NGHỊCH TẬP [TINH TẾ]

Buổi tối, Alan và Bùi Nghiêu đúng giờ đến trang viên Alice.

Đáng tiếc bên này mới là sáng sớm, trong trường học có một đống việc đang đợi hai người, bất chấp lệch múi giờ, Alan xoa xoa mặt đi vào phòng làm việc của mình.

“Điện hạ, Đội trưởng Cảnh vệ Trung tá Laughlin xin ngài triệu kiến.” Bùi Nghiêu đi vào phòng làm việc chậm hơn một bước, lộ vẻ khó xử: “Anh ta…”

Alan cũng không ngẩng đầu lên, vừa sắp xếp văn kiện vừa châm chọc: “Trung tá Laughlin? Anh ta gặp em làm gì? Để nhắc lại với em trong lúc nguy cấp anh ta nói toạc kế hoạch của em cho anh thế nào à? Hay là để khoe khoang hành vi bội bạc này của anh ta mang đến cho em niềm vui bất ngờ? Hay là để xin lỗi cho việc suýt chút nữa hại chết Vương phi Điện hạ của em? À, hay là vì…”

“Điện hạ…” Bùi Nghiêu dở khóc dở cười, “Ngài không phải là người không biết nghĩ cho người khác như vậy.”

“Em nghĩ cho người khác?” Alan ngẩng đầu nhìn Bùi Nghiêu đầy hứng thú, “Ai cho anh cái ảo giác này vậy, Thiếu tướng?”

Suýt chút nữa Bùi Nghiêu thốt ra là lúc sáng, may mà anh cẩn thận đã quen, nghe vậy cúi đầu nói: “Đây không phải ảo giác, ngài… trước nay ngài luôn rất dịu dàng.”

Alan nghe vậy nhếch môi cười, nói bóng nói gió: “Anh cảm thấy em rất dịu dàng à? Cảm thấy em dịu dàng khi nào? Lúc em để anh gối lên chân em ngủ bù hồi sáng? Hay là lúc xuống tinh hạm em hôn anh, thuận tiện vươn tay vào trong áo somi của anh ban nãy?”

Bùi Nghiêu lập tức xấu hổ vô cùng, Alan thật sự có loại bản lĩnh đột nhiên kéo vấn đề đến chỗ không đứng đắn, lần nào cũng làm mình trở tay không kịp, Bùi Nghiêu miễn cưỡng không làm bản thân thất thố, tiếp tục cung kính nói: “Hành động của Trung tá Laughlin lúc đó là do bất đắc dĩ, hơn nữa chúng ta cũng thật sự vì thế mà thu được lợi ích, cho nên xin ngài tha thứ cho anh ta đi, anh ta đến để báo cáo công việc lần này, ngài không gặp anh ta suốt thì anh ta không thể báo cáo kết quả công việc với cấp trên của anh ta, xin ngài… xin ngài bao dung anh ta một lần đi.”

Trung tá Laughlin đã dầm dề ở Alice mấy ngày, nguyên nhân không đâu khác — Alan không đánh giá hành động lần này cho hắn, khâu cuối cùng của nhiệm vụ lần này vẫn chưa hoàn thành, hắn căn bản không thể quay về căn cứ đóng quân.

Bùi Nghiêu sợ Alan vẫn không đồng ý, bất đắc dĩ nói thêm: “Lúc ép hỏi anh ta ngài đi đâu tôi đã từng cam đoan, sau chuyện này ngài sẽ không làm khó anh ta, ngài… ngài cũng đã đồng ý với tôi, không gây thêm phiền phức cho Trung tá Laughlin nữa.”

“Em đã đồng ý à…” Alan nhướng mày, lại ký xong một văn kiện nữa mới nói, “Được rồi, coi như em đã đồng ý đi, để không làm anh khó xử, kêu anh ta vào đi.”

Bùi Nghiêu như được đại xá, xoay người đi ra ngoài.

Không lâu sau Laughlin dè dặt đi vào phòng làm việc của Alan, Alan ngẩng đầu quét mắt nhìn hắn một cái, Laughlin vội vàng khom người nói: “Vô cùng xin lỗi, lúc trước tôi…”

“Được rồi, không cần lặp lại mấy lời vô nghĩa.” Alan im lặng một lát, sau khi chắc chắn Bùi Nghiêu đã đi đủ xa mới chậm rãi nói, “Có phân tích sự cố chưa?”

Laughlin vội vàng gật đầu, rồi trình cho Alan bản báo cáo hắn sao chép được, Alan xem tỉ mỉ một lần, lẩm bẩm: “Đây là do người của Alston viết… gần như không có bất cứ sơ hở nào.”

Laughlin khó xử nói: “Thật vậy, tôi và phó quan của tôi đã nghiên cứu cả buổi tối hôm qua, không hổ là bút tích của thư ký của Bệ hạ, dùng từ vô cùng chặt chẽ cẩn thận, chúng tôi… thật sự không thể tìm ra chỗ có thể thêm thắt.”

Alan tựa vào lưng ghế xuất thần, theo ý của hắn lúc trước, sau khi Anthony đi hắn sẽ thả dư luận ra, liên hệ sự cố lần này với chuyện Anthony đi xa lại với nhau, dụng ý không cần nói cũng biết — Làm cho tất cả mọi người biết chuyện mình sắp bỏ mạng là do Anthony tính kế.

Tuy rằng lúc trước đã giao dịch với Alston, dùng việc tăng binh lực gấp 10 đổi lấy tính mạng của Darren, nhưng hiện giờ quân quyền đã đến tay, Alan không muốn giữ lời hứa thế đấy, hơn nữa Alston cũng không thể làm gì được hắn, Alan có tự tin, Alston tuyệt đối không thể tìm được chứng cứ tin tức là do mình để lộ ra ngoài.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết có thể hoàn thành công việc này là xuống tay từ bản giải thích chính thức, trước hết tìm được lỗ hổng trong bản phân tích sự cố này, sao đó tìm một số “nhân sĩ có liên quan không muốn tiết lộ danh tính” cho ra những phát ngôn có ngôn từ mập mờ, sau đó chỉnh sửa một vài thứ, như vậy đã có thể đứng ngoài mọi chuyện, còn có thể cho Anthony đang mắc nạn một kích cuối cùng.

Nhưng mà hiển nhiên Alston cũng dự đoán được điểm này.

“Bỏ đi.” Alan không chán nản lắm, trước nay Alston cũng không dễ đối phó đến vậy, hắn có thể suy xét đến điểm này cũng là chuyện nằm trong dự kiến, Alan gõ nhẹ mặt bàn, căn dặn, “Sắp xếp các chứng cứ có ích lại một chút, truyền tin giữa Anthony và Darren tôi phân tích ra lúc trước, video đối thoại giữa tôi và Darren, camera giám sát Darren trước khi chết… Sau khi sửa sang xong thì niêm phong lại, phòng khi cần đến.”

Tuy rằng hiện giờ không tiện chủ động tiết lộ cái gì, nhưng ai biết sau này sẽ có tình huống gì, chứng cứ Anthony mưu sát em trai ruột này, sớm muộn gì mình cũng dùng đến.

Laughlin vội vàng gật đầu: “Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt.”

“Trung tá Laughlin…” Alan nâng mắt nhìn Laughlin, bình thản nói, “Hành động khinh suất của ngài lúc trước làm tôi vô cùng thất vọng, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng.”

Tảng đá lớn trong lòng của Laughlin cuối cùng cũng rơi xuống, có trời mới biết từ ngày xảy ra chuyện hắn vẫn luôn lo âu, bây giờ Alan tự mình nhắc đến làm hắn yên tâm không ít, chuyện này nói rõ Alan thật sự định cho qua, Laughlin cúi đầu thành khẩn nói: “Tôi xin lỗi ngài vì lập trường không kiên định lúc trước của tôi lần nữa, thật sự… vô cùng xin lỗi, xin ngài tin tưởng, nếu như đối phương là kẻ địch thì dù có uy hiếp tôi như thế nào tôi cũng sẽ không thỏa hiệp, nhưng đây lại là Thiếu tướng, tôi…”

“Được rồi.” Alan mất kiên nhẫn ngắt lời Laughlin, nếu không phải hắn là người của Bark, nếu không phải vì hắn chỉ nhát gan, nhưng vẫn tính là trung thành với Bark, Alan căn bản sẽ không cho hắn cơ hội nói chuyện với mình lần nữa, đồng ý với Bùi Nghiêu sẽ không làm khó hắn thì đã sao? Làm cho một quân nhân biến mất trong vũ trụ thật sự là chuyện đơn giản nhất, Bùi Nghiêu cũng sẽ không biết…

Sức mạnh tinh thần của Alan cảm nhận được Bùi Nghiêu, phạm vi cảm giác của Alan lớn hơn Bùi Nghiêu một chút, thừa dịp Bùi Nghiêu chưa nghe thấy Alan lại cảnh cáo Laughlin mấy câu, nhanh chóng đuổi hắn đi.

“Điện hạ.” Bùi Nghiêu cầm lấy một tập văn kiện đi vào, “Đây là thành tích kiểm tra tháng này của các học sinh.”

Bùi Nghiêu đưa bảng điểm đã đóng dấu cho Alan, do dự hỏi: “Ngài… không làm khó Trung tá Laughlin chứ?”

Alan lật xem bảng điểm, nói chậm rì rì: “Thiếu tướng, đừng quá quan tâm đến người đàn ông khác trước mặt em, nếu anh thật sự muốn tốt cho người đó.” Alan xuất ra bảng điểm tháng trước, sàng lọc những học sinh có thành tích nhấp nhô quá lớn ra, vừa phân tích vừa nói: “May mà Laughlin đã không còn trẻ, nếu không em thật sự sẽ ghen.”

Bùi Nghiêu cạn lời một lúc lâu, nói: “Điện hạ, ngài nghĩ nhiều rồi.”

Alan đặt văn kiện xuống mỉm cười: “Thiếu tướng, nếu ngài cũng yêu một vị có thể gọi là hoàn mỹ ở mọi phương diện, chắc ngài sẽ hiểu được sự cẩn thận và lo lắng của em không hề quá đáng.”

Bùi Nghiêu khựng lại mất tự nhiên dời tầm mắt, cho dù là bao nhiêu lần anh cũng không thể nào quen với việc Alan thả thính mình trong trường hợp làm việc như thế này, hôm nay coi như còn đỡ, trong phòng làm việc chỉ có hai người họ, nếu là bình thường, cho dù có cả đống người ngồi đây, Alan cũng có thể mặt không đổi sắc nói ra lời ban nãy một cách đường đường chính chính, sau đó tiếp tục làm việc giống như không có gì xảy ra.

So với Alan thấy biến không sợ, Bùi Nghiêu tự hổ thẹn kém cỏi không bằng.

“Được rồi trước hết đừng nói chuyện này…” Trên cơ bản thành tích của các dẫn đường đều đang tăng lên một cách ổn định, Alan khá vừa lòng, đổi chủ đề, “Có thời gian dẫn em đến khu diễn tập chơi một lát.”

Bùi Nghiêu sửng sốt: “Ngài đến đó làm gì?”

“Thực hiện huấn luyện của các dẫn đường.” Alan cười khẽ, “Thiếu tướng, ngài quên rồi à? Em cũng là một dẫn đường.”

Bùi Nghiêu nhíu mày: “Môi trường trong sân diễn tập không tốt lắm… các loại thú trùng, còn có thời tiết khắc nghiệt mô phỏng, tốt nhất ngài đừng bước chân đến chỗ đó…”

“Ngay cả nhóc gái tánh như Ryan còn không sợ vào sân diễn tập, em không bằng cậu ta chắc?” Alan chưa bao giờ để sót bất kỳ cơ hội nào có thể bôi nhọ quân địch, cười nhạo nói, “Sẵn tiện cho anh nhìn xem, thực chiến của dẫn đường cường đại chân chính là như thế nào.”

Bùi Nghiêu cố gắng kiềm nén không cười ra, gật đầu nói: “Được, tôi đi với ngài.”

“Đừng cười… Em chủ yếu là vì tổng kết chút kinh nghiệm, để thêm một ít tài liệu thực tế cho khóa học thực chiến sau này.” Alan như có điều suy nghĩ, “Còn cần phải thử xem… nhớ lúc trước em đã nói với anh, thú lượng tử của dẫn đường cũng sẽ có năng lực đặc thù của nó không?”

Bùi Nghiêu gật đầu: “Nhớ.”

“Năng lực này rất có thể được kích thích ra trong thực chiến.” Alan triệu hồi rắn Taipan của mình ra, sờ lên đầu nó một lúc cười nói, “Không biết nó thật sự có loại năng lực này hay không.”

Rắn Taipan tựa bên người chủ nhân một thoáng rồi trườn đến bên chân Bùi Nghiêu, thật ra so với Alan, nó ỷ lại Bùi Nghiêu nhiều hơn một chút… Đây là nhân loại nó nhìn thấy đầu tiên sau khi chào đời.

Bùi Nghiêu nhấc tay vỗ về trên đầu rắn Taipan vài cái rồi nghiêm túc nói: “Nhất định sẽ có, tôi đi cùng ngài đến sân diễn tập, tôi… tôi đi trước sắp xếp kiểm tra một lần, chắc chắn sẽ không có người đi vào quấy rầy ngài.” Mấy chuyện quấy rầy này nọ thật ra không là gì, chủ yếu Bùi Nghiêu sợ có người nhìn thấy chú rắn Taipan khổng lồ này.

“Được.” Alan ngưng một lát nói, “Chuẩn bị một chút, đến nửa đêm chúng ta mới trở ra.”

Bùi Nghiêu khó hiểu nói: “Ngài muốn ở trong đó lâu như vậy?”

“Tác chiến mệt mỏi có thể cũng là một bước quan trọng để kích thích tiến hóa, hơn nữa các thú trùng hoạt động tích cực hơn vào ban đêm, sẽ vui hơn.” Alan mỉm cười, nhìn Bùi Nghiêu từ đầu đến chân một lần, “Quan trọng nhất là em muốn cùng ngài đi dã ngoại thử xem, hẳn là sẽ rất thú vị.”

Bùi Nghiêu thật sự chịu không nổi ánh mắt trắng trợn của Alan, gian nan rời khỏi để đi chuẩn bị.

Bình luận

Truyện đang đọc