NGANG TÀNG CÙNG ANH



Bên ngoài, trời đã sáng hẳn.

Mặc dù còn chưa chính thức vào thu nhưng nằm trên mặt đất, còn chịu trói đã khiến Lý Tử Thất cảm thấy hơi lạnh.

Nếu chuyến này được cứu ra, cô nhất định sẽ tự thưởng cho bản thân một giấc ngủ ngon trên giường êm nệm ấm, sau đó nằm liền nửa ngày.
Lý Tử Thất nghe thấy chúng nói chuyện điện thoại.

Có vẻ như là đang trao đổi với cấp trên.
“...”
“Không thể nào! Sao hắn về sớm vậy được!”
“...”
“Đã giải quyết xong rồi? Đúng là không thể coi thường tên này.”
“...”
“Vâng, tôi ngay lập tức liên lạc.”
Trần Hoa Vinh đã về? Liệu có phải là tên này đã đoán được ý định của cô cho nên về canh chừng không nhỉ?
Lý Tử Thất tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyện người kia gấp gáp trở về là bởi vì lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện.
Trong chiếc Wrangler đang phi như bay trên đường, Trần Hoa Vinh và Lôi Hạo Nhiên còn đang bàn bạc phương án tác chiến.

Cái mà bọn họ lo nhất là Lý Tử Thất không biết cách phối hợp.

Cho dù những lần trước, Lý Tử Thất đều tỏ ra mạnh mẽ còn có chút ngang ngược, nhưng thời gian tiếp xúc có hạn, Trần Hoa Vinh vẫn chưa thể biết chắc được trình độ của cô đến đâu.

Vạn nhất có gì bất chắc, nhất định chúng sẽ không tha cho cô.
Lúc này, điện thoại của Hoa Viên vang lên.

Là một số máy lạ.

Lôi Hạo Nhiên nhìn nhìn, chờ Lão Đại nhà mình mở máy.
“Tao đang giữ con bé ở cùng mày.”
Trần Hoa Vinh im lặng, để xem bọn chúng sẽ nói gì.
“Mày cũng nhanh đấy, quả nhiên coi trọng con nhóc.


Mau rút quân của mày ở Tam giác vàng, nếu không con bé này nhất định sẽ gặp họa.”
“Chịu thôi, chắc mày cũng biết điều kiện của vụ buôn bán súng ống bên Đông Âu rồi đấy.

Giao dịch đã được thực hiện rồi.” - Trần Hoa Vinh bình tĩnh lên tiếng.

Tam giác vàng là một phần của giao dịch súng ống lần này, một lúc đắc tội hai thế lực mới khiến mọi chuyện trở nên khó khăn hơn.
“Shittt! Đừng lừa tao.

Mày vội vàng về như vậy không thể có chuyện giao dịch đã được xử lý xong.

Tao thừa biết mày chỉ đàm phán thành công, giao dịch vẫn theo yêu cầu trưa nay mới được thực hiện.”
Bọn chúng đúng là có điều tra cẩn thận.

Trần Hoa Vinh vốn muốn thăm dò chúng đã biết được đến đâu rồi, ai ngờ ngay cả thời gian giao hàng chúng cũng biết rõ
“Gặp nhau rồi nói, bọn mày đang ở đâu?”
“Ồ, muốn đàm phán? Vậy nói qua điện thoại là được rồi.

Mày đồng ý dừng, tao đồng ý thả người, thế nào?”
“Vậy thì thôi, cô ta tùy mày muốn làm gì thì làm.” - Trần Hoa Vinh lạnh lùng.

Anh có tự tin bọn chúng sẽ thất bại, dù là cướp giao dịch hay làm hại Lý Tử Thất.
“Đúng là thương nhân máu lạnh vô tình, vì tiền cái gì cũng không cần nhỉ!”
Trần Hoa Vinh lạnh lùng cúp máy, tỏ vẻ không cần nói nhiều với những kẻ không cùng chung nhận thức.
Lôi Hạo Nhiên thì đã quá quen thuộc với chuyện này.

Anh đảm bảo bọn chúng sẽ không nhịn được mà gọi điện lại thôi.
Quả nhiên, chuông điện thoại lại một lần nữa reo lên, nhưng lần này Trần Hoa Vinh không vội bắt máy.

Đến lần thứ hai điện thoại kêu lên, anh mới ung dung mở điện thoại ra, còn bật loa ngoài.
Bên kia là một tiếng chửi đổng của tên vừa nói chuyện với anh, sau đó hắn mới nói:
“Thôi được rồi, mày đã muốn nói chuyện thì đến vịnh Xanh đi.”
“Mày chắc chứ?” - Trần Hoa Vinh nhướn mày, hiển nhiên đã biết địa điểm này là giả.

“Tao sẽ thả con nhỏ khi chúng ta thỏa thuận xong.”
“Ý tao là, mày có nhớ nhầm địa chỉ không?”
Lôi Hạo Nhiên vẫn đang tiếp tục nhìn cái chấm đỏ trên bản đồ quản gia Trần gửi tới.

Từ đầu đến giờ dấu chấm đó vẫn luôn ở yên một chỗ không hề di chuyển.
“Mày…!” - tên kia không thể tin được là Trần Hoa Vinh đã tra ra được địa chỉ của bọn chúng - “Tao nói trước, mày đừng hòng bẫy bọn tao, nếu không con bé này không toàn mạng được đâu!”
Trần Hoa Vinh cười ra tiếng.
“Hẹn lát nữa gặp.” - rồi cúp máy.
Chiếc xe lao nhanh trên cao tốc, chỉ mười lăm phút nữa sẽ dừng ở cảng S.
Trong nhà kho bỏ hoang, một tên có vẻ là kẻ chỉ huy ở đây đang tức điên đạp tung mấy cái giá đỡ hàng được dựng xung quanh.

Vừa đá vừa chửi.

Lý Tử Thất nghe mà đau cả đầu.

Nhưng ít nhất cô biết là Trần Hoa Vinh đã sắp tới đây rồi.
Trần Hoa Vinh cùng Lôi Hạo Nhiên đến cảng S, còn Tôn Hạo thì đã đuổi theo bọn A Mão.
Khi hai người đến thì đã có sẵn vài tên đứng đợi trước cửa.

Tất cả điện thoại, vũ khí trên người Trần Hoa Vinh đều bị lục soát.
“Còn mày, ở lại ngoài này.” - tên đàn em chỉ vào Lôi Hạo Nhiên.
Trần Hoa Vinh nhìn Lôi Hạo Nhiên, gật đầu.
“Lão Đại!”
“Bên trong tôi xử lý được.”
Sau đó ung dung đi vào.

Lôi Hạo Nhiên hiểu được ý của Lão Đại là cậu hãy lo ngoài này đi, liền bình tĩnh lại.
Trước khi bước vào bên trong, Trần Hoa Vinh đã quan sát một lượt phía ngoài.

Bọn chúng có vẻ không thận trọng như anh nghĩ.


Sau khi bọn chúng biết được giờ giao dịch vũ khí, anh cứ tưởng bọn chúng đã giăng bẫy khắp nơi này rồi.

Nhưng dường như ngoài thiết bị nhiễu sóng thì cũng không còn gì đặc biệt.
Lý Tử Thất vừa thấy người tiến vào là Trần Hoa Vinh thì trong tâm đã vui mừng tung tóe, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại vô cùng bình tĩnh.

Thực ra cô đã mệt chết đi được rồi, chẳng còn hơi sức mà thể hiện biểu cảm nữa.

Nhưng nhận ra Trần Hoa Vinh chỉ bước vào có một mình, tâm trạng của Lý Tử Thất hơi chùng xuống.

Thứ lỗi cô mới biết Trần Hoa Vinh có mấy ngày, lại còn dưới tình huống anh ta bị thương nữa, muốn cô tin tưởng một mình anh ta đấu lại được bọn người trên tay là súng này, cô không làm được.
Chắc anh ta cũng biết đường bố trí cứu viện bên ngoài nhỉ? Lý Tử Thất tự trấn an.
Trần Hoa Vinh không nhìn Lý Tử Thất mà nhìn kẻ có vẻ là chỉ huy ở đây.

Hiển nhiên hắn không phải người liên lạc cho anh.

Bên trong nhà kho có khoảng bảy tám tên, nhìn qua đều có vẻ linh hoạt, hơn nữa võ trang đầy đủ.

Bọn chúng đương nhiên không thể coi khinh Trần Hoa Vinh đã từng chạy thoát khỏi họng súng của bọn chúng một lần nữa.
“Thế nào? Mày vẫn là quan tâm đến con bé này nhỉ? Đến nhanh như vậy?”
“Ồ, so với cô ta, tao tò mò chúng mày sẽ đàm phán chuyện gì hơn đó.”
Trần Hoa Vinh đứng trước mặt bọn chúng, biểu cảm lạnh lùng lại có chút kiêu ngạo.

Đôi mắt sâu không thấy đáy, không nhận ra được anh đang nghĩ gì, mày kiếm lẳng lặng, không nhìn ra mừng giận.

Sự bình tĩnh của anh khiến người ta có ảo giác người đàn ông này đã trải qua vô số trường hợp tương tự, không gì có thể làm khó được anh.

Nếu là người bình thường, nhất định đều bị vẻ ngoài này khiến tâm sinh tin tưởng.

Nhưng Lý Tử Thất ngeh xong lời anh ta nói thì chỉ thấy tức đến hộc máu.
Bộp, bộp, bộp! Kẻ cầm đầu vỗ tay.
“Hay lắm! Vậy tao nói nhanh.

Rút khỏi Tam giác vàng, đổi lại một giao dịch vũ khí, thế nào?”
“Nghe không hấp dẫn lắm.

Hẳn mày biết giá trị thu được từ khu Tam giác vàng lớn cỡ nào?”
“Mày còn chưa biết giao dịch vũ khí kia là gì?”

“Bọn mày so với A Mão nhất định không rành súng ống bằng.

Nếu là nói lợi nhuận của một vụ vận chuyển ma túy có khi còn thuyết phục hơn đó.”
“Đừng có được đằng chân lân đằng đầu! Tao thừa biết mày còn đang có ý định đâm lén chính phủ đấy.

Đừng tưởng bắt tay với đội đặc nhiệm quốc tế là qua mắt được bọn tao!”
Trần Hoa Vinh cười cười, vẫn là dáng vẻ coi tất cả dưới mình một bậc.
“Cho dù biết thì tao tin chắc mày cúng không làm gì được đâu.

Tao đã hợp tác với bọn họ bao lâu chứ, mày nghĩ so với cắt đứt cùng Trần Thị, bọn họ liệu có hứng thú triệt tiêu Đại Hoàng hơn không?”
Lý Tử Thất nghĩ không ngờ anh ta lại móc nối với giới chính trị sâu đến như vậy.

Cuối cùng cũng giải đáp được một phần thắc mắc của cô suốt từ hôm bị Diệp Tuyền bắt cóc đến bây giờ.
Trần Hoa Vinh giằng co với bọn họ nhưng vẫn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài.

Hướng anh đứng vừa vặn đối diện với hướng nắng chiếu vào trong kho qua ô cửa bé xíu tít trên nóc nhà.

Cũng là quay lưng lại với Lý Tử Thất.
Trần Hoa Vinh làm bộ chắp tay ra phía sau, trong mắt bọn kia lại càng là coi khinh chúng, trông rất chi ngứa mắt.

Một tay anh chắp lại, một tay không ngừng ra dấu với Lý Tử Thất.
Phải mất một lúc lâu sau, cô mới hiểu cái phất tay ấy có nghĩa là tránh qua một bên.

Lý Tử Thất mừng húm, bèn “khụ, khụ” mấy tiếng coi như mình đã hiểu.

Những kẻ kia còn đang mải đề phòng Trần Hoa Vinh, làm gì có tinh lực mà coi chừng một đứa con gái bị trói chặt tay chân chứ.

Thế là Lý Tử Thất lẳng lặng giãy giụa lui về phía góc phòng, bên đó có dựng mấy tấm ván gỗ, chắc sẽ an toàn hơn.
Nhìn súng ống trong tay mấy kẻ bắt mình, cô thừa hiểu tiếp theo sẽ là một trận đấu súng kịch liệt.
“Con nhỏ kia làm gì thế?” - không ngờ một tên lại chú ý động tĩnh của cô, vội lên tiếng.

Kẻ cầm đầu ngay lập tức cảnh giác.
“Lục soát bên ngoài! Trần Hoa Vinh, mày nhất định là đã chuẩn bị đúng không?” - tên cầm đầu mang vẻ mặt dữ tợn lên tiếng.
Lý Tử Thất và Trần Hoa Vinh đều cùng thầm kêu không ổn.
Đoàng!
Phía bên ngoài, phát súng đầu tiên đã nổ..


Bình luận

Truyện đang đọc