NGHỊCH TẬP [TINH TẾ]

“Gần đây Anthony thế nào?” Alston phất phất tay để người hầu trong phòng trà nhỏ lui ra, “Ngồi đi.”

Thượng tướng Bark gật đầu, ngồi xuống trầm giọng nói: “Tình hình thân thể vẫn ổn, quản gia và các người hầu trong hành cung nhỏ đều rất tận tâm, về tinh thần… hơi tốt hơn lúc trước chút, không buồn bực uể oải nữa, thi thoải sẽ đi dạo trong hoa viên, lúc tâm tình tốt còn nói chuyện vài câu với người khác.”

“Anthony…” Alston thở dài, “Nó mang cái yếu đuối và gặp sao yên vậy trong tận xương tủy, nó không giống Alan, lần này chắc nó đã thật sự chết tâm.”

Trước mặt ông có vài lời không tiện nói rõ, trong lòng Bark tự động phiên dịch ý của Alston: Cùng là giam lỏng, giam Alan 10 năm Alan vẫn có thể chạy ra, Anthony lại không giống vậy, hiện giờ hắn bình tĩnh lại, chính là đã thật sự từ bỏ.

Lúc Anthony mới bị giam lỏng thỉnh thoảng hắn vẫn sẽ phát chứng nóng nảy, còn điên cuồng gửi tin cho quan lễ nghi của Alston yêu cầu gặp Alston van xin hắn tha thứ, nhiều ngày trôi qua như vậy, Anthony đã dần dần thành thật, cũng không lén lút bày ra trò gì, Alston cảm khái đầy bụng, trong lòng hắn ít nhiều vẫn có chút thất vọng, cùng là con trai của mình, cùng là bị tước mất vị trí Thái tử, so với sự chịu đựng và ngủ đông của Alan, Anthony thua kém quá nhiều.

Ít nhiều gì Bark cũng có thể đoán trúng vài tâm sự của Alston, chủ động nói: “Bây giờ Điện hạ Anthony đã nhìn rõ hiện thực, không bằng giao ngài ấy lại cho ngài hoặc là vị Hoàng thân nào trông coi? Ở chỗ tôi rốt cuộc…”

“Không cần, ta còn không yên tâm về ngài sao.” Alston xua tay, “Hiện giờ nó cũng đã an phận, không khiến ngài phải tốn công sức gì, khi ngài nhớ đến cứ phái người đi xem xem, xác định nó mọi thứ vẫn ổn là được.”

Bark cúi đầu: “Cảm ơn ngài tin tưởng.” Bark không phải người ngu ngốc, đương nhiên không phải Alston tín nhiệm ông nên mới đưa Anthony đến nơi đóng quân của ông để ông trông coi, chẳng qua Alston sợ Alan sẽ không buông tha cho Anthony, Alan làm việc thâm độc bí mật, để Anthony ở đâu cũng có khả năng gặp phải chuyện ngoài ý muốn, chỉ có để Anthony ở chỗ ông, lỡ như xảy ra chuyện bất ngờ Bark khó tránh khỏi bị trách phạt, như thế Alan mới có kiêng kị, Anthony mới thật sự được an toàn.

Alston cười giượng hai tiếng, quay sang nói: “Hẳn trong hôm nay Alan sẽ quay lại phải không?”

Nhắc đến chuyện liên quan đến Tara lòng Bark trầm xuống, do dự nói: “Có lẽ vậy…”

“Hừ, lúc trước còn hứa hẹn đủ điều cam đoan với ta sẽ giải quyết vấn đề bên kia mà không tốn một binh một tướng, vừa đi có nửa tháng, cái gì cũng chưa làm ra đầu ra đuôi mà đã chạy về.” Alston bất mãn nói, “Đã nói từ sớm là không cho nó đi.”

Bark hiểu kha khá đã xảy ra chuyện gì, mập mờ nói: “Quả thật Thái tử hơi xúc động, ngài không nên đồng ý thỉnh cầu quay về của Thái tử.”

“Ta dám sao?” Alston cười lạnh, “Bùi Nghiêu bị bệnh, lúc này không phê chuẩn cho nó về chắc nó sẽ trực tiếp thống lĩnh dân Tara tạo thành tổ chức phản Đế quốc đánh thẳng về Chủ tinh quá? Ha ha… Lúc mới nhận được tin ta còn không yên lòng cho người đến hỏi, thì ra chỉ bị chứng phong nhiệt, nếu là ta, chắc mắc bệnh hủi nó cũng sẽ không về nhìn lấy một lần.”

[=))]

“Xin cẩn trọng lời nói, Bệ hạ”, Bark nghi hoặc trong lòng, lẽ nào Bùi Nghiêu bị bệnh thật? Bark thử thăm dò hỏi, “Chứng phong nhiệt cũng phân tình trạng, hiện giờ Thái tử phi Điện hạ thế nào?”

Alston nói: “Nghe nói không có vấn đề gì quá lớn, chẳng qua Bùi Nghiêu luôn có thể chịu đựng, lại không thích làm lớn chuyện, phỏng chừng không nhẹ nhàng như bác sĩ nói với ta… chắc cũng do Bùi Nghiêu không cho phép bọn họ trả lời ta đúng sự thật, đứa bé ấy…”

Thấy Alston không nổi lòng nghi ngờ Bark yên tâm, gật đầu phụ họa: “Vâng, Thái tử phi Điện hạ vẫn luôn thông cảm cho người khác.”

“Có lẽ Alan cũng dự đoán được điều này, cho nên mới không tin nó chỉ mắc chứng phong nhiệt thông thường, nhất định phải tự mình về xem xem.” Alston càng phân tích càng cảm thấy chuyện là vậy, lắc đầu nói, “Thôi, lười hao tổn tâm trí với Alan, nó thích thế nào cứ thế ấy đi.”

Bark lặng lẽ thở phào một hơi, trong ngày thường khó chơi chút cũng có chỗ tốt, không nói đến các vấn đề quan trọng, Alston chưa bao giờ dây dưa nhiều với Alan.

Trong khu nhà tại Alice, Alan vội vã vào cửa, không màng cởi áo khoác đã lên thẳng trên lầu.

“Thái tử phi nghỉ ngơi chưa?” Alan nhíu chặt mày, “Rốt cuộc là làm sao?”

Quan nội thị phục vụ ở hành lang sợ hãi cúi người nói: “Vô cùng xin lỗi, không ngờ rằng sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn này… Trước đó Thái tử phi Điện hạ vẫn yên ổn, vào ngày hôm kia, đột nhiên chán ăn, cả người không có tinh thần, tôi vội vàng gọi bác sĩ đến, sau khi bác sĩ khám mới biết Thái tử phi đã không nghỉ ngơi tốt trong nhiều ngày, hình như đã mắc chứng phong nhiệt mấy ngày trước, nhưng mà vẫn chưa nhận ra, việc này… Thái tử phi Điện hạ vẫn không nói với chúng tôi…”

“Anh ấy không nói thì các cô không nhìn ra à?!” Alan tức giận, nghiêm giọng trách mắng, “Nếu như anh ấy còn không nói, các cô định kéo dài đến khi nào?!”

“Điện hạ.” Cuối hành lang, Bùi Nghiêu mặc áo ngủ đẩy cửa đi ra, bất đắc dĩ nói, “Không liên quan đến họ, là tôi không để ý, thật ra… thật sự không có gì…”

Alan mang sắc mặt bất thiện quét mắt nhìn quan nội thị, quan nội thị biết ý, như được đại xá lui xuống.

“Đi ra làm gì? Về nằm.” Alan kéo Bùi Nghiêu vào trong phòng, sờ trán anh cau mày hỏi, “Vẫn còn sốt à?”

Bùi Nghiêu lắc đầu: “Chỉ có hôm kia đo nhiệt độ cơ thể thì hơi sốt, lúc ấy tôi cũng không cảm thấy gì… Bây giờ đã khỏe hẳn rồi.”

“Thật sao?” Alan nhìn Bùi Nghiêu không chuyển mắt, thở dài, “Là em không tốt, lúc trước nên đồng ý dẫn anh cùng đi.”

Bùi Nghiêu bật cười: “Việc này có liên quan gì đến ngài, có lẽ là do mấy ngày trước thời tiết không tốt… thật đấy, không phải tôi đang an ủi ngài, tôi vẫn cảm thấy rất tốt, không hề khó chịu chút nào.” Bùi Nghiêu áy náy nói, “Người nên nói xin lỗi là tôi, không chú ý đến thân thể của mình, làm lỡ việc quan trọng của ngài.”

Alan nhoẻn miệng cười: “Thái tử phi, ngài mới là việc quan trọng duy nhất của em.”

Vừa xuống quân hạm là Alan đã đến đây, quân trang vẫn chưa thay, Alan rất ít khi mặc như vậy, chợt nhìn thấy một thân áo gió phẳng phiu, bao tay da màu đen, giày da màu đen này của hắn, Bùi Nghiêu đột nhiên có chút không dời nổi mắt.

Vành nón của Alan kéo xuống thấp thấp, trong đôi mắt màu xanh nước biển phía dưới tràn đầy lo lắng và cưng chiều, đã nhiều ngày Bùi Nghiêu không gặp Alan, không biết là do quá mức nhớ thương hay là do tác dụng của pheromone, cả người anh hơi nhũn ra, không kiềm được muốn đến gần Alan, Alan giống như nhìn ra cơn khát cầu của Bùi Nghiêu, thấp giọng cười hỏi: “Nhớ em rồi?”

Bùi Nghiêu nén xấu hổ gật đầu, Alan tháo bao tay xuống ném sang một bên, cúi người trực tiếp bế Bùi Nghiêu đến trên giường.

“Thái tử Điện hạ đã đến rồi?” Lão quản gia Edward, người đặc biệt chạy tới từ Chủ tinh từ hai ngày trước để chăm sóc Bùi Nghiêu bệnh, hỏi quan nội thị, “Thái tử Điện hạ ở trong phòng của Thái tử phi Điện hạ à?”

Quan nội thị gật đầu: “Vâng, đã vào được một giờ.”

Edward gật đầu: “Vậy hẳn là không ảnh hưởng đến hai vị Điện hạ… Thái tử phi Điện hạ vẫn chưa uống thuốc tối nay, còn có một phần canh ngọt phải uống.”

Quan nội thị nói: “Xin đi theo tôi.”

Quan nội thị gõ gõ cửa, đợi một lúc sau quan nội thị đẩy cửa ra, Edward bưng khay đi vào.

Áo khoác mũ quân đội của Alan nằm tứ tung trên đất, Edward giống như không nhìn thấy, mặt không đổi sắc đi vào phòng ngủ lớn bên trong, Alan đang nằm cùng Bùi Nghiêu, nhìn thấy Edward Alan nở nụ cười: “Mấy ngày nay đã vất vả cho bác.”

“Hầu hạ Thái tử phi Điện hạ là chức trách của tôi.” Edward đưa một bình thuốc nhỏ cho Bùi Nghiêu, nhẹ giọng nói, “Hôm nay chỉ cần uống một liều này là được.”

Alan nâng mắt nhìn Edward, Edward thừa lúc Bùi Nghiêu quay đầu uống thuốc cười với Alan, Alan yên tâm, đây chắc là mấy loại thuốc dinh dưỡng gì đó.

Bùi Nghiêu đưa ly nước lại cho Edward, hỏi: “Bác sĩ có nói khi nào tôi có thể tiếp tục công việc không? Hiện giờ tôi đã gần như khỏe hẳn, thật sự không cần phải nằm cả ngày trên giường…”

Edward nhìn Alan, nói với Bùi Nghiêu: “Xin an tâm đừng vội, Điện hạ, chứng bệnh phong nhiệt rất dễ mắc lại, trước khi chưa xác định ngài đã hoàn toàn khỏi bệnh thì vẫn nên tĩnh dưỡng cho tốt, hơn nữa…”

Edward cười: “Bây giờ tất cả mọi người đều biết Thái tử Điện hạ rũ bỏ hết mọi công việc quay về vì ngài, lúc này ngài khỏe mạnh xuất hiện ở trường học, có lẽ…”

Edward nói nửa câu chừa nửa câu, nhưng Bùi Nghiêu đã hiểu rõ, trong lòng anh càng áy náy hơn, nói với Alan: “Xin lỗi, đều tại tôi…”

“Lại nữa.” Alan quay đầu hỏi Edward, “Vẫn còn canh phải không? Đặt ở đó là được, lát nữa con cho anh ấy uống.”

Edward gật đầu, khom người lui xuống.

Alan tựa vào bên cạnh Bùi Nghiêu, khẽ cười nói: “Đây không phải là chuyện gì lớn, đừng canh cánh trong lòng, nói thật, em không chỉ lo lắng cho anh, còn rất nhớ anh.”

“Cảm ơn ngài.” Alan nâng tay Bùi Nghiêu hôn xuống, cười, “Để em có một lý do chính đáng để về đoàn tụ với ngài.”

Bùi Nghiêu ấm áp trong lòng, thấp giọng nói: “Vẫn là việc công quan trọng…”

“Việc công quan trọng?” Alan nhướng mày, “Em còn chưa hỏi anh, sau khi em đi vẫn không nghỉ ngơi cho tốt, đây là làm sao?”

Mặt của Bùi Nghiêu hơi đỏ lên, úp úp mở mở: “Có thể là… gần đây hơi bận…”

“Có lúc nào anh không bận đâu? Vừa đúng lúc, lần này phải nghỉ ngơi cho tốt.” Alan không cho phép Bùi Nghiêu lảng tránh, hạ giọng trêu ghẹo nói, “Buổi tối không có em là không nghỉ ngơi được phải không? Lúc ngủ không được thì nghĩ chuyện gì?” Alan ghé đến bên tai Bùi Nghiêu nói mấy câu hạ lưu, mặt Bùi Nghiêu lập tức đỏ lên, Alan thấy tốt thì dừng, cười dỗ dành: “Tại em, buổi tối em sẽ dành hết cho anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc