NGANG TÀNG CÙNG ANH



Khung cảnh trang viên Trần gia này vào mùa thu cũng đẹp không kém gì mùa thu ở biệt thự Tường Vy.

Những cây phong và cây bạch quả thi nhau đua sắc đỏ vàng đẹp đến nao lòng.

Cảnh đẹp như vậy nhưng mọi người ai nấy đều không hề để tâm đến chuyện ngắm cảnh.

Không khí trên dưới gia tộc lúc này cực kỳ căng thẳng.

Tại chính điện của trang viên Trần gia, Hoa Vinh cố gắng hết sức để bảo vệ tình yêu của anh.

Nhưng Trần Văn Hùng cũng chính là ông nội của Hoa Vinh thực chất không hề quan tâm tới cảm nhận của cháu mình.

“Cháu không biết rằng cuộc hôn nhân của cháu có ảnh hưởng như thế nào tới tương lai của Trần gia hay không? Tuyết Lưu Ly đó bằng mọi giá cháu phải lấy để tranh thủ sự ủng hộ của Thượng nghị sĩ.

Như vậy sau này cháu mới có thể nối nghiệp Trần gia đời đời trở thành kẻ cầm quyền nắm toàn bộ đất nước này.”
Hoa Vinh thở dài một cách khổ sở.

Anh biết thế nào họ cũng sẽ dùng cách này để ép buộc anh.

Cái mà gia tộc Trần gia muốn là gia tộc này đời đời phải làm thủ tướng.

Vì thế cho nên từ nhỏ đến lớn Hoa Vinh luôn được dạy để sao này có thể đảm đương vị trí này.

Nhưng chuyện này đối với anh là áp lực và cũng đồng thời là gánh nặng không thể nào bỏ xuống được.

Bởi vì anh là người nối dõi duy nhất của Trần gia.

Việc này anh vốn dĩ không thể thoái thác.

Đã bao lần anh tự hỏi việc làm thủ tướng đối với các trưởng bối thật sự quan trọng đến thế sao? Chưa bao giờ họ hỏi qua ý kiến của anh xem anh có ưng thuận hay không.

Cuộc đời này của anh đã được định đoạt bởi người khác.

Nhưng họ không biết rằng trong lòng Hoa Vinh luôn có đốm lửa nhen nhóm sẵn sàng bùng cháy bất cứ lúc nào.

Chỉ cần là anh muốn tuyệt đối sẽ không lay chuyển.

“Chẳng lẽ những gì ta nói cháu nghe không hiểu sao? Hay là cháu cố tình chống đối cả gia tộc này?”
Hoa Vinh từ đầu chí cuối vẫn một mực cương quyết nói.


“Cháu đã nói rồi, cháu sẽ chỉ lấy một mình Lý Tử Thất không hề thay đổi.

Thế nên cháu sẽ từ hôn với Tuyết Lưu Ly.”
“Cháu làm ta tức chết mà.” - Trần Văn Hùng xúc động đến nỗi thở hổn hển trông chừng vô cùng mệt mỏi.

Nhưng ông vẫn cố quát lớn.

“Người đâu, mau truyền gia pháp.”
Quản gia nãy giờ đứng bên cạnh nghe vậy liền giật mình quay sang Trần văn Hùng rụt rè nói.

“Thưa tộc trưởng như vậy có được không?”
Trần Văn Hùng liếc mắt nhìn quản gia giận dữ nói.

“Có cần tôi dùng gia pháp với cả ông không?”
Nghe vậy người quản gia liền hoảng hốt vội đi ngay.

Chưa đầy năm phút ông ta đã trở lại với cây gậy to trên tay.

Trần Văn Hùng cầm cây gậy lên nhằm vào lưng của Hoa Vinh mà đánh.

Hoa Vinh không hề phản kháng chỉ cố chịu đựng.

“Nói đi, cháu có từ bỏ cô ta hay không?” - Ông ta vừa đánh vừa gằn giọng.

Hoa Vinh cố nén đau nói.

“Không bao giờ.”
Trần Văn Hùng thấy Hoa Vinh cứng đầu như vậy liền tức tối ra tay mạnh hơn.

Trong phòng không còn tiếng người nói nữa mà chỉ truyền qua tiếng gậy đánh chan chát.

Trong lúc này tại điện Hồng Loan, người hầu gái hốt hoảng chạy vào trong thông báo cho Cao Ngọc Oánh.

“Phu nhân không xong rồi.

Tộc trưởng đang dùng gia pháp với cậu chủ.”
Bà ta vừa nghe xong liền phun ra một ngụm trà.

“Cái gì? Sao lại có thể như thế?”
Nói rồi Cao Ngọc Oánh liền quay sang Lý Tử Thất xỉa xói.


“Từ trước đến nay Hoa Vinh luôn thuận ý theo tộc trưởng chưa từng có chuyện làm trái ý bao giờ.

Nay nó lại vì cô mà bị trách phạt.

Chuyện này cô nói xem ai phải là người chịu trách nhiệm đây?”
Vừa dứt lời bà ta không thèm để ý tới Lý Tử Thất liền chạy một mạch đến chính điện.

Lý Tử Thất định chạy theo sau xem tình hình của Hoa Vinh thế nào nhưng vừa đi đến cửa cô đã bị cô người hầu ngăn lại.

“Phu nhân không cho cô đến đó.

Tôi thấy tạm thời cô nên ở đây thì hơn tránh làm mọi chuyện thêm rối rắm.”
“Nhưng anh ấy thì sao?”-Lý Tử Thất kỳ thực không yên tâm về Hoa Vinh muốn ngay lập tức đến đó để xem anh thế nào.

Nhưng cô cũng biết thật ra bản thân cô thì có thân phận gì chứ? Cô làm sao có thể vào đó gặp mặt anh được.

Lý Tử Thất ngồi tại điện Hồng Loan lòng nóng như lửa đốt cứ liên tục đi qua đi lại.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được cách nào hay cô liền quay sang nhờ cô hầu gái đi thăm Hoa Vinh xem sao.

Cô hầu gái nhất thời lúng túng nhưng thấy Lý Tử Thất thành khẩn như vậy đành mềm lòng đi ngay.

Còn một mình ở lại điện Hồng Loan, tâm trạng Lý Tử Thất không thể nào bình tĩnh được.

Cô không ngờ Hoa Vinh vì cô mà có thể làm như vậy.

Cô cũng không thể nào ngờ những người ở Trần gia lại nghiêm khắc như vậy.

Lý Tử Thất thoáng buồn khi nghĩ đến những tháng ngày sau này của hai người.

Liệu việc cô đồng ý kết hôn với anh có phải là điều đúng đắn hay không?
Khoảng một tuần trà, cô hầu gái đã quay trở lại.

Lý Tử Thất trông thấy liền ngồi bật dậy chạy đến níu tay cô ta hỏi.

“Anh ấy sao rồi?”
Cô hầu gái nhìn Lý Tử Thất có vẻ ái ngại.


“Cậu chủ đã bị đánh đến bất tỉnh.

Phu nhân đến đó liền can ngăn và xin lỗi tộc trưởng.

Sau khi được chấp nhận, phu nhân liền đưa cậu chủ về phòng riêng để dưỡng thương.

Cô yên tâm đi phu nhân đã gọi bác sĩ đến đấy rồi.”
Lý Tử Thất nghe vậy liền thấy vô cùng xót xa.

Cô đã từng chứng kiến một Hoa Vinh anh dũng thiện chiến như vậy mà nay lại rơi vào hoàn cảnh như vậy vì cô.

Chẳng lẽ tất cả đều là do cô mà ra hết sao? Bỗng chốc Lý Tử Thất cảm thấy vô cùng mệt mỏi và bất lực.

Lý Tử Thất nhìn biệt diện rộng lớn nhưng chẳng thể có một chỗ cho cô đứng.

Cô hầu gái vừa nói xong đã cáo từ cô đi làm việc của mình.

Thật ra cô vốn là không thuộc về nơi này.

Cô cũng không muốn vì cô mà Hoa Vinh phải hy sinh nhiều đến như vậy.

Thế nhưng Hoa Vinh đã làm tất cả mọi việc chỉ để bảo vệ tình yêu với cô nhưng thật sự cô đã chẳng thể làm được gì cho anh.

Bây giờ lại liên lụy anh phải bị thương như vậy lỗi là do cô.

Có lẽ yêu nhau cũng là một cái tội.

Nắng trưa rọi bóng xuống những tán cây, Lý Tử Thất đưa tay quệt nước mắt cứ không ngừng rơi.

Lúc này cô thật sự muốn đến thăm Hoa Vinh xem anh ra sao nhưng cô hầu gái đã nói lúc này là cô không nên đi.

Cô mà đến đó chỉ càng làm cho mẹ Hoa Vinh thêm bực tức và bà ta sẽ không bao giờ cho cô vào gặp mặt anh.

Lý Tử Thất suy nghĩ miên man, hay là cô nên về nhà vậy.

Nhưng hiện tại Hoa Vinh vẫn còn mê man chưa tỉnh bảo cô làm sao có thể yên tâm đây.

Trong lúc vì quá sốt ruột, Lý Tử Thất định bụng sẽ lén đi đến đó nhưng kỳ thực cô không hề biết chỗ phòng của Hoa Vinh thì làm sao mà tìm.

Nhưng vì quá lo lắng cho anh nên cô cố đánh liều nhìn xung quanh xem có ai không rồi lẻn đi.

Khi đi ra khỏi khu vực điện Hồng Loan, phía trước là một hòn giả sơn với một dòng suối nhân tạo uốn lượn.

Lý Tử Thất giống như người mù đi đêm.

Cô cẩn thận ngó dáo dác xung quanh.


Vì nơi này vô cùng rộng lớn mà với người lần đầu tiên đến đây như cô việc này là quá khó khăn.

Lúc đầu, Lý Tử Thất định bụng sẽ tìm một người giúp việc nào đó để hỏi đường thế nhưng cô lại sợ rằng bọn họ chẳng những không giúp đỡ mà có thể lại càng ra sức ngăn cản.

Đang loay hoay cứ như bước vào một mê cung, Lý Tử Thất không ngờ mình đã đến một nơi mà không biết đó thật ra là nơi nào.

Điện này không có hồ sen như điện Hồng Loan của mẹ Hoa Vinh nhưng lại có một hàng trúc trồng trước cửa điện cho thấy chủ nhân ắt hẳn là một người rất nho nhã.

“Cô đang làm gì thế?”
Lý Tử Thất thình lình nghe âm thanh gọi liền giật mình.

Cô quay đầu lại thì ngay lập tức nhận ra ngay người này chính là bố của Hoa Vinh.

Cô không ngờ lại gặp thêm một trưởng bối nữa ở đây nên có chút sợ hãi.

“Cháu chỉ muốn tìm anh ấy thôi.” -Lý Tử Thất cố gắng lấy hết sức can đảm ra để nói.

Vừa nói xong cô liền cảm thấy hồi hộp bèn chuẩn bị tâm thế bị mắng.

Nhưng thật ra là Lý Tử Thất đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Bố của Hoa Vinh là Trần Kỳ Minh tính tình vốn không giống như mẹ của Hoa Vinh.

Ông ta nhẹ nhàng nói.

“Hoa Vinh đã có bác sĩ và mẫu thân chăm sóc rồi cháu không cần bận tâm.

Bây giờ nó vừa chích thuốc và băng bó vết thương nên đã ngủ rồi, cháu có vào e cũng không gặp được nó.

Nếu cháu không chê mời vào điện Vân Phong của ta ngồi một lát.”
Lý Tử Thất nghe vậy liền nhẹ nhõm hẳn, cô vui vẻ đồng ý.

“Vậy cháu cung kính không bằng tuân lệnh.”
Điện Vân Phong của bố Hoa Vinh cách bày trí thật khác xa với điện Hồng Loan.

Tuy từ bên ngoài nhìn vào có vẻ như cũng cổ kính giống như các điện khác nhưng thật ra bên trong nội thất vô cùng hiện đại kiểu Tây Âu.

Bộ sô pha sang trọng, đèn chùm trên trần nhà, một chiếc ti vi vô cùng lớn và vô số những đồ gia dụng hiện đại khác.

Tường gỗ được đánh xi trắng tạo nên không gian vô cùng sang trọng và tinh tế, trên đó còn gắn một bức tranh thuộc trường phái siêu thực của một họa sỹ nổi tiếng.

Lý Tử Thất cứ nhìn mãi không thôi.

“Cháu ngồi đi.” - Trần Kỳ Minh liên tiếng nhắc khéo Lý Tử Thất.

Giật mình quay lại, cô liền cảm thấy dường như mình đã thất thố nên vội xin lỗi Trần Kỳ Minh rối rít..


Bình luận

Truyện đang đọc