NAM PHỤ CỰC PHẨM CỦA VĂN NGỌT SỦNG SỐNG LẠI

Kỳ thi phân nhóm đã hoàn tất, danh sách đội viên đã được xác định, căn cứ bắt đầu bước vào giai đoạn huấn luyện chính thức.

Thực ra, nói là huấn luyện, không bằng nói là chuẩn bị trước khi thi đấu sẽ chính xác hơn.

Dù sao thì cuộc thi khoa học kỹ thuật khác rất nhiều so với các loại cuộc thi khác. Việc xuất hiện một thành quả khoa học tốn rất nhiều thời gian, điều mà người thường khó có thể tưởng tượng nổi. Trong cuộc thi khoa học kỹ thuật, mọi người hoàn toàn không thể so đấu thực sự tại hiện trường mà chủ yếu là mang thành quả ra trưng bày.

Cho nên điều mà mọi người cần làm hiện tại là làm quen với các hạng mục nghiên cứu khoa học mà quốc gia đã chuẩn bị sẵn, đến khi lên sân khấu sẽ thực hiện, lắp ráp, trưng bày và giải thích ngay tại chỗ.

Nhưng cho dù như thế, muốn làm tốt cũng cần phải có những chuyên nghiệp lợi hại. Nếu không có kiến thức chuyên môn vững chắc, không hiểu rõ về hạng mục, thì dù có bắt chước cũng khó mà làm ra được.

Căn cứ huấn luyện đã chia số người và phân công cho mỗi nhóm, mỗi người đều nhận được tài liệu và nhiệm vụ tương ứng.

Mọi người chỉ cần theo hướng dẫn của các giáo sư và cố vấn mà nắm vững tài liệu trong tay. Nhiệm vụ không quá khó, nhưng tốc độ hoàn thành nắm vững tài liệu thì tùy thuộc vào khả năng của từng người.

Dựa theo quy tắc cuộc thi khoa học kỹ thuật quốc tế, sẽ có tổng cộng năm vòng thi.

Ngoại trừ vòng đầu tiên là cuộc chiến tấn công và phòng thủ, nói một cách đơn giản là cuộc chiến hacker, bốn vòng còn lại đều là các phần thi về thành quả khoa học kỹ thuật. Các vòng thi sẽ được phân loại theo bốn chủ đề: cuộc sống, giao thông, giải trí và robot AI.

Sau khi thảo luận, phía Hoa quốc đã quyết định mang bốn hạng mục gồm: Thế giới giấc ngủ, xe hơi lơ lửng, game online thực tế ảo và robot chăm sóc người già ra thi đấu.

Ba hạng mục sau tạm thời không bàn đến.

Khi hạng mục đầu tiên là thế giới giấc ngủ được công bố, tất cả đội viên đều lộ ra vẻ khiếp sợ và kích động.

Bởi vì thế giới giấc ngủ trước đây đã gây ra không ít xôn xao, hiện tại đừng nói là nhân viên nghiên cứu khoa học hàng đầu, đến nỗi ngay cả những người già tám mươi tuổi cũng biết về phần mềm này.

Mặc kệ lúc trước phần mềm này từng gặp phải vấn đề về virus, nhưng không thể phủ nhận trình độ khoa học kỹ thuật của nó rất cao.

Lúc trước sau khi chính phủ nhận được tài liệu về phần mềm giấc ngủ, vẫn để cho người ta nghiên cứu, phí nhiều công sức như vậy, nên việc mang phần mềm này ra thi đấu lần này không có gì là lãng phí. Dù sao thế giới giấc ngủ đã xuất hiện trên thế giới, nước ngoài cũng đã nghe nói, đây là cơ hội tốt để sử dụng nó.

Dù sao thì tài liệu nghiên cứu mà công nghệ Tân Thế Giới cung cấp cũng rất nhiều, không thể đưa ra quá nhiều hạng mục cùng một lúc, tiết kiệm được một hạng mục thì tốt.

Tài liệu hạng mục sử dụng trong cuộc thi lần này về cơ bản đều do Phương Tử Dương sắp xếp và giao cho công nghệ Tân Thế Giới, cho nên việc làm quen với tài liệu là cưỡi xe nhẹ đi đường quen.

Mục đích chính khi cậu đến căn cứ huấn luyện đơn giản chính là bồi dưỡng ăn ý với đồng đội, và giúp mọi người tiếp thu nội dung tài liệu tốt hơn, chuẩn bị đầy đủ cho cuộc thi.

Tất nhiên, ngoại trừ Đường Huân và một số ít người ở trên, những người khác cũng không biết điều này.

Cho nên tốc độ nắm vững tài liệu của Phương Tử Dương một lần nữa khiến mọi người khiếp sợ.

Khi tài liệu đầu tiên được đưa ra, Phương Tử Dương chỉ mất chưa đến một tuần để nắm vững hoàn toàn, đây là đả kích người hay đả kích người đây.

Đặc biệt là Kim Ngọc.

Cô vốn cho rằng mình đã tiếp nhận hiện thực Phương Tử Dương lợi hại hơn mình, nhưng bây giờ cô phát hiện ra hiện thực còn tệ hơn nhiều so với điều cô chấp nhận.

Kim Ngọc quả thực không thể tin được, "Cậu đã nắm vững toàn bộ tài liệu đầu tiên rồi sao? Chỉ chưa đến một tuần?"

"Ừ, nhưng tốc độ của tôi nhanh cũng không có gì lạ, mã lệnh đặc thù này trước đây anh tôi đã dạy cho tôi, tôi có nền tảng trước, nên tốc độ tự nhiên sẽ nhanh hơn."

Phương Tử Dương kiên nhẫn giải thích, cậu cũng không phải là người thích tự mãn.

Tuy rằng người như Kim Ngọc cần được xã hội đánh đập tàn nhẫn, nhưng chỉ cần dạy cho một bài học là đủ, nếu làm mọi người nản lòng quá mức thì không tốt cho cuộc thi, mọi người cần được khích lệ chứ không phải đả kích chán chường quá mức.

Mọi người nghe vậy, khiếp sợ trong lòng quả thật có chút an ủi, nhưng vẫn rất khiếp sợ với tốc độ học tập và năng lực tìm hiểu của Phương Tử Dương.

Cho dù lúc trước Phương Tử Dương thực sự có nền tảng, nhưng bây giờ Phương Tử Dương mới bao nhiêu tuổi, có thể học đến trình độ này cũng đã vô cùng khủng bố rồi. Phương Tử Dương và Đường Huân hai người này thực sự không hổ là anh em, cả hai đều là thiên tài yêu nghiệt, không thể so không thể so.

Nghĩ như vậy, mọi người dần bình tĩnh lại, thiên tài và yêu nghiệt là hai khái niệm khác nhau, nếu so sánh thì sẽ chỉ thua mà thôi.

Kim Ngọc cũng hiểu điều này, nhưng vẫn cảm thấy bị tổn thương sâu sắc, bị một người mà mình từng coi thường vượt qua lần này đến lần khác, cảm giác này chỉ ai trải qua mới hiểu!

Tuy rằng Kim Ngọc kiêu căng ương ngạnh, không biết cách nói chuyện đắc tội người khác, nhưng về mặt học thuật vẫn vô cùng nghiêm túc. Cô có thể đặt câu hỏi, nhưng tuyệt đối sẽ không đố kỵ, đây là niềm tự hào của những người yêu thích kỹ thuật.

"Cậu chờ đấy, tôi nhất định sẽ vượt qua cậu, tôi mới là người lợi hại nhất!"

Kim Ngọc tức giận nói xong, quay lại chỗ ngồi của mình cắm cúi viết, bị kích thích lòng hiếu kỳ mãnh liệt.

Phương Tử Dương thấy thế cười cười.

Tuy rằng tính cách cô gái nhỏ này không được người ta yêu thích, nhưng thắng ở quang minh lỗi lạc, thái độ đối đãi với học thuật cũng quả thật nghiêm túc, nếu có thể thay đổi tính cách, sau này cô sẽ thực sự là một ngôi sao sáng trong giới nghiên cứu khoa học.

Tất nhiên, không chỉ riêng Kim Ngọc cố gắng.

Những người khác cũng không hề thua kém, ngay cả những người làm dự bị cũng không lơ là, mỗi người đều rất cố gắng, cạnh tranh vô cùng khốc liệt.

Tuy nhiên, có một số thứ vẫn phải phụ thuộc vào thiên phú, cho nên trước mắt người xuất sắc nhất ngoại trừ cậu và Đường Huân, vẫn là bốn người Triệu Khải Thụy, Viên Trác Đình, Kim Ngọc và Dương Khải Long.

Còn Kim Ngọc đã tuyên bố sẽ vượt qua cậu, lại tiếp tục bị đả kích.

Tốc độ nắm vững tài liệu của cô không những không vượt qua Phương Tử Dương, mà còn không vượt qua Triệu Khải Thụy và Viên Trác Đình, tốc độ học tập của hai người này không hề kém hơn cô bao nhiêu.

Điều này khiến Kim Ngọc cuối cùng cũng ý thức được trước kia mình thật sự có chút tự đại, cô chỉ là một trong số những người thông minh mà thôi, đây cũng không phải là thế giới của một mình cô.

Kim Ngọc rất thất vọng.

Nhưng rất nhanh cô lại vực dậy tinh thần, cắn răng, vẻ mặt bối rối cầm tài liệu chạy đến nhờ các thành viên trong nhóm B chỉ dẫn. Bởi vì Phương Tử Dương nắm vững tài liệu nhanh chóng, cậu thường giúp đỡ các đồng đội trong nhóm B, nên tốc độ học tài liệu của các thành viên nhóm B cũng nhanh hơn nhiều.

Kim Ngọc không bỏ được mặt mũi đi nhờ Phương Tử Dương giúp đỡ, nên cô chỉ có thể nhờ các thành viên khác trong nhóm B.

Đám người Triệu Khải Thụy Viên Trác Đình cũng không phải người keo kiệt, mặc kệ là ai, chỉ cần đến nhờ giúp đỡ bọn họ đều sẵn sàng chỉ dẫn nếu có thời gian.

Trong lúc nhất thời không khí học tập của mọi người đều cực kỳ tốt.

Nhưng mà Kim Ngọc vẫn rất khó chịu vì Phương Tử Dương lại thích cùng một người với mình.

Cho nên mỗi khi hai người gặp mặt, bầu không khí luôn căng thẳng, hai người không ầm ĩ hai câu kiên quyết sẽ không bỏ qua.

Phương Tử Dương ở căn cứ cũng thấy buồn chán, Kim Ngọc không ngại bị vả mặt mỗi ngày, cậu cũng không bận tâm, coi cô như trò giải trí, cãi nhau kiểu gà tiểu học với cô, lần nào cũng khiến cô gái nhỏ tức đến giậm chân.

"Cậu là đồ khốn! Hu hu, chỉ biết bắt nạt con gái, không có chút phong độ nào! Cậu đợi đấy, khi tôi rời khỏi căn cứ, tôi sẽ đăng lên weibo, nói cho cả thế giới biết cậu là loại đàn ông không có phong độ như thế nào!"

Kim Ngọc mỗi lần đều bị tức khóc, khóc xong lại bắt đầu không nói đạo lý.

Tiếc là Phương Tử Dương chẳng sợ chút nào, mặt còn dày hơn cả Vạn Lý Trường Thành, cô càng khóc, Phương Tử Dương cười càng vui vẻ.

"Đi đi đi đi, dù sao tôi cũng không lấy vợ, phong độ là cái gì? Tôi sẽ kết hôn với Tạ đại ca, sao có thể thương hương tiếc ngọc với con gái được."

Kim Ngọc tức giận, "Đồ mặt dày! Tạ Tranh sẽ không thích loại người như cậu đâu!"

"Sao lại không? Tôi đẹp trai thế này. Anh tôi nói với tôi Tạ Tranh chỉ thích con trai đẹp trai, là con trai nhé, con trai đẹp trai. Chị Kim Ngọc, về bản chất chị đã mất tư cách cạnh tranh rồi."

Phương Tử Dương nháy mắt vài cái, trông vô cùng ngoan ngoãn.

Lời này thực sự như sét đánh ngang tai.

Kim Ngọc trừng to mắt, "Không thể nào, cậu nói dối!"

"Vậy chờ tuần sau Tạ đại ca đến thăm tôi, chị hỏi anh ấy không phải sẽ rõ sao..." Phương Tử Dương tung ra đòn tấn công thêm một lần nữa.

"Anh Tạ Tranh đến thăm cậu à? Chắc chắn không phải đến thăm anh cậu chứ!"

"Đều như nhau thôi." Phương Tử Dương hất cằm lên, vẻ mặt ngạo kiều đắc ý.

"Cậu, cậu thật không biết xấu hổ, chỉ biết tự tâng bốc mình! Hừ, hỏi thì hỏi! Trước đây đối tượng đính hôn của Tạ Tranh đều là con gái, rõ ràng là anh ấy thích con gái, cậu đừng có nói bậy. Đừng tưởng tôi không dám đi. Cậu cứ đợi đấy, đến lúc đó tôi nhất định sẽ vạch trần lời nói dối của cậu trước mặt mọi người, tôi cũng sẽ tỏ tình với Tạ Tranh, đừng hòng giành anh ấy với tôi. Hừ!"

Kim Ngọc tức giận bất bình, nghiến răng nghiến lợi.

"Chị cứ đi mà hỏi, đến lúc bị tổn thương thì đừng trách tôi không nhắc nhở chị nhé. Tạ đại ca thích những con trai đẹp trai! Giống như tôi, vừa đẹp vừa giỏi!" Phương Tử Dương chống nạnh.

Kim Ngọc tức đến thở hổn hển, "Cậu đúng là đồ khốn, bắt nạt con gái không biết xấu hổ..."

Phương Tử Dương, "Chị là người thô lỗ, dám bắt nạt em trai nhỏ hơn mình, chị không thấy cắn rứt lương tâm sao?"

Kim Ngọc:...

Kim Ngọc lại bại trận một lần nữa, tức đến mức nhảy dựng lên tại chỗ, thật sự là tức chết người, hu hu!

Hai người kỳ quái trong đám thiên tài ngày nào cũng cãi nhau như gà tiểu học.

Mọi người thật sự là nhìn đến bất đắc dĩ lại buồn cười.

Tuy nhiên, dù cãi nhau ầm ĩ, nhưng hai người chỉ giới hạn ở việc đấu khẩu, mà nội dung cãi nhau thì ấu trĩ không thể tả.

Kim Ngọc ngày nào cũng đều bị tức chết một lần.

Nhưng Phương Tử Dương thì lại vui vẻ không chịu được, hoàn toàn coi việc "bắt nạt" cô gái nhỏ này là trò tiêu khiển.

Tất nhiên, ý định ban đầu của cậu là dạy dỗ. Nói cho cùng, Kim gia và Lục gia cũng coi như là thế giao, gặp phải cô gái nhỏ này thì cậu giúp ông nội Kim gia dạy dỗ đứa cháu gái kiêu căng này một chút. Nhưng cô gái nhỏ này lại không hiểu ý tốt của cậu, cứ nghĩ rằng bị cậu bắt nạt, tự mình tức đến giậm chân, cậu cũng không còn cách nào khác, đành tiếp tục ngược cô.

Tục ngữ nói rất đúng, càng trải qua nhiều đau khổ thì càng khôn ra, bị ăn hiếp nhiều rồi thì cuối cùng cũng phải trưởng thành thôi.

Nhìn xem, cậu đúng là một người tốt bụng!

Phương Tử Dương hiếm khi có tâm trạng tốt, quyết định lần này sẽ phát lòng nhân từ, thay ông nội Kim dạy dỗ cháu gái ông ấy thật tốt.

Nhưng mà trước khi đạt được mục đích, giữa chừng lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

Hôm nay.

Mọi người như thường lệ sau khi học xong bài giảng của giáo sư hướng dẫn thì đi xuống phòng thí nghiệm ở tầng một để thực hành.

Vốn dĩ đó chỉ là một hành động bình thường, nhưng ngay khi xuống cầu thang, Phương Tử Dương đột nhiên cảm thấy bị vấp phải thứ gì đó, lập tức mất thăng bằng, cả người ngã nhào về phía trước.

Mà không khéo là Kim Ngọc đang đi ngay phía trước cậu.

Cú ngã đó khiến cả hai người cùng nhau lăn xuống cầu thang.

Bởi vì Kim Ngọc đỡ cho cậu ở phía dưới, nên Phương Tử Dương không bị thương nặng, chỉ bị trầy xước một chút.

Nhưng Kim Ngọc thì không may mắn như vậy, cô trực tiếp bị gãy xương tay.

Phương Tử Dương còn chưa kịp phản ứng lại.

Dương Khải Long đã lập tức lao ra bắt đầu giận dữ chất vấn, "Phương Tử Dương, cậu vừa làm cái gì thế! Sao cậu lại đẩy Kim Ngọc!"

Bình luận

Truyện đang đọc