biến tôi thành kẻ vừa đố kỵ lại ác độc như thế này. Thời gian qua lúc nào tôi cũng lo lắng anh sẽ rời bỏ tôi, lúc nào cũng lo sợ anh và Phương Tử Dương sẽ quay lại..."

"Tôi cái gì cũng không có, tôi chỉ có mình anh. Vì giúp anh, tôi đã tiết lộ bí mật lớn nhất của mình, giúp gia đình anh ổn định cục diện rối rắm do Tạ Tranh để lại. Anh vì tôi mà trả giá nhiều như vậy, chẳng lẽ tôi không thể vì anh mà trả giá chút nào hay sao?"

"Tạ Văn Húc, tôi làm những việc này chỉ vì tôi quá yêu anh! Tôi đã trả giá toàn bộ để cùng tiến cùng lùi với anh, nhưng anh lại dao động giữa chừng, anh dựa vào cái gì mà chỉ trích tôi... hu hu."

Nói xong. Nghiêm Đồng trực tiếp khóc chạy ra cửa

Dĩ nhiên hắn ta không thực sự muốn bỏ nhà đi, mà là bây giờ hắn ta buộc phải tạm thời rời xa Tạ Văn Húc, hình tượng của hắn ta trước mặt Tạ Văn Húc đã bắt đầu sụp đổ, dựa theo tính cách của Tạ Văn Húc, chắc chắn sẽ không thể chịu được sự lừa dối của hắn ta.

Nhưng bây giờ hắn ta không thể mất đi Tạ Văn Húc, nên hắn ta phải tìm cách cứu vãn.

Mà tạm thời tách ra bình tĩnh một chút chính là lựa chọn tốt nhất, khoảng cách sinh ra cái đẹp, hắn ta chỉ có thể lợi dụng sự trì độn của Tạ Văn Húc để vượt qua giai đoạn chuyển biến này.

Mặc dù hắn ta không còn hoàn hảo, nhưng hắn ta lại "thâm tình"... Nếu sự độc ác của hắn ta đều là vì Tạ Văn Húc, với tính cách tự phụ và thiếu quyết đoán của Tạ Văn Húc, hắn ta không phải là không có cơ hội lật ngược tình thế.

Mà trên thực tế, Nghiêm Đồng nắm bắt tâm lý đàn ông thực sự rất chính xác.

Nhìn thấy Nghiêm Đồng khóc chạy đi, Tạ Văn Húc đứng tại chỗ, cả người đều ngơ ngác, rõ ràng bị những lời bộc phát của Nghiêm Đồng làm choáng váng.

Lời nói của Nghiêm Đồng không ngừng lặp lại trong đầu hắn.

"Bây giờ có phải anh cũng muốn đối xử với tôi như đã từng đối xử với Phương Tử Dương không? Ha ha, đây cũng không phải là không có khả năng, dù sao lúc trước anh từng vì Phương Tử Dương mà điên cuồng như vậy mà! Anh đúng là người thâm tình nhất trên thế giới này!"

Sự mỉa mai này như một lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực hắn, phơi bày sự thật mà hắn không muốn đối diện.

Hắn là cặn bã, cặn bã thật sự.

Hắn từng yêu Phương Tử Dương say đắm như vậy, nhưng nói bỏ là bỏ, lại còn bằng một cách thức ác liệt như thế làm tổn thương Phương Tử Dương.

Mà hiện tại, hắn lại đang đi trên con đường cũ, dùng phương thức tương tự đối đãi Nghiêm Đồng, người mà hắn xem là tình yêu đích thực mới.

Hắn chưa từng thấy qua bộ dáng thương tâm của Phương Tử Dương sau khi biết chân tướng, nhưng hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng từ dáng vẻ bình tĩnh của Phương Tử Dương lúc trước ngả bài với hắn, Phương Tử Dương chắc chắn đã đau khổ thương tâm hơn Nghiêm Đồng bây giờ rất nhiều.

Dù sao, giữa hắn và Phương Tử Dương đã có tình cảm nhiều năm.

Giờ khắc này, Tạ Văn Húc chưa bao giờ nhận ra lỗi lầm của mình, bỗng nhiên nhận ra hiện thực.

Người thật sự độc ác chính là hắn. Người chân chính cặn bã là hắn. Sai lầm lớn nhất căn bản là chính hắn!

Hắn đã phụ bạc và làm tổn thương Tử Dương, hiện tại lại phụ bạc và làm tổn thương Tiểu Đồng...

Hắn rốt cuộc đã làm gì vậy.

Tạ Văn Húc ôm đầu ngồi xổm xuống, không nhịn được mà khóc lên, trái tim giống như bị vũ khí sắc bén đâm vào, không thương tiếc mà xoay tròn, nghiền nát.

Hắn ngồi xổm tại chỗ không biết suy nghĩ bao lâu.

Cuối cùng mới lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại ra ngoài, thanh âm khàn khàn, "Alo, chú Thái, chú liên lạc với bên trường học một chút, cháu không muốn ở lại trường học nữa..."

Tạ Văn Húc thống khổ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.

Hắn không thể tiếp tục sai lầm như vậy nữa. Nếu tiếp tục như vậy, hắn sẽ chỉ làm cho Tử Dương càng thêm coi thường hắn.

...

Cùng lúc đó.

Nghiêm Đồng chạy ra khỏi Tạ gia, cuống quít bắt xe rời đi, không dám ở lại Tạ gia thêm chút nào.

Hắn ta lo lắng chờ sau khi Tạ Văn Húc khôi phục lại cảm xúc, lại bắt hắn ta chất vấn, hắn ta sẽ hoàn toàn không thể giải thích được.

Bây giờ hắn ta thực sự luống cuống, Phương Ngạn Đông và Phương Khiêm Hạo đều vào tù, những nam phụ khác hắn ta lại chưa tiếp cận, hiện tại người duy nhất giúp đỡ hắn ta chỉ có Tạ Văn Húc, nếu Tạ Văn Húc thực sự có chuyện gì, con đường phía trước của hắn ta sẽ biến thành hình thức địa ngục.

Một tay bài tốt như vậy, hắn ta thực sự không hiểu tại sao lại đánh thành cục diện nát bấy như bây giờ!

Hiện tại đừng nói đến việc leo lên đỉnh cao nhân sinh, giữ được lợi thế hiện tại đã là vấn đề rồi!

Sau khi rời khỏi Tạ gia, Nghiêm Đồng ảo não lại hối hận.

Sớm biết sự tình sẽ biến thành như vậy, hắn ta đã không ở cùng Tạ Văn Húc, giữ chặt Phương Khiêm Hạo còn tốt hơn. Dù sao Phương Khiêm Hạo không thể nào thích Phương Tử Dương, hơn nữa thân phận của hai người có ưu thế đối địch tự nhiên.

Tạ Văn Húc chính là một kẻ lăng nhăng ba lòng hai dạ! Lúc trước hắn ta đúng là bị lừa đá vào đầu mới tuyệt vọng đến mức nhắm mắt đâm vào Tạ Văn Húc!

Đầu óc Nghiêm Đồng mông lung bước đi trên đường.

Đúng lúc này.

Một chiếc xe con rẽ sang đường, Nghiêm Đồng đang đắm chìm trong suy nghĩ hoàn toàn không chú ý, đến khi phát hiện thì đã bị dọa đến sững sờ.

Nhưng may mắn là đối phương không đi quá nhanh, kịp thời phanh lại, mới không gây tai nạn, chỉ làm Nghiêm Đồng sợ đến mức mềm nhũn cả chân ngã xuống đất.

Sau đó, một người đàn ông tuấn mỹ, dường như cả người đều phát sáng bước từ trên xe xuống, lễ phép quan tâm hỏi thăm, "Cậu không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Có cần đến bệnh viện không?"

"Lục, Lục Yến..." Nghiêm Đồng ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt của người đàn ông, lập tức trợn tròn mắt!

Trang viên nhỏ Tạ gia.

Phương Tử Dương tắt livestream, quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Tranh, Đường Huân và Thụy Khắc đứng ở cửa phòng đàn, biểu tình ngưng trọng.

Rõ ràng.

Bản "Vực sâu" vừa rồi không chỉ gây chấn động đến những người xem livestream, mà còn chấn động đến những người có mặt tại hiện trường, mặc dù trải qua một đoạn quảng cáo để điều chỉnh không khí, nhưng vẫn không thể làm ba người họ thấy tốt hơn.

Bản nhạc "Vực sâu" này dù tuy rằng ý chí kiên định, nhưng toàn bộ bầu không khí quá đen tối, áp lực, cảm giác khó khăn đi trên con đường đầy gai nhọn, máu chảy đầm đìa gần như làm người ta nghẹt thở.

Toàn bộ cảm xúc trong bản nhạc rất mãnh liệt, nếu không phải tự mình trải qua, thì không thể viết ra được như vậy.

Cho nên nói... Trong lòng cậu thanh niên ngoan ngoãn này rốt cuộc đang chôn giấu điều gì? Phương gia có chuyện gì mà bọn họ vẫn chưa khai quật ra sao?

Ba người đều cảm thấy nặng nề.

Phương Tử Dương nhận ra điều đó, nhưng cũng không có ý định chọc thủng, trực tiếp chuyển chủ đề, nghịch ngợm chớp chớp mắt: "Anh, Tạ đại ca, anh Thụy Khắc, vừa rồi quảng cáo của em có hay không? Chắc chắn sau tối nay toàn quốc đều sẽ biết đến sản phẩm mới của công ty chúng ta, sau khi sản phẩm đầu tiên nổi tiếng, những sản phẩm tiếp theo của công ty sẽ không còn lo về quảng bá nữa. Các anh có muốn khen ngợi em không?"

Giọng nói nhẹ nhàng, không nghe ra chút lo lắng và hắc ám nào.

Nếu không phải vừa nghe qua ca khúc đàn dương cầm rung động lòng người như vậy, ba người Tạ Tranh suýt chút nữa đã tin vào vẻ ngoài hoàn hảo này.

Nhưng càng như vậy, tâm tình ba người lại càng bất an.

Bất an như vậy làm cho Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc vừa rồi còn đắm chìm trong niềm vui quảng bá sản phẩm thành công, cũng nhanh chóng rút khỏi cảm xúc đó.

Chu Tuấn nháy mắt với Triệu Cảnh Ngọc.

Triệu Cảnh Ngọc lập tức hiểu ý, mở miệng với Phương Tử Dương, "Tử Dương, bản nhạc dương cầm vừa rồi thật sự là do cậu tự viết sao? Thật sự rất cảm động, nhưng cũng quá đau buồn. Cậu viết lúc nào vậy? Sao trước đây chúng tôi chưa từng nghe cậu chơi?"

"Vực sâu" đâu chỉ là chấn động, quả thực chính là làm cho linh hồn run rẩy, hiện tại nghĩ lại thôi đã thấy khó thở.

Nghe thấy câu hỏi này, Phương Tử Dương vẫn giữ nụ cười.

Trầm mặc vài giây mới tiếp tục cười nói, "Viết từ rất lâu rồi, trước đây chưa chơi là vì bản nhạc này chưa hoàn thiện. Hôm nay... cũng coi như là bản bán thành phẩm đi."

"Đây chỉ là bán thành phẩm?"

Mấy người nghe vậy sắc mặt đều có chút biến đổi.

Chỉ là bán thành phẩm mà để lộ ra cảm xúc đã làm cho người ta đè nén không thở nổi, nếu là thành phẩm... Bọn họ căn bản không thể tưởng tượng nổi.

Triệu Cảnh Ngọc là người không ổn định nhất, mở miệng muốn hỏi tiếp.

Nhưng ngay lập tức bị cắt ngang.

Nụ cười của Phương Tử Dương vẫn đẹp như trước, "Thực ra thành phẩm đã viết xong, nhưng hiện tại chưa phải lúc để chơi, mọi người đừng có gấp, tương lai có một ngày, tôi nhất định sẽ chơi cho mọi người nghe, đến lúc đó mọi người nhất định phải vỗ tay cho tôi mới được."

Điều này đã biểu thị rõ ràng thái độ không muốn nhiều lời.

Tạ Tranh mím môi, sắc mặt lạnh lùng.

Thụy Khắc nhìn bạn tốt một cái, im lặng.

Đường Huân thì hung hăng nắm chặt nắm đấm, trái tim đau đến khó chịu. Y hận mình không sớm phát hiện chân tướng, để cho em trai lớn lên dưới mí mắt mình, nhưng đến bây giờ y vẫn không biết em trai đã phải chịu tổn thương thế nào mới có thể biến thành như vậy.

Em trai tưởng như vui vẻ ngoan ngoãn, thực tế lại khép kín trái tim, ai cũng không thể đi vào.

Cố gắng đè nén đau lòng, Đường Huân biết tính cách Phương Tử Dương cố chấp, chỉ có thể cố gắng nở nụ cười, "Được, đến lúc đó anh nhất định sẽ vỗ tay. Vậy lần này em chuẩn bị chơi bản dương cầm nào trong buổi dạ hội của trường? Nhất định phải chọn kỹ, đến lúc đó trên mạng sẽ có phát sóng trực tiếp, còn có cậu nhỏ cũng sẽ đến xem em biểu diễn nữa."

"Cậu nhỏ? Lục... Yến?"

Nghe vậy, Phương Tử Dương hơi dừng lại.

Đường Huân gật đầu, cười nói, "Đúng vậy, là cậu nhỏ Lục Yến. Hôm qua cậu ấy gọi điện cho anh, nói mới biết chuyện của Phương gia, vẫn không liên lạc được với em, số điện thoại của em đã thay đổi. Hôm nay cậu ấy bay về, bảo anh báo cho em biết, đến buổi dạ hội sẽ đến Thanh Đại xem em biểu diễn."

Năm đó ông ngoại Lục sinh một trai một gái, con gái tên là Lục Phi, con trai tên là Lục Yến.

Dù là hai chị em, nhưng vì Lục Yến được sinh muộn, khoảng cách tuổi tác khá lớn, nên năm nay Lục Yến mới vừa ba mươi tuổi.

Lục Yến cũng không có kế thừa thiên phú di truyền gia tộc, nhưng lại thừa hưởng vẻ ngoài đẹp đẽ của gia đình, bởi vì có hứng thú với diễn xuất, nên sau khi trưởng thành đã tiến vào giới giải trí. Sau đó nhờ có tiền bạc và nhân mạch của gia đình, cùng với ngoại hình xuất sắc mà nổi danh trong giới giải trí, đến nay đã là ảnh đế nổi tiếng.

Năm ngoái vì thử vai thành công ở Hollywood, thăng tiến từ một ngôi sao hạng nhất lên đỉnh cao, trở thành một trong những minh tinh nổi bật nhất trong hai năm qua.

Khi xảy ra chuyện với Phương gia, Lục Yến đã đi nước ngoài quay phim, hơn nữa nghe nói là đoàn phim kín, không trở về cũng là chuyện bình thường trong mắt mọi người.

Kiếp trước Phương Tử Dương cũng nghĩ như vậy, cảm thấy cậu nhỏ không kịp đưa tay giúp đỡ vì ở nước ngoài không nhận được tin tức.

Nhưng sống lại một kiếp, cậu sẽ không bao giờ ngu xuẩn ngây thơ như vậy nữa.

Làm sao Lục Yến lại không nghe được tin, rõ ràng là cố ý coi thường mà thôi.

Đoàn phim kín không có nghĩa là bị giam giữ, cũng không phải ở nơi không có tín hiệu, thời buổi này muốn biết một chút thông tin lên mạng là có thể không biết sao? Cho dù không tự mình tìm hiểu, chuyện của Phương gia khi đó ầm ĩ lớn như vậy, bất kỳ trình duyệt nào cũng có thể bị spam có được không.

Huống chi Lục Yến lăn lộn trong giới giải trí, cái giới này chú trọng nhất là tin tức linh thông, tuyệt đối không có khả năng mấy tháng cũng không lên mạng.

Cho nên mặc kệ ngoài miệng nói có dễ nghe hơn nữa, cuối cùng cũng là cố tình.

Anh trai cậu nhận được điện thoại không phát hiện ra, chẳng qua là bởi vì chỉ còn lại người thân duy nhất này nên không suy nghĩ nhiều, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ một chút, sẽ thấy Lục Yến chỉ nói những lời lấp liếm.

Kiếp trước tuy rằng không làm gì tổn thương cậu, nhưng Lục Yến luôn đứng bên cạnh Nghiêm Đồng, đối với tất cả lời cầu cứu và những gì cậu trải qua đều thờ ơ lạnh nhạt, thái độ đó cho thấy người cậu nhỏ này cũng không phải là thứ tốt.

Từ nhỏ đến lớn Lục Yến không gần gũi với cậu, ban đầu cậu chỉ nghĩ tính cách Lục Yến lạnh lùng, nhưng sự thật chứng minh không phải vậy.

Lục Yến có thể chăm sóc Nghiêm Đồng tận tình, nhưng lại đối xử lạnh nhạt với người thân duy nhất của mình, chỉ vì ông ngoại không để lại toàn bộ tài sản cho hắn mà có sự bất mãn hoang đường.

Kiếp trước đối với cậu lạnh nhạt, kiếp này lại muốn làm cậu nhỏ của cậu, thật là thú vị.

Nhưng trở về càng tốt, những người này tụ tập càng đông, lưới của cậu mới càng dễ thu hoạch nhiều người.

Cậu đã nói, những người từng làm hại cậu, cậu sẽ không buông tha một ai...

Phương Tử Dương không định tiết lộ những điều này với Đường Huân, gật đầu vui vẻ, "Thật sao? Cậu nhỏ cũng muốn xem em biểu diễn? Thật là tốt quá, vậy thì em nhất định phải chuẩn bị thật tốt, không thể làm mất mặt. Anh trai, lát nữa anh gửi cho em số điện thoại của cậu nhỏ nhé, bình thường anh bận rộn, cứ phải nhận điện thoại của cậu nhỏ cũng hơi phiền."

"Được, lát nữa anh sẽ gửi cho em."

Đường Huân gật gật đầu, y không biết nhiều về Lục Yến, nhưng nhìn thấy em trai vui vẻ, chắc Lục Yến không giống Phương Ngạn Đông độc ác như vậy.

Mọi người không nhận ra Phương Tử Dương có cái gì không đúng.

Ngoại trừ Tạ Tranh.

Mặc dù hiện tại Tạ Tranh nhìn Phương Tử Dương qua kính lọc rất dày, nhưng dù sao anh cũng không phải thật sự có chỉ số thông minh bằng không. So với lần đầu gặp mặt đã thấy mặt khác của Phương Tử Dương nhu thuận nghe lời, anh cảm thấy Phương Tử Dương đầy lệ khí.

Khi mới sống lại, cảm xúc của Phương Tử Dương không ổn định, thù hận và lệ khí trên người nồng đậm đến mức khiến anh không thể quên được, dù sau đó đã có cái nhìn khác về Phương Tử Dương, anh cũng rất khó quên.

Vậy nên, đối với những dao động cảm xúc của Phương Tử Dương, tốc độ nắm bắt của Tạ Tranh nhanh và chính xác hơn so với những người khác.

Anh dám khẳng định, vừa mới nghe được tên Lục Yến, tâm tình đối phương đã xảy ra dao động kịch liệt.

Trong lòng thiếu niên này có một bí mật rất phức tạp, nhưng anh lại hoàn toàn không biết...

Tạ Tranh đối với phát hiện này cảm thấy rầu rĩ trong lòng.

Khí thế Tạ Tranh rất mạnh.

Vậy nên dù anh không nói ra, chỉ im lặng đứng ở trong góc, cũng rất khó không bị chú ý.

Đặc biệt là khi anh luôn quan sát Phương Tử Dương, từ sau khi phát hiện tâm tư bí ẩn của Tạ Tranh đối với mình, thật ra Phương Tử Dương cũng luôn luôn quan sát Tạ Tranh.

Mà càng quan sát, tình cảm của Phương Tử Dương đối với Tạ Tranh lại càng cảm thấy khó có thể thừa nhận, càng nôn nóng.

Không ai không thích người khác thích mình, nhưng tình cảm quá thuần khiết khiến cậu sợ hãi. Vậy nên dù là vì tốt cho Tạ Tranh hay vì bản thân cậu, tình cảm của Tạ Tranh cần phải sớm bị dập tắt.

Lục Yến trở về, cũng là lúc bắt đầu thu lưới, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất.

Phương Tử Dương tùy ý gảy vài phím trên dương cầm, sau đó nhìn Tạ Tranh, cười nói: "Tạ đại ca, tôi muốn chơi thêm chút nữa, anh có thể vào phòng tôi lấy giúp tôi quyển nhạc phổ được không? Đặt ở tầng thứ ba của giá sách, quyển viết tay. Cửa phòng không khóa, anh cứ vào là được."

"Được, nhưng chỉ chơi thêm nửa giờ thôi, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút."

Bây giờ Tạ Tranh gần như đáp ứng mọi yêu cầu của cậu, việc chạy đi lấy đồ hoàn toàn không vấn đề gì.

Đường Huân và Thụy Khắc đều biết tâm tư của bạn tốt.

Tạ Tranh là một đối tượng rất tốt, Đường Huân đương nhiên sẽ không ngăn cản, nếu hai người có duyên, y sẽ rất ủng hộ.

Nhưng y vẫn xoa đầu Phương Tử Dương, cưng chiều giáo huấn: "Thật là lười biếng, lấy đồ cũng phải nhờ người khác, cũng may là tính tình ông chủ tốt, cưng chiều em hơn cả anh. Sau này không được lười như vậy..."

"Biết rồi, chỉ một lần này thôi, chỉ một lần này thôi..."

Phương Tử Dương cười hì hì. Miệng thì hứa hẹn, nhưng chẳng có chút gì đáng tin, đúng là tâm tính của một thiếu niên.

Đường Huân thấy thế nhất thời nụ cười càng thêm cưng chiều, những u ám khi vừa nghe qua bản nhạc "Vực sâu" lập tức tan biến.

Tạ Tranh nghe tiếng cười phía sau, cũng nhịn không được nhếch khóe môi, cảm giác buồn bực vừa rồi cũng biến mất.

Nhiều người như vậy mà cậu chỉ nhờ anh, điều đó chứng tỏ anh có một vị trí đặc biệt trong lòng cậu.

Ôm tâm tình sung sướng.

Tạ Tranh rất nhanh đi vào Phương Tử Dương, tìm thấy quyển nhạc phổ viết tay ở tầng thứ ba của giá sách.

Bởi vì sách trên giá được xếp rất kín, anh phải dùng lực một chút mới lấy được, kết quả là làm rơi vài quyển sách.

Tạ Tranh vội vàng ngồi xuống nhặt sách rơi.

Nhưng mà đúng lúc này, anh nhìn thấy một quyển sổ tay bao bọc bằng bìa sách khác, rõ ràng là có ý che giấu.

Vì góc rơi xuống mà quyển sổ mở ra, vô tình để lộ một trang...

Tạ Tranh không định đọc trộm, nhưng thị lực của anh quá tốt, liếc mắt đã thấy rõ những gì viết trên đó.

Sau đó sắc mặt khẽ biến.

【Hôm nay thời tiết rất đẹp, nhưng tâm trạng tôi lại không tốt. Vì hôm nay tôi đã đưa ra một quyết định lớn, tôi quyết định kéo từng người bọn họ vào địa ngục, chết không toàn thây... Đầu tiên là kẻ luôn coi tôi như búp bê điều khiển, hắn nghĩ tôi là đồ ngốc, thật nực cười...】

【Tôi đã viết cho mỗi người bọn họ một cái kết hoàn hảo, tôi nghĩ bọn họ sẽ rất thích món quà tôi tặng. Dù sao tôi cũng là một đứa trẻ biết lễ phép, phải đáp lễ mới đúng.】

【Trên đời sao lại có những người đáng ghét như vậy? Nếu vậy, hãy để bọn họ hủy diệt nhanh hơn...】

【Hắn xong rồi... hắn over rồi... hắn cũng đã vào trò chơi của tôi... từng người một thật phiền phức... lần sau cùng một lượt đi... tất cả đều gọn gàng.】

【Ha ha, hôm nay người này thật thú vị... nếu không thức thời, tôi sẽ viết cho cô ta một cái kết hoàn hảo hơn. Không thì thật có lỗi với sự kỳ vọng tốt đẹp của cô ta.】

【Hộp Pandora đã mở ra, trước khi trò chơi kết thúc, không ai được phép đóng lại!】

Những lời rời rạc, mang theo hận thù và lệ khí ùn ùn kéo đến.

Khủng khiếp đến mức chấn động tâm can.

Tạ Tranh nhìn những chữ viết đẹp mắt kia, đầu óc có chút trống rỗng.

___________

Tác giả có lời muốn nói:

Sẽ không ngược sẽ không ngược sẽ không ngược, chuyện quan trọng nói ba lần.

Tình cảm giữa công và thụ cần một chất xúc tác. Trong lòng Tử Dương mang quá nhiều thứ, ở kiếp trước, trong phương diện tình cảm đã bị tổn thương rất nghiêm trọng. Vì vậy, trong chuyện tình cảm, Tử Dương tự ti và cẩn thận.

Nhưng tính cách của Tử Dương cũng rất thẳng thắn và thuần khiết, đối với những kẻ thù bên ngoài, cậu luôn giữ nguyên tắc, dứt khoát quyết đoán. Những chuyện tình cảm ướt át chỉ làm mọi thứ phức tạp hơn, điều này không phù hợp với tính cách của Tử Dương.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là...

Nếu không ngược, sao tôi có thể viết được ngọt ngào hỗ động đâu ha ha ha, suốt ngày để Tạ tổng suy diễn, cảm giác thật không đạo đức lắm ha ha.

Bình luận

Truyện đang đọc