NGANG TÀNG CÙNG ANH



Hoa Vinh nghe vậy chốc lát nghĩ ngợi.

“Nếu nói như vậy có khả năng cô ta rất căm thù Tiểu Thất vì ghen tuông.”
Lý Dịch Phong gật đầu.

“”Cũng có thể nói là như vậy.

Gần đây tôi còn được biết sau khi cô ta bị tôi đuổi đi đã chạy đến tập đoàn Hoa Thị tìm mọi cách để làm tình nhân của Hoa Thiếu Hùng.”
“Cái gì?” -Hoa Vinh xem như được một phen bất ngờ nữa.

“Thảo nào dạo gần đây bên phía tập đoàn Hoa Thị cứ mãi kiếm chuyện gây hấn với tôi.

Ngày Tiểu Thất bị trúng độc tôi còn bị một đám người không biết từ đâu đến gây rối trước cửa công ty làm tôi không thể về nhà kịp với cô ấy.”
Lúc này cả hai người mới hiểu ra mọi ngọn ngành, Lý Dịch Phong cũng gật đầu đồng tình.

Xem ra bước màn mây mù đã được vén lên.

Giờ đây tuy chưa thể làm gì nhưng việc biết được kẻ thù là ai cũng còn đỡ hơn đi trong đêm tối bị người ta phục kích mà không hay biết.

“Anh định làm như thế nào?” -Lý Dịch Phong quay sang hỏi Hoa Vinh.

Hoa Vinh bình thản trả lời.

“Không vội, đợi cô ấy hoàn toàn hồi phục đã.

Chuyện này tôi sẽ từ từ tính với bọn họ.”
Hoa Vinh không phải là loại người hấp tấp có thể ngay lập tức tính sổ với kẻ thù.

Về mặt này Hoa Vinh có lợi thế hơn Lý Dịch Phong và Lý Tử Thất chính là sự nhẫn nại không phải ai cũng có được.

Là một người phải gánh vác và đảm đương nhiều vai trò khác nhau anh biết rõ cái nào nên làm và không nên làm, nếu làm thì phải làm như thế nào? Chừng nào mới là thời cơ thích hợp để hành động anh đều tính toán kỹ lưỡng.

Mặt trời ngả sang chiều buông xuống những tia sáng cuối ngày, sức khỏe của Lý Tử Thất đã tốt hơn nhiều.

Giờ đây cô có thể mở miệng nói chuyện được rồi.


Hoa Vinh xin ít phút vào nói chuyện với cô.

“Em thấy trong người thế nào rồi?”-Hoa Vinh ân cần hỏi.

“Em …khỏe hơn rồi.” - Cô nói từng tiếng có vẻ khó nhọc.

Hoa Vinh nắm lấy bàn tay của cô nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.

“Anh yên tâm em sẽ sớm khỏe lại để trả lại tất cả cho người đó.” - Lý Tử Thất cố gắng gượng.

“Em đã biết là ai hại em rồi à?” -Điều này Hoa Vinh cũng suy đoán được.

Lý Tử Thất không trả lời mà chỉ gật đầu.

Khuôn mặt của cô ta có chết Lý Tử Thất cũng không thể nào quên được.

Ai mà ngờ cô ta lại độc ác như vậy xem chừng vì mục đích không đạt được cô ta sẽ không ngừng tay.

Lý Tử Thất mỉm cười một cách châm biếm, nỗi hận thù của phụ nữ luôn chỉ xoay quanh đàn ông và sắc đẹp từ trước đến nay bao đời vẫn thế.

Thế nên mới có bao nhiêu cuộc chiến tàn khốc đều bắt đầu từ những nguồn cơn đó gây ra.

Cuộc chiến của phụ nữ với nhau tuyệt nhiên không thua kém cuộc chiến của những đấng nam nhi chút nào mà có đôi khi còn kịch tính hơn.

Lý Tử Thất tự thấy mình chẳng hề động chạm gì tới Chương Tử Di, người đàn ông Lý Dịch Phong đó cô cũng đã rời bỏ để nhường cho cô ta bây giờ cô ta còn muốn gì nữa chứ.

Lý Tử Thất cảm thấy thật quá bi ai.

Vì một người đàn ông mà cô ta ngang nhiên dám giết người như vậy có đáng không? Nhưng vì lí do gì như nữa món nợ này Lý Tử Thất quyết tâm phải tính toán cho xong với cô ta.

Mấy ngày sau Lý Tử Thất luôn chuyên tâm cố gắng thực hiện điều trị theo phác đồ của bác sĩ, sức khỏe của cô có chuyển biến tốt lạ thường.

Bác sĩ bảo khoảng ba ngày nữa cô có thể xuất viện rồi.


Chất độc trong người cô đã được đào thải nhanh chóng, khuôn mặt của cô cũng đã đần dần có sinh khí hơn.

Hoa Vinh nghe vậy thì càng khẩn trương, anh điện thoại cho những người Thảo Điền chuẩn bị mọi thứ theo yêu cầu của bác sĩ để đảm bảo cô được sự chăm sóc tốt nhất.

Những ngày này anh đều túc trực ở bệnh viện chưa hề rời đi, mọi chuyện lớn nhỏ của tập đoàn đều giao cho Đỗ Vy và Tôn Hạo lo liệu.

Cũng may trong khoảng thời gian này trong công ty không xảy ra chuyện gì lớn.

Hoa Vinh lại không muốn để người khác chăm sóc cô thay anh vì giao cho ai anh cũng không thấy yên tâm.

Tình cảm của hai người ngày càng đơm hoa.

Cuối cùng với sự chăm sóc tận tình của các y bác sĩ cùng sự lo lắng chu đáo của Hoa Vinh, Lý Tử Thất cũng được phép xuất viện.

Tuy nhiên bác sĩ Tony đã căn dặn lại cô phải vô cùng cẩn thận từ việc ăn uống tới việc đi lại, phải hạn chế ra gió để tránh bị cảm lạnh.

Chiếc xe Royce đen đỗ trước Thảo Điền, mọi người trong nhà nghe thấy động tĩnh liền chạy ra đón.

Người chạy ra đầu tiên là bà bếp Trương.

“Cháu đã khỏe rồi đấy ư?” - Bà Trương xúc động cầm lấy tay Lý Tử Thất.

Cô cũng mỉm cười cho mọi người yên tâm.

“Cháu đã không sao rồi bà đừng lo lắng nữa.”
Sau đó mỗi người đều xúm lại thay phiên nhau hỏi nhưng Hoa Vinh xua tay bảo mọi người nên để cô nghỉ ngơi, mặc khác bác sĩ đã dặn cô không được ra gió nên Hoa Vinh ngay lập tức dìu cô vào nhà.

Tối hôm đó, Lý Tử Thất ngồi trên sôpha trong phòng mình mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xa xăm.

“Em đang nghĩ gì vậy?” - Hoa Vinh mang nước và thuốc cho Lý Tử Thất.

Cô bình thản nói.

“Em đang nghĩ rằng bây giờ em đã khỏe rồi, có những món nợ trước kia chưa tính bây giờ cũng nên tính rồi.”

Hoa Vinh quay sang nhìn Lý Tử Thất nói.

“Vậy em định sẽ làm sao? Dù sao đây cũng là kẻ thù của em anh sẽ để cho em chính tay giải quyết, nếu có gì cần anh giúp đỡ thì cứ việc nói với anh.”
Lý Tử Thất vừa cầm ly nước lên uống hết số thuốc vào trong rồi nói.

“Cám ơn anh.

Em nghĩ anh nên giúp em giải quyết Hoa Thiếu Hùng trước cái đã.

Còn cụ thể như thế nào em đã có kế sách.”
“Ồ, vậy em nói nghe thử xem.” -Hoa Vinh cảm thấy như Lý Tử Thất lại bộc lộ khả năng quân sư tài tình của mình nên nhất thời muốn trêu chọc cô.

“Anh đừng trêu em.” - Nói rồi cô vội ghé sát tai của Hoa Vinh thì thầm to nhỏ chỉ thấy Hoa Vinh gật đầu rồi lại gật đầu.

Sau đó anh kinh ngạc nhìn Lý Tử Thất.

“Anh thật sự không ngờ em lại nghĩ ra kế sách như vậy?”
“Ý anh là sao?” - Lý Tử Thất ngơ ngác hỏi.

Hoa Vinh đứng dậy đi lại gần cửa sổ nhìn ánh trăng ngoài kia chậm rãi nói.

“Thế lực của anh không phải em không biết, nếu em thật sự muốn đối phó với cô ta chỉ cần em búng tay một cái anh có thể giải quyết cô ta một cách dễ dàng không cần phải phiền phức như vậy.

Còn về Hoa Thiếu Hùng nữa, lâu nay những người như vậy anh luôn dùng luật giang hồ để đối phó với bọn họ.”
Lý Tử Thất không phải là không hiểu những gì Hoa Vinh nói nhưng cô lại có quan điểm khác anh mặc dù cô đã chính thức gia nhập hắc đạo.

Cô cảm thấy những cách giải quyết chém giết thông thường thực chất không thể giải quyết được vấn đề mà ngược lại còn có thể để lại nợ máu ngày càng sâu.

Ý của Lý Tử Thất là muốn trong vòng một phát có thể giải quyết mọi ân oán và sau này có thể kết thúc được mọi chuyện.

Suy nghĩ một lát Lý Tử Thất đột nhiên nói.

“Thật ra những gì anh nói em đều biết hết.

Nhưng anh có biết nếu chúng ta làm như vậy chẳng lẽ chúng ta muốn công khai giết họ sao? Nếu như đã không giết mà để họ sống trên đời này họ chẳng những không ngừng lại mà còn tiếp tục tìm cách báo thù chúng ta.

Nhưng chúng ta không thể nào tàn nhẫn muốn lấy mạng của họ được.

Cách giải quyết là làm cho họ không thể nào tiếp tục làm chuyện ác được nữa mà lại tránh được đầu rơi máu chảy.

Cái em muốn là mọi ân oán phải được chấm dứt.”

Hoa Vinh sau một hồi suy nghĩ liền gật đầu.

“Được, nếu đã như vậy thì hãy làm theo lời em nói đi.”
Lý Tử Thất chỉ chờ có thế liền chạy lại đặt một nụ hôn lên má của Hoa Vinh rồi nhanh chóng chạy đi.

Hoa Vinh nhìn thấy bộ dạng của cô liền bật cười.

Anh không nghĩ cô có thể trẻ con đến như vậy.

Qua ngày hôm sau, Lý Tử Thất ở tại Thảo Điền gọi Lôi Hạo Nhiên đến bàn chuyện.

“Cuộc ghi hình mà camera quay được cậu vẫn còn giữ chứ?”
“Vâng, cô định làm gì?” -Lôi Hạo Nhiên thắc mắc.

Lý Tử Thất làm ra vẻ bí ẩn.

“Tạm thời tôi không thể nói.

Còn về chất độc mà cô ta sử dụng để ám sát tôi, theo anh nghĩ bây giờ cô ta có còn giữ nó không?”
Lôi Hạo Nhiên ra chiều suy nghĩ.

“Tôi nghĩ chắc là vẫn còn giữ bởi chất độc đó vô cùng hiếm gặp mà lại là chất kịch độc, nếu như tình cờ vứt ở đâu đó sẽ làm cho môi người xung quanh bị ảnh hưởng như thế sẽ càng bị lộ hơn.”
Nghe vậy, Lý Tử Thất càng đăm chiêu hơn.

“Anh có biết chất độc đó là gì không?”
Lôi Hạo Nhiên bình tĩnh phân tích.

“Theo báo cáo của bác sĩ đó là dịch tiết từ một loại cây gai mọc trên những vùng núi hoang vu.

Những kẻ bào chế độc dược phải đợi đến tuyết rơi mới có thể hái được nó.

Bởi vậy nó là một chất độc hiếm có và vô cùng nguy hiểm.

Nếu như nó chẳng may dính vào một vật gì đó sẽ có tác dụng làm vật đó đổi màu, điều này tương tự khi cho vào nước.

Nếu là tôi mà có chất độc đó tôi sẽ cất kỹ ở trong nhà và tuyệt đối không để nó bị rò rỉ ra bên ngoài.”
Lý Tử Thất nghe vậy liền cười mãn nguyện.

“Nếu là như vậy thì coi như chúng ta có thể tìm ra được thứ đó trong nhà của cô ta rồi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc