NGHỊCH TẬP [TINH TẾ]

“Bảo vệ kỹ nơi này, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng không thể để bất cứ ai quấy rầy Thái tử phi.”

Alan tạm thời điều động một đại đội đến, hành lang ngoài phòng bệnh 10 bước 1 tốp 5 bước 1 trạm, canh giữ bệnh viện chặt chẽ từ trong ra ngoài, Alan vẫn không an tâm, còn lệnh cho quan lễ nghi ở lại trông giữ, bản thân hắn lại một mình lên tinh hạm quay về Chủ tinh.

Quân đội của Trung tá Laughlin đã đến, Alice sẽ không xảy ra tình hình gì lớn, chuyện còn lại, Alan cần quay về Chủ tinh giải quyết từng chuyện một.

Sau khi đến hành cung Efoda, người đầu tiên Alan gặp được là phu nhân Jenny.

Chuyện Alan là dẫn đường đã lan truyền sôi nổi, tất nhiên phu nhân Jenny cũng nghe nói đến, hôm nay phu nhân Jenny trang điểm đậm nét như cũ, chẳng qua khi nhìn kỹ sẽ phát hiện được lớp trang điểm trên mặt qua loa, phu nhân Jenny cắn chặt đôi môi đỏ, hạ giọng nói: “Con thật sự là… thật sự là…”

Cho dù thế nào, từ đầu đến cuối phu nhân Jenny đều yêu thương mình thật lòng, che giấu cô lâu như vậy thật ra là hành động bất đắc dĩ, Alan rũ mắt, lặng lẽ gọi rắn Taipan của hắn ra, hiện giờ rắn Taipan đã dài mười mấy mét, vụt một cái xuất hiện trong phòng khách làm phu nhân Jenny giật mình, rắn Taipan cảnh giác nhìn phu nhân Jenny, phát ra tiếng khè khè như uy hiếp, ánh mắt phu nhân Jenny phức tạp, nhìn thú lượng tử trước mặt, lại nhớ đến con rắn Mamba của Bark, trong lòng đã hiểu rõ.

Phu nhân Jenny hiểu được dã tâm của Alan, cũng có thể tha thứ nỗi khó xử khi hắn che giấu bản thân là dẫn đường, nếu là trước đây cô có thể sẽ tức giận với Alan, mình lo toan cho nó mọi việc, nó lại giấu nhẹm mình nhiều năm đến thế, nhưng hiện giờ nhiều chuyện như vậy chắn ở trước mặt, phu nhân Jenny đã không có tinh thần để so đo mấy chuyện này, phu nhân Jenny nghiêng đầu qua lấy khăn tay lau khóe mắt, khẽ nói: “Bệ hạ ở trên lầu, con đi đi.”

Alan gật đầu, tháo súng quang tử bên hông ra đưa cho người hầu hành cung rồi lên lầu, phu nhân Jenny siết những ngón tay mảnh khảnh nhịn không được gọi Alan lại, Alan quay đầu nhìn phu nhân Jenny, phu nhân Jenny gian nan nói: “Trước khi Hoàng hậu Marian qua đời từng dặn cô một câu, cô vẫn chưa nói với con…”

Alan sửng sốt, phu nhân Jenny rưng rưng nước mắt, nghẹn giọng nói: “Chị ấy nói, nếu sau này con thức tỉnh thành lính gác, vậy cô phải ít thương yêu con đi một chút, để con sớm tự lập, gánh vác trọng trách của Đế quốc, nếu lỡ như con thức tỉnh thành dẫn đường…”

Nước mắt của phu nhân Jenny rơi xuống, trong mắt như có bùi ngùi như có kiêu ngạo, nức nở nói: “Chị ấy bảo cô nói với con, tuyệt đối, tuyệt đối đừng vì vậy mà vứt bỏ bản thân, không có ai sinh ra để bị người khác giết hại.”

Lòng Alan bỗng nóng lên, đã cách nhiều năm, tình yêu thương của người mẹ ruột lại gián tiếp truyền đến tim hắn, sống động rực nóng, nhưng vừa chạm đến lại trở nên ấm áp dịu dàng.

Cổ họng của Alan nghẹn lại, hắn gật đầu với phu nhân Jenny, xoay người đi lên lầu.

“A…” Trong thư phòng lớn, Alston giống như một con sư tử bị nhốt, vừa nóng nảy vừa nguy hiểm, “Thế mà con còn dám đến gặp ta.”

Ánh mắt Alan bình tĩnh: “Tại sao tôi không dám?”

“Đây là chuyện tốt con đi Tara làm!” Alston túm lấy văn kiện bên tay ném về phía Alan, tức giận nói, “Cấu kết bắt tay với ba vợ tốt của con để hủy hoại ta!”

Alan nghiêng mặt tránh đi, lạnh giọng nói: “Ông nghĩ sao thì tùy, lúc xảy ra chuyện tôi đã dự đoán được ông sẽ trách tội lên đầu tôi.”

“Trách tội lên đầu con?” Alston bước nhanh đến trước mặt Alan, nghiến răng nghiến lợi hận không thể nuốt tươi hắn, “Nếu không phải là con nội ứng ngoại hợp, cậu ta sẽ…”

“Là nhà Camplin!” Alan nghiêm giọng ngắt lời Alston, gầm nhẹ nói, “Nếu là tôi, tôi sẽ tiết lộ chuyện mình là dẫn đường vào thời điểm này à?! Tôi điên rồi?!” Những chuyện này vẫn không phải quan trọng nhất, đáng hận nhất là Bùi Nghiêu suýt nữa mất mạng trong trận loạn lạc này!

May mà Bùi Nghiêu không sao, nếu không… Trong mắt Alan lóe qua vẻ hung ác, cho dù là Alston hay là Camplin hay là cả Bùi Toàn, một người hắn cũng sẽ không bỏ qua, hắn sẽ khiến cho tất cả mọi người tuẫn táng theo Bùi Nghiêu!

Alston sững lại, hắn không thể ngu dốt hơn Alan, chẳng qua bị trận đả kích liên tiếp này đánh cho choáng đầu, lúc này đây bình tĩnh lại, tiền căn hậu quả lập tức trở thành một đường thẳng, trong lòng Alston hận đến cực điểm, gằn giọng nói: “Ả tiện nhân kia, sớm biết ta đã đem cô ta và phụ thân của ả…”

“Không cần hối hận.” Alan cười lạnh lẽo, “Ngay vào lúc nãy, tôi đã bí mật xử tử Anthony rồi.”

Alston thậm chí đã cảm thấy tai mình bị điếc, hắn không hoàn hồn lại được, nói không ra lời: “Con, con nói gì?”

“Hai tiếng trước Anthony đã chết.” Ánh mắt của Alan bình tĩnh, “Cho nên từ giờ xin ngài hãy yên tâm đi, cả nhà Camplin đã không gây nổi sóng gió gì nữa rồi.”

Mắt của Alston lập tức sung huyết biến thành màu đỏ, hắn giơ cao cánh tay, hận không thể dùng một chưởng quật chết Alan, Alan sớm có phòng bị, túm lấy cánh tay của Alston, cười mỉa mai nói: “Ông cho rằng tôi sẽ để ông đánh lần thứ hai à? Đừng có nằm mơ!”

Alan đẩy Alston ra, cười khằng khặc: “Sao? Chẳng phải vừa nãy còn nổi giận đùng đùng muốn giết cả nhà bọn chúng à? Hiện giờ tôi đã giải quyết phiền phức này từ ngọn nguồn cho ngài, chẳng phải ngài nên cảm ơn tôi à?”

“Ta cảm ơn con cái gì?! Cảm ơn con đã giết con trai ta?!” Sư tử của Alston gầm lên nhảy phốc về phía Alan, rắn Taipan nhanh chóng chắn trước mặt Alan, vẫy đuôi một cái quét sư tử sang một bên, Alston thở hồng hộc, trong ngực vang ầm ầm, “Giỏi, con giỏi…”

Tuy biết rõ sau lưng nhà Camplin chứa nhiều trò mờ ám, tuy biết Anthony từng làm chuyện bất lợi với mình, nhưng tốt xấu gì cũng là con trai ruột của mình, quan trọng nhất là sau khi giải quyết Alan Alston vẫn còn dùng được Anthony! Dù thế nào hắn cũng không ngờ được, vào lúc tự giữ thân mình còn khó này mà Alan vẫn dám gây ra phiền phức như vậy, hai mắt Alston đỏ ngầu, gần như sắp bóp nát lưng ghế dựa trong tay: “Tốt xấu gì nó cũng là anh trai cùng cha với con, thế mà con…”

“Không, người muốn giết anh ta không phải là tôi, là ông.” Alan nhìn Alston, “Là ông ép tôi giết anh ta.”

“Sau khi chuyện tôi là dẫn đường bại lộ, thứ ông nghĩ đến đầu tiên là đổ hết mọi tội trạng lên đầu tôi.” Alan lẳng lặng nói ra tâm sự của Alston, “E rằng lúc ban đầu ông còn hơi mừng thầm chứ gì? Dù sao chuyện của tôi thu hút ánh mắt hơn, có lẽ tất cả mọi người đều sẽ quên chuyện của Quân Viễn chinh trước đó, quay sang chú ý tôi.”

“Ông muốn hy sinh tôi để tự bảo vệ mình, nhưng rất đáng tiếc, tôi cũng không muốn chết.” Ánh mắt Alan kiên định, “Tôi và Thái tử phi của tôi, ai cũng sẽ không chết.”

Lòng Alston rét lạnh, từ nhỏ tâm tư của Alan đã độc ác, không có gì hắn muốn mà không đạt được.

Alston suy sụp ngã ngồi trên ghế, Anthony…. con lớn của hắn, thế mà đã chết.

“Giết anh ta, chẳng khác nào phá hủy tất cả nỗ lực của nhà Camplin, ha ha… Tội nghiệp lão Camplin ngủ đông nhiều tháng, cuối cùng trở thành vọng tưởng.” Alan nhìn Alston, “Như vậy, tôi mới có thể yên tâm tiến hành sắp xếp bước tiếp theo.”

Anthony đã chết, rất nhiều việc Alston làm đều bắt đầu bó tay bó chân, vốn dĩ hắn có thể tùy ý xử trí Alan, nhưng hiện giờ lại phải chịu ràng buộc của hắn – Nếu hai đứa con trai của mình đều chết, vậy chẳng khác nào cho tất cả kẻ địch một tin tức: Tới giết ta đi, ta chết rồi, ngay cả một Hoàng trữ danh chính ngôn thuận Đế quốc cũng không có.

Đây vẫn không phải là chuyện quan trọng nhất, một khi Alan cũng mất đi quyền thừa kế, trong thời gian ngắn mình lại không có người thừa kế khác, vậy những anh em họ cháu trai cháu gái của mình đều sẽ như hổ rình mồi với Hoàng vị, đến lúc đó Hoàng thất náo động, Chủ tinh sẽ hoàn toàn rối loạn.

Alston tức tối không thôi, sao mình lại đi đến hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan này!

Alston nhìn Alan đầy hung hãn: “Sắp xếp cái gì? Con có thể thu dọn tàn cục này thế nào?!”

Alan nhắm mắt lại: “Ông thoái vị, truyền ngôi Hoàng đế cho tôi.”

“Con… con nói cái gì?” Alston gần như không dám tin vào tai mình, hắn nhìn trái nhìn phải theo bản năng, thất thanh nói, “Bảo ta thoái vị?”

“Phải.” Alan nói, “Như vậy chuyện Quân Viễn chinh sẽ có cái để ăn nói — Quân chủ phạm phải sai lầm to lớn năm xưa đã tự nhận trách nhiệm thoái vị, tôi kế vị, Bùi Nghiêu chính là Hoàng hậu của Đế quốc, Bùi Toàn suy xét đến con trai của ông ta, sẽ không tiếp tục báo thù nữa, cũng có thể tháo gỡ cục diện khó khăn ngay lập tức.”

“Đừng có nằm mơ!” Alston đứng dậy nổi giận nói, “Ta không thể đồng ý! Con nghĩ rằng ta sợ Bùi Toàn? Chẳng phải cậu ta muốn báo thù à? Vậy cậu ta tiếp tục làm đi! Ta xem xem khi nào cậu ta có thể đánh giết đến Chủ tinh!”

Alston đến gần Alan, giống như điên cuồng: “Ha, ha ha… Sự cố lần này là chuyện con đã chờ mong rất lâu phải không? Ta mất đi sự tin tưởng của tất cả mọi người, con có thể thoải mái thượng vị, có phải không? Hả?!”

Alan nhìn Alston đầy lạnh lùng: “Ông cho rằng tôi bằng lòng?”

Trong mắt Alan tràn đầy chán ghét: “Ông cho rằng tôi bằng lòng tiếp nhận cục diện rối rắm này của ông?!”

Alston khựng lại, trong lòng hắn cũng rõ ràng, Alan lấy thân phận dẫn đường kế vị trong thời cuộc nhiễu nhương này, tuyệt đối không tốt đẹp hơn mình.

“Hoặc là…” Alan ngưng lại, cười lạnh, “Vào lúc này tôi rất sẵn lòng quy phục Bùi Toàn, tin rằng ông ta cũng bằng lòng chấp nhận dẫn đường của con trai mình.”

Alston thầm giật mình, Alan nâng mắt: “Ngôi vị Hoàng đế này, ông không cho tôi, tôi có thể tự mình giành lấy.”

Alston cắn răng, hắn đoán không ra binh lực trong tay Bùi Toàn, đương nhiên, chỉ dựa vào y và Alan để chống chọi với cả Đế quốc là chuyện không thể, nhưng lần này tình huống đặc biệt, Bùi Toàn chiếm lấy điểm đạo đức, mình đã mất đi lòng dân, ngẫm lại đủ loại náo loạn Bùi Toàn tạo ra trước đó, lỡ như tiếp tục… Lòng Alston càng lúc càng lạnh.

“Cho dù…” Alston nói đầy khó khăn, “Cho dù ta đồng ý, con làm sao để bào chữa chuyện con giấu diếm thân phận dẫn đường?”

Alan cười bình thản, nói ra sự sắp xếp mình đã chuẩn bị từ sớm, Alston bỗng kinh hãi: “Con… sớm như vậy con đã…”

Alan cười châm chọc nói: “Hết cách rồi, người không có chỗ để nương tựa, nhìn chung phải suy tính nhiều một chút.”

“Hiện giờ tự mình đưa vương miện quyền trượng cho tôi, để tôi chống chọi cục diện khó khăn trước mắt, hay là đợi dâng Đế quốc vào tay người khác sau cuộc loạn lạc này.” Alan ném quyền chọn lựa đến trước mặt Alston, “Bệ hạ, xin ngài tự mình suy nghĩ đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc