NGANG TÀNG CÙNG ANH



Các trưởng bối trong gia tộc Trần gia lúc này vô cùng khẩn trương bởi vì cuộc hôn nhân này sớm đã được quyết định.

Sáng sớm, mọi người tập trung lại chính điện để bàn về kế hoạch hôm lễ giữa Tuyết Lưu Ly và Hoa Vinh.

Mọi tchuyện được diễn ra y như kịch bản đã sắp xếp từ trước chỉ có khác là bây giờ chỉ cần quyết định ngày cưới nữa mà thôi.

Hoa Vinh canh lúc mọi người đã tề tựu đông đủ liền bước vào chính địện.

Anh nhìn thấy Tuyết Lưu Ly cùng với phụ mẫu và ông nội của anh đã ở đây rồi.

“ Mọi người đang làm gì thế?”- Anh lên tiếng hỏi.

Mẹ của Hoa Vinh thấy khẩn trương nói:
“Chúng ta đang bàn chuyện của con và Tuyết Lưu Ly.

Con xem xem chúng ta đã quyết định xong ngày rồi, mọi việc lớn nhỏ các con đều không cần phải lo gì cả chỉ cần yên tâm chuẩn bị làm lễ thành hôn mà thôi.”
Nhìn Tuyết Lưu Ly đang hớn hở đắc chí Hoa Vinh bức xúc.

“Con không muốn lấy cô ta, chuyện này không thể nào được đâu.”
Tuyết Lưu Ly quay lại nhìn Hoa Vinh với ánh mắt ngỡ ngàng.

Cô ta không lời Lý Tử Thất đã bị cô ta và Trần gia đuổi đi rồi nhưng Hoa Vinh lại một mực không đồng ý cuộc hôn nhân này.

“Tại sao lại đối xử với em như vậy? Anh là vì cô ta sao? Em nói cho anh biết cô ta đã sớm bị cả gia tộc Trần thị đuổi đi rồi.

Hiện giờ cô ta đã ra đi không rõ tung tích anh sẽ không bao giờ còn được gặp lại cô ta nữa đâu.”- Tuyết Lưu Ly gằn giọng nói.

“Nếu như tôi không lấy cô ấy vậy là lấy cô sao? Cô đừng nằm mơ nữa tôi không bao giờ lấy một kẻ cả sát nhân lòng lang dạ sói như cô.”- Hoa Vinh chỉ thẳng vào mặt Tuyết Lưu Ly.

Tuyết Lưu Ly nghe Hoa Vinh lớn tiếng cự tuyệt như vậy liền lo lắng nhìn mẹ của Hoa Vinh cầu cứu.

Cô không ngờ Hoa Vinh lại biết chuyện này.

Những tưởng việc làm của mình không có ai biết được.

Nhưng rốt cuộc cũng vẫn có sơ hở để Hoa Vinh tìm ra.


Tuyết Lưu Ly không hề nao núng, cô ta nghĩ mình đường đường là con gái của một thượng nghị sĩ Lại thua trong tay một người không rõ lai lịch và không hề có tiền lẫn địa vị như Lý Tử thất sao.

Đó là việc mà cô ta không bao giờ chấp nhận được.

Cuộc sống luôn có nhiều trở ngại làm chúng ta phải vô cùng lo lắng, cũng có những chuyện thật sự vô cùng bất khả kháng và làm người ta thấy không cam lòng, lại cũng có những chuyện làm con người ta cảm thấy muốn níu giữ rất nhiều thứ.

Bởi vì thế cho nên người ta mới tìm mọi thủ đoạn để có thể để chiếm giữ cái mà mình mong muốn.

Cho dù cái đó thực sự không phải là của mình, đó cũng là nguyên nhân đã gây ra rất nhiều tội ác.

Những tội ác đó vô tình đã biến con người ta trở thành qủy dữ mà chính bản thân họ cũng không hề hay biết.

Tuyết Lưu Ly là một trường hợp như vậy.

Cô ta vốn là một tiểu thư kiêu kỳ có bố là Thượng nghị sĩ nổi tiếng, có mẹ cũng là một đại phú hào giàu có trong giới kinh doanh.

Cuộc Sống thật sự của cô ta khi sinh ra đã ở vạch đích mà biết bao người hằng mong ước.

Thế nhưng cô ta không bao giờ biết đủ.

Vì cô ta muốn có Hoa Vinh nhưng chẳng thể có được nữa.

Bây giờ mọi chuyện đã thành ra thế này nên cô ta cũng không cần phải chối tội nữa.

Tuyết Lưu Ly đành phải thừa nhận.

“Đúng vậy là em đã cho người hành thích cô ta.

Nhưng anh biết không cô ta vốn là đã cướp anh từ tay em.

Nếu như không có cô ta, người nắm tay anh bước vào lễ đường chính là em.

Tại sao em phải ngồi yên để cho một con hồ ly tinh lấy người em yêu chứ, thật quá vô lý phải không? Những việc em làm cũng là vì anh và vì cả gia tộc Trần thị nữa.

Anh có thể trách em, cũng có thể hận em.


Dù sao hai chúng ta vẫn phải làm đám cưới với nhau.

Người anh có thể lấy chỉ duy nhất có em mà thôi.

– Tuyết Lưu Ly vừa nói vừa cười như sắp phát đi.

Cái điên đó xuất phát từ một tình yêu mù quáng.

Hoa Vinh lắc đầu nói|:
“Tôi thấy là cô điên rồi.

Tuyết Lưu Ly đây mới chính là bộ mặt thật của cô sao.

Thật là quá ghê tởm, đằng sau vẻ bên ngoài xinh đẹp của cô là lòng dạ còn độc hơn rắn rết.

Tôi phải nói cho cô biết, tôi không bao giờ đồng ý cuộc hôn nhân này đâu, người mà tôi yêu là Lý Tử Thất.

Tôi sẽ kiên quyết lấy cô ấy đến cùng cho dù có bị cả gia tộc này phản đối, cho dù có phải bị trục xuất khỏi Trần gia tôi vẫn không bao giờ thay đổi ý định.”
Trần Kỳ Minh nãy giờ im lặng không lên tiếng thấy tình hình trở nên căng thẳng liền lên tiếng bênh vực cho Tuyết Lưu Ly.

“Lý Tử Thất cô ta đã mất tích rồi.

Bố mẹ đã cấm không cho cô ta bám lấy con nữa.

Con không nên vì vậy mà trách cứ Tuyết Lưu Ly được.”
Hoa Vinh cảm thấy vô cùng thất vọng vì Trần gia cứ mãi nói giúp cho cô ta.

“Mọi người không thấy như vậy là quá đáng sao? Cô ta rõ ra là hung thủ sai sát thủ hành thích có ý đồ muốn giết người.

Một con người kinh tởm như vậy con không bao giờ chấp nhận đểcô ta làm vợ mình.”
Nói rồi Hoa Vinh quay sang Tuyết Lưu Ly nói:
“Cô mau lập tức ra khỏi đây ngay.


Tôi không bao giờ muốn thấy bản mặt của cô nữa.”
Tuyết Lưu Ly nghe vậy liền toảng sợ nhìn về phía các vị trưởng bối khóc lóc nói:
“Thưa phụ mẫu, thưa ông nội, xin các vị hãy thương tình con có được không? Con một lòng một dạ với Trần gia với anh ấy.

Nhưng không ngờ lại bị đối xử như vậy.

Con tự hỏi mình đã làm gì sai tại sao anh ấy lại có thể làm như vậy với con.

Con thật sự đến đường cùng mới phải làm những việc như vậy.

Nhưng cô ta vẫn chưa chết đúng không? Con không phải là kẻ sát nhân, con chỉ muốn cảnh cáo cô ta thôi chứ không có ý đồ gì cả, vậy mà Hoa Vinh lại chỉ trích con bây giờ lại muốn đuổi con đi.

Con xin các vị hãy vì con mà chủ trì công đạo.”
Hoa Vinh nhìn cô ta diễn kịch như vậy không khỏi cảm thấy ít nhiều quá xuất sắc đi.

Ai chứ Tuyết Lưu Ly thì Hoa Vinh đã quá rõ con người giả tạo này rồi.

Nhưng từ trước đến nay anh luôn tôn trọng các vị trưởng bối nên anh mặc dù không thích cô ta nhưng anh không hề làm khó dễ gì cô ta cả.

Có lẽ sự nương tay đã tiếp tay cho cô ta, bây giờ cô ta lại cái càng quá đáng hơn.

Cô ta chẳng những không sửa đổi mà còn có ý đồ muốn ám sát Lý Tử thất.

Người như vậy anh quyết tâm không thể để cô ta tiếp tục làm loạn ở đây nữa, sự kiên nhẫn của anh đến đây đã là quá giới hạn.

“Cô có khóc lóc cũng vô ích mà thôi.

Tôi đã không còn tin lời cô nữa.

Cô rõ ràng là một phụ nữ ác độc nếu như tôi còn để cô ở lại Trần gia không biết cô sẽ lại làm ra những chuyện gì nữa.

Cô đi đi ở Trần gia này không chứa nổi cô đâu.”
Nói rồi Hoa Vinh quay sang các vị trưởng bối nói:
“Thưa phụ mẫu, thưa ông nội, cháu hôm nay bằng bất cứ giá nào cũng phải đuổi cổ cô ta đi, cho dù tung tích của Lý Tử thất mãi không tìm được, cho dù cháu không lấy bất cứ một ai thì cháu cũng không bao giờ chấp nhận cô ta làm vợ của mình được.

Xin các trưởng bối hãy hiểu cho cháu.

Đối với cháu địa vị gì đó cháu cũng không cần, cái chức thủ tướng gì đó nữa cháu không hề muốn.

Cháu chỉ muốn đuổi theo hạnh phúc đích thực của mình mà thôi.”
Ngừng một lát Hoa Vinh lại quay sang Trần Văn Hùng.


“Ông nội, từ trước đến nay cháu chưa từng cầu xin mọi người điều gì cả, nhưng lần này cháu cầu xin mọi người, xin mọi người hãy để cho cháu hủy đi hôn sự này với Tuyết Lưu Ly.

Đây là một hôn sự gượng gạo, cháu sẽ không thể nào hạnh phúc được.

Từ nhỏ đến lớn cháu luôn nghe theo sự sắp đặt của gia đình của các vị tộc trưởng, nhưng hôm nay hạnh phúc của cháu, cuộc đời của cháu xin hãy để cháu tự nắm lấy vận mệnh của chính mình.”
Nói rồi Hoa Vinh hướng về các vị trưởng bối ngồi trên kia mà quỳ xuống lại một lại.

Trần văn Hùng tay run run chỉ vào người Hoa Vinh.

“Cháu hết lần này đến lần khác làm ta tức chết có phải không? Được lắm, cháu muốn quỳ thì cháu cứ quỳ mãi ở đây đi.”
Tộc trưởng Trần văn Hùng vội vàng tức giận bỏ đi, còn phụ mẫu của Hoa Vinh cũng nhìn con trai của mình mà lắc đầu.

sau đó người trước người sau cũng đều rời đi.

Tuyết Lưu Ly sau giây phút ngỡ ngàng cô ta cũng nhanh chân dời gót theo sau mẹ của Hoa Vinh.

Những gì vừa xảy ra làm những người trong gia tộc Trần thị không bao giờ ngờ đến.

Và về đứa cháu đích tôn này, cách hành xử của Hoa Vinh vô cùng cứng rắn cho thấy một Hoa Vinh khác xa với trước đây.

“Nó đã thay đổi.”-Trần Văn Hùng nói với hai vợ chồng Trần Kỳ Minh và Cao Ngọc Oánh.

“Tất cả là vì con hồ ly tinh kia.”-Cao Ngọc Oánh tiếp lời.

Hai vợ chồng họ không còn cách nào khác chỉ có thể lắc đầu.

Về việc Hoa Vinh kiến quyết cự tuyệt hôn sự đã được sắp đặt hai người họ cảm thấy là lỗi của họ vì đã không dạy dỗ Hoa Vinh đàng hoàng.

Hoa Vinh cứ quỳ ở đó một đêm không hề đứng dậy.

Nếu không vì các trưởng bối trong gia tộc cứ bao che thì Hoa Vinh đã ngay lập tức đổi cổ Tuyết Lưu Ly kia ra khỏi đây ngay lập tức.

Sáng hôm sau, Hoa Vinh dường như đã thấm mệt, tuy nhiên anh vẫn kiên quyết với ý định của mình.

Các trưởng bối và Tuyết Lưu Ly quay trở lại đó thấy Hoa Vinh đã quỳ ở đó suốt một đêm.

“Cháu đã biết lỗi của mình chưa?”- Trần Văn Hùng lại gần Hoa Vinh hỏi lần cuối.

Hoa Vinh với khuôn mặt trắng bệt quay sang nhìn Tuyết Lưu Ly căm giận nói.

“Cho dù thế nào đi nữa cháu cũng quyết không tha cho cô ta.”.


Bình luận

Truyện đang đọc