NGANG TÀNG CÙNG ANH



Trần Văn Hùng không nói gì, cũng không tiến đến xem Hoa Vinh, ông chỉ lẳng lặng nhìn Lý Tử Thất ở đó với Hoa Vinh.

Mỗi một lời nói của cô ông đều nghe rất rõ.

Cho đến khi Lý Tử Thất mệt mỏi liền ngủ thiếp đi bên cạnh Hoa Vinh.

Trần Văn Hùng khẽ thở dài rồi âm thầm ra ngoài khép cửa lại.

“Bác sĩ, tình hình của cháu tôi sao rồi?”-Trần Văn Hùng ngay lập tức đến gặp vị bác sĩ trực tiếp chữa trị cho Hoa Vinh.

Vị bác sĩ liền bày ra vẻ mặt nghiêm trọng.

“Ông Trần, có điều này tôi phải nói cho ông biết.

Thật ra tình hình của cháu ông khá là nặng thật sự tôi cũng không biết được khi nào anh ta có thể tỉnh lại hoặc cũng có thể sẽ mãi mãi không tỉnh lại.

Tôi biết điều này vẫn là khó chấp nhận nhưng tôi muốn nói với người nhà để chuẩn bị tâm thế từ trước.”
Trần Văn Hùng nghe vậy thì càng thêm đau lòng.

Ông muốn khóc cũng không ra nước mắt nữa.

Ngay khi dặn dò và gửi gắm Hoa Vinh cho vị bác sĩ, ông thất thểu ra về.

Bước chân ông loạng choạng như sắp ngã.

Đây là chuyện tốt mà ông đã làm cho cháu của ông sao? Sự ích kỷ hay vẻ hào nhoáng của một gia tộc lớn đã ép Hoa Vinh phải rơi vào tình cảnh như vậy.

Trần Văn Hùng cuối cùng cũng hiểu được chuyện như vậy thật sự là không đáng một chút nào.

So với những chuyện về của cải hay vị thế của gia tộc, tính mạng của người thân là quan trọng hơn tất cả mọi điều.

Lôi Hạo Nhiên sau khi thấy Trần Văn Hùng bước ra từ phòng bệnh với vẻ mặt không tốt liền ngay lập tức chạy vào trong thì thấy Lý Tử Thất nằm gục xuống bên cạnh Hoa Vinh ngủ.

Chắc có lẽ vì quá mệt mỏi.

Nhưng cũng thật kỳ lạ, mặc dù Lý Tử Thất là phụ nữ nhưng cô vốn dĩ là có tập luyện qua võ công không thể nào tự dưng lại yếu ớt đến như vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lôi Hạo Nhiên cảm thấy vô cùng lo lắng cho an nguy của cô.


“Lý Tử Thất.” -Lôi Hạo Nhiên đến bên cạnh lay cô dậy.

Lý Tử Thất từ từ mở mắt ra.

“Tôn Hạo có chuyện gì vậy? Có phải anh ấy tỉnh rồi không?”
Lôi Hạo Nhiên lắc đầu.

“Không phải.

Tôi chỉ là lo cho cô.

Trông cô không được khỏe cho lắm có cần khám bác sĩ không.”
Lý Tử Thất nghe vậy liền lắc đầu.

“Tôi không sao, chỉ là hơi mệt và buồn ngủ.

Chắc tại vì những chuyện đã xảy ra nên tôi nhất thời chưa bình tâm lại.”
“Ông ấy có làm khó cô không?” -Lôi Hạo Nhiên hỏi lại.

“Ông ấy là ai? Cậu nói gì vậy tôi không hiểu?” -Lý Tử Thất ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Lôi Hạo Nhiên nhất thời cảm thấy vô cùng quái lạ.

Rõ ràng là anh thấy ông ta đã bước vào phòng bệnh và đã ở đó một lát nhưng Lý Tử Thất lại nói rằng không hay biết.

Chắc có lẽ Trần Văn Hùng chỉ đứng nhìn từ xa một lát rồi lặng lẽ đi ra.

Lôi Hạo Nhiên nhất thời cảm thấy quái dị không biết ông già đó nghĩ những gì.

Còn về số phận của Tuyết Lưu Ly, sau khi bị Trần Kỳ Minh cho người bắt lại, ngay lập tức đã được giao cho cảnh sát cùng với bằng chứng là ly trà có độc ngay tại hiện trường nên cô ta chẳng thể nào chối tội được nữa.

Mặc khác cho dù cô ta là con gái của Thượng nghĩ sĩ nhưng những người trong gia tộc Trần thị không hề có ý định tha cho cô ta.

Bố của cô ta khi biết tin liền ngay lập tức nhờ luật sư bào chữa cho cô ta.

Nhưng Trần Kỳ Minh cũng quyết không để yên.

Ông yêu cầu bên công tố dù bất cứ giá nào cũng phải khởi tố vụ án này và phải để cho cô ta nhận được phán quyết tội danh thành lập.

Với những chuyện ác độc mà cô ta đã làm, cầm chắc sẽ phải ở tù không biết chừng nào mới được ra.


Bố của cô ta cũng vì chuyện của cô ta mà danh tiếng bị tổn thất nghiêm trọng.

Cả cái ghế thượng nghị sĩ của ông ta còn khó giữ huống chi là giúp đỡ con gái.

Sau khi tìm mọi cách để bào chữa nhưng không có cách nào để lật được án lại.

Bên phía gia tộc của Tuyết Lưu Ly luôn đệ đơn kháng cáo nhưng tòa án luôn bác bỏ.

Cũng bởi vì lão ta vốn dĩ không phải là một Thượng nghĩ sĩ tốt thế nhưng do e dè thế lực của ông ta nên trước nay không ai dám động đến ổ kiến lửa.

Nhưng bây giờ chuyện của con gái ông ta phạm tội, ngay lập tức những đơn thưa kể tội những việc làm bất chính từ trước đến giờ của ông ta đồng loạt được trình lên tòa án tối cao.

Sự việc có lẽ càng lúc càng nghiêm trọng hơn ông ta nghĩ.

Tại bệnh viện trung tâm thành phố S, Tôn Hạo sau khi dưỡng thương được nửa tháng thì đã khỏi hẳn.

Bây giờ anh đã có thể xuất viện.

Nhưng Tôn Hạo vẫn chọn ở lại để cùng với Lôi Hạo Nhiên chăm sóc Hoa Vinh.

Còn về phần Cao Ngọc Oánh, chất độc trong người bà cũng đã hoàn toàn được loại bỏ.

Sau khi đi làm thủ tục xuất viện cho vợ mình, Trần kỳ Minh cùng với Cao Ngọc Oánh không về nhà vội mà trực tiếp đến bệnh viện thành phố S để thăm con trai của họ.

Hai người cùng nhau sánh đôi bước vào phòng bệnh của Hoa Vinh phát hiện Lý Tử Thất vẫn đang ở bên cạnh để chăm sóc cho con trai mình.

Hai vợ chồng họ nhìn nhau ái ngại.

Lý Tử Thất cũng nhất thời cảm thấy bối rối mặc dù Hoa Vinh hôn mê như vậy không tránh khỏi việc có ba mẹ đến thăm nhưng sau những lần gặp mặt đó tại Trần gia, Lý Tử Thất cũng vẫn là cảm thấy e ngại khi nhắc đến người nhà của Hoa Vinh huống chi bây giờ là gặp mặt trược tiếp như thế này.

Là cô chưa chuẩn bị kỹ và cũng chưa biết phải dùng tâm thế như thế nào để đối mặt và cư xử với họ.

Suy nghĩ đi suy nghĩ lại, Lý Tử Thất cúi đầu một cái chào hai vị trưởng bối rồi định cất bước đi ra ngoài.

“Con hãy ở lại đi.

Chúng ta có chuyện muốn nói với con.”

Lý Tử Thất nhất thời cảm thấy bất ngờ nhưng vẫn đồng ý ở lại.

“Vâng.”
Ba người cùng nhau ngồi xuống ghế ngồi.

Lý Tử Thất kể sơ qua về tình hình của Hoa Vinh cho hai người nghe.

Đại khái là việc Hoa Vinh đã qua thời gian nguy hiểm nhưng vẫn còn hôn mê tới nay đã gần hai tháng.

Hai vợ chồng họ nhìn nhau rồi nhìn Lý Tử Thất cảm thấy vô cùng áy náy.

“Chuyện lần này chúng ta thật sự là xin lỗi con.

Vốn dĩ chúng ta cũng không hề muốn chuyện này xảy ra.”-Cao Ngọc Oánh đã xuống giọng hẳn.

Lý Tử Thất cười hiền từ.

“Không sao.

Những chuyện đó đối với con đã không còn quan trong nữa.

Bây giờ con chỉ hy vọng anh ấy có thể tỉnh lại.

Còn chuyện sau này con xin hứa với hai người sau khi anh ấy khỏe lại con sẽ chủ động rời xa anh ấy để mọi người không phải khó xử nữa.”
Trần Kỳ Minh và Cao Ngọc Oánh không ngờ Lý Tử Thất lại có thể nói thế.

Vậy mà bấy lâu nay họ vẫn nghĩ là Lý Tử Thất chỉ là một đứa con gái ham tiền và quyền.

Nếu như không có chuyện này xảy ra có lẽ họ sẽ không bao giờ hiểu được.

“Con à.

Chúng ta không phải có ý đó, chúng ta chỉ…”
Trần Kỳ Minh chưa nói hết câu, Lý Tử Thất đã bỗng nhiên đưa tay lên xoa đầu, trông như sức khỏe của cô có vấn đề.

“Con làm sao vậy? Bác sĩ, bác sĩ đâu rồi.”- Trần Kỳ Minh vội la to.

Lý Tử Thất cố gắng gượng cười nói.

“Thưa bác, cháu không sao ạ.

không cần phải gọi bác sĩ đâu ạ.”
“Con nói vậy là không được rồi.

Nếu đã bị bệnh tại sao lại không chịu khám bác sĩ.”- Cao Ngọc Oánh cũng lo lắng không kém.


Lý Tử Thất đắn đo suy nghĩ một hồi lâu sau đó quyết định nói sự thật.

“Thật ra con không phải bị bệnh mà là con có thai rồi.”
“Sao, có thai.”- Phu phụ hai người đều đồng loạt ngạc nhiên nói.

Nhưng sau đó lại cười tươi nhìn Lý Tử Thất với ánh mắt trìu mến.

“Chuyện đã như vậy sao con không nói sớm.” -Trần Kỳ Minh vuốt râu.

“Thật ra từ lúc con bị ngất đi lần trước bác sĩ đã khám và thông báo cho con biết rồi.

Nhưng vì sao đó vì bận chăm sóc cho anh ấy nên con định sẽ giữ bí mật.” -Lý Tử Thất bộc bạch.

Cao Ngọc Oánh tiến đến khẽ ôm cô vào lòng.

“Con dâu à.

Tại sao con có thai mà không quan tâm đến sức khỏe của mình như vậy, lại còn có ý định rời đi nữa.

Thật ra hai người chúng ta lần này đến đây ngoài việc thăm Hoa Vinh ra còn muốn đến đây để nói cho con biết, từ nay về sau chúng ta sẽ không ngăn cản chuyện tình cảm của hai đứa nữa.

Chuyện hôn sự để khi nào Hoa Vinh tỉnh lại sẽ do hai con tự quyết định.”
Nói rồi Cao Ngọc Oánh quay sang Trần kỳ Minh.

“Đúng không lão gia.”
Trần Kỳ Minh nghe vợ mình nói cũng gật đầu ưng thuận.

“Đúng là như thế.

Con hãy cứ yên tâm ở lại chăm sóc cho Hoa Vinh và đứa trẻ trong bụng của con đi, đừng làm chuyện dại dột nữa.”
Lý Tử Thất nhất thời được bố mẹ Hoa Vinh chấp nhận liền cảm thấy vui đến phát khóc.

Cô nhất thời lúng túng không biết nói gì chỉ lắp bắp câu cảm tạ.

Chuyện đến bất ngờ như vậy khiến Lý Tử Thất không kịp phản ứng ra sao.

Cô quay lại phía giường bệnh đến bên cạnh Hoa Vinh nói với anh.

“Hoa Vinh, anh đã nghe thấy gì không? Chuyện của chúng ta đã được người lớn đồng ý rồi.

Không phải anh nói sẽ tổ chức hôn lễ thật hoành tráng cho em sao? chẳng phải anh nói sau khi cưới chúng ta sẽ cùng đi hưởng tuần trăng mật vòng quanh thế giới sao? Anh hãy mau tỉnh lại đi, để mọi ước nguyện của chúng ta đều trở thành hiện thực.”
Nói rồi cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán anh.

Có lẽ đối với Lý Tử Thất bây giờ, chờ đợi cũng là một niềm hạnh phúc..


Bình luận

Truyện đang đọc