NGHỊCH TẬP [TINH TẾ]

“Có ba tin… có thể coi là tin tốt muốn nói với anh.” Alan đưa luôn phần mousse của mình cho Bùi Nghiêu, “Một tin về anh, một tin về em, một tin về chúng ta, anh muốn nghe tin nào trước?”

Bùi Nghiêu nâng mắt, không chút nghĩ ngợi nói: “Về ngài.”

Tuy biết Bùi Nghiêu nhất định sẽ lựa chọn như vậy, nhưng cảm giác nghe tận tai vẫn sẽ khác, Alan nhịn không được nở nụ cười, nhất thời Bùi Nghiêu có chút ngại ngùng, anh lấy khăn ăn lau miệng, ngưng một lúc vẫn kiềm nén không được thật thà truy hỏi: “Là tin gì?”

“Ngại quá, lúc nãy là đùa anh thôi, tin về em thì em phải đợi hai ngày nữa mới có thể nói với anh.” Alan cười nhận lỗi, “Đừng giận, vì hiện giờ chính em cũng không chắc chắn lắm… Tóm lại hai ngày sau em nhất định sẽ nói với anh, nói tin về anh trước nhé.”

Bùi Nghiêu tất nhiên không tức giận: “Khi có thể nói xin nhất định phải nói với tôi, tin về tôi là gì?”

Alan nói: “Ít ngày nữa anh sẽ nhận được một bức thư bổ nhiệm… Alston đã quyết định, để phu nhân Katrina nhậm chức Viện trưởng Học viện Tháp Ngà, anh đảm nhiệm chức Phó Viện trưởng.”

Bùi Nghiêu bất ngờ: “Tôi?”

“Ừ.” Alan khẳng định, “Thư bổ nhiệm đã ban ra, có lẽ ngày mai sẽ được gửi đến tay anh, việc này cũng không hề kỳ quái đâu Thiếu tướng, anh không cảm thấy để anh đảm nhiện vị trí này là thích hợp nhất à?”

Đủ loại hành vi phi nhân loại xảy ra trong Học viện Tháp Ngà lại dấy lên sự phẫn nộ của dân chúng một lần nữa, tuy Alston đã quyết đoán đẩy Catherine ra làm vật hy sinh, nhưng việc này vẫn không đủ để mọi người quên đi thảm kịch lần trước, các sự cố ác tính liên tiếp đã khiến cho danh tiếng của Học viện Tháp Ngà mất sạch, cái này mất cái kia lên, tuy rằng hiện giờ Alan và Bùi Nghiêu vẫn chưa làm ra được thành tích nào đủ đẹp mắt để Alston khiến Nghị viện tâm phục khẩu phục, nhưng Học viện Alice vẫn giành được sự ủng hộ trước nay chưa từng có, dẫn nguồn máu tươi mới từ Alice vào Tháp Ngà, đã là xu thế tất yếu.

Những việc này tất nhiên Bùi Nghiêu biết, chẳng qua có một điểm anh vẫn không hiểu rõ, anh nghi ngờ hỏi: “Nếu như chọn người từ Alice đi qua Tháp Ngà, người này cũng nên là ngài chứ.”

Alan cười khẽ: “Phải, trước đó khi phía Nghị viện tuyển chọn người quả thật đã chọn em, chẳng qua cuối cùng bị Alston cản lại.”

Bùi Nghiêu nhíu mày: “Bệ hạ ông ấy…”

“Alston cảm thấy tay em đã vươn quá dài.” Alan khẽ cười mỉa mai, “Trong Tháp Ngà đều là dẫn đường độc thân, tương lai bọn họ sẽ trở thành phối ngẫu của những người trên đỉnh kim tự tháp của Đế quốc, tuy rằng sau khi bị dấu hiệu dẫn đường đều sẽ sinh ra tính phục tùng với lính gác, nhưng tam quan và lập trường của bọn họ, ít nhiều vẫn ảnh hưởng đến lính gác của mình, Alston sợ em sẽ tẩy não bọn họ.”

Alan cười với Bùi Nghiêu: “Đã hiểu tại sao loại ngu xuẩn như Catherine cũng có thể làm Viện trưởng nhiều năm như vậy rồi chứ, Alston không cần người ngồi ở vị trí này có nhiều năng lực, nhưng lập trường chính trị của người này nhất định phải giống với Alston.”

“Cho nên khi có người đề nghị để em nhậm chức Phó Viện trưởng Alston đã từ chối ngay, sau đó ông ta tự mình chọn ra anh, lý do của Alston cho việc này là, anh đã là Chuẩn Vương phi Điện hạ, anh đại diện cho em, để anh hay em giữ chức cũng không có khác biệt gì lớn.” Alan cười cưng chiều với Bùi Nghiêu, “Trong này vẫn còn một tâm cơ nhỏ của Alston, có nhìn ra không?”

Bùi Nghiêu gật đầu: “Bệ hạ biết sức ảnh hưởng của ngài đối với tôi lớn bao nhiêu, ngài và tôi ai đến đảm nhận vị trí này quả thật không khác nhau lắm, duy nhất một việc không giống là… tôi là lính gác, hơn nữa còn là một lính gác độc thân, kỷ luật của Tháp Ngà nghiêm ngặt, thân phận này làm tôi không thể thường xuyên đi vào Tháp Ngà, khi sử dụng quyền hạn Phó Viện trưởng chắc chắn sẽ gặp trở ngại không nhỏ.”

Alan hài lòng gật đầu: “Alston cố ý ngó lơ điểm này, chẳng qua là vì lừa gạt người không rõ nội tình mà thôi, nhưng đối với chúng ta ít nhiều vẫn có chút lợi ích… Có còn hơn không.”

“Vị Viện trưởng mới ngài vừa nói, Ka… Katri…”

“Katrina.” Alan nói, “Katrina Herbisse.”

Bùi Nghiêu gật đầu: “Phu nhân Katrina, vị phu nhân này là ai? Bà ấy…”

Alan hiểu rõ lo lắng của Bùi Nghiêu, nói: “Yên tâm, bà ấy không giống với Catherine.”

“Katrina chỉ là một người bình thường, lúc trẻ là phóng viên, phóng viên chiến trường, khi ba mươi mấy tuổi từng bị thương, không thể lên tiền tuyến, nên lui về tiếp tục học tập chuyên sâu, sau khi tốt nghiệp ở lại trường làm giáo viên, đến hôm nay… đã làm việc trong mảng văn hóa giáo dục gần một thế kỷ.” Alan nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Lúc trước bà ấy từng làm giáo viên khí tượng ở Tháp Ngà trong mười mấy năm, tại sao lại rời Tháp Ngà thì không rõ lắm, nhưng nghe nói có chút liên quan với Catherine. Katrina luôn thích việc công ích, hơn nữa còn quan tâm đến vấn đề cô nhi sau chiến tranh, bản thân bà ấy cũng không có khuynh hướng chính trị rõ ràng, nói thế nào nhỉ… là một người vô cùng cứng nhắc, nhưng chỉ dựa vào các tài liệu hiện có để đánh giá thì bà ấy và Catherine tuyệt đối không phải là cùng một loại người.”

Tuy Alston luôn không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, mọi sự cố xảy ra lúc trước luôn có phần trách nhiệm dùng người không đúng của hắn, tuy việc lựa chọn Viện trưởng lâm thời lần này vội vàng, nhưng cũng trải qua nhiều tầng sàng lọc, tuyển chọn cẩn thận, đối với chuyện này Alan coi như yên tâm.

Bùi Nghiêu im lặng gật đầu, suy nghĩ một lát nói: “Ngài nói còn một tin liên quan đến chúng ta, là gì vậy?”

“Là ý kiến lúc trước anh đưa ra, liên quan đến việc dẫn đường có người yêu có thể không thông qua xem mắt trực tiếp tốt nghiệp, đã được áp dụng.” Alan cười với Bùi Nghiêu, “Sẽ được thi hành trong mùa xem mắt năm nay.”

Con ngươi màu mực của Bùi Nghiêu lập tức sáng lên: “Thật sao? Nhanh vậy đã thông qua rồi?”

Alan gật đầu: “Thời cơ này quá tốt, có sự cố lúc trước làm nền, còn thêm chuyện Catherine tìm chết, dự luật thông qua rất suôn sẻ.”

“Điện hạ.” Quan lễ nghi gõ cửa, thấp giọng nói, “Tiệc sắp bắt đầu, Bệ hạ mời ngài và Thiếu tướng đi xuống.”

Alan ngừng câu chuyện, gật đầu nói: “Được.”



Sau khi nán lại Chủ tinh nhiều ngày, cuối cùng Alan và Bùi Nghiêu cũng quay về Alice.

Alice đang vào cuối thu, chỉ có nửa tháng mà nhiệt độ đã giảm xuống 10 độ, ngày trở lại Alice bên này đang có mưa to, vừa lạnh vừa ẩm, thời tiết khắc nghiệt cộng với sự chênh lệch thời gian trước sau như một giữa Chủ tinh và Alice làm người ta đau đầu triệt để làm Alan bực bội, Alan không để ý đến văn kiện chất chồng thành đống trong văn phòng làm việc, trực tiếp kéo Bùi Nghiêu đi đến lầu hai khu nhà ở của mình.

“Điện hạ.” Bùi Nghiêu giãy tay ra, khẩn cầu nói: “Ngài nghỉ ngơi đi, tôi cũng không mệt, tôi có thể đi xử lý trước một ít.”

“Chuyện gì cũng không cần anh làm.”

Alan kéo Bùi Nghiêu đến bên cạnh mình, bắt đầu tháo luôn đai lưng của Bùi Nghiêu, đôi mắt của Bùi Nghiêu thoắt cái mở to, anh quay đầu liếc nhìn quan lễ nghi của Alan, lắp bắp: “Điện hạ…”

“Cậu đi trước đi, không có chuyện gì quá lớn thì đừng đến làm phiền tôi và Thiếu tướng.”

Quan lễ nghi nhóm xong lò sưởi âm tường, cúi người lui ra.

“Ngài cho rằng em muốn làm gì?” Lo rằng Bùi Nghiêu sẽ căng thẳng, Alan lùi về một bên cởi áo khoác của mình, “Thừa dịp tiếng sấm sét bên ngoài cường bạo anh à?”

Giống như chứng minh lời nói của Alan, bên ngoài cửa sổ đột nhiên nhoáng lên ánh sét, Alan lấy khăn mặt đưa cho Bùi Nghiêu, cười: “Yên tâm, loại chuyện này em thích nhịp điệu anh tình em nguyện hơn… Cởi áo khoác ra nghỉ ngơi một lát cho đàng hoàng, lau tóc đi, lò sưởi âm tường không nhanh bằng thiết bị điều hòa nhiệt độ, phải mất một lúc nữa mới ấm lên được.”

Mặt của Bùi Nghiêu hơi ửng hồng, nhưng vẫn nghe lời cởi áo khoác ra, thân trên chỉ mặc một cái áo somi, Alan thay quần áo xong thì kéo Bùi Nghiêu lên giường, lôi chăn qua đắp lên cho hai người, lò sưởi âm tường dần dần nóng lên, không lâu sau hai người đã thấy ấm áp.

Mưa bên ngoài càng đổ càng lớn, sắc trời cũng càng lúc càng đen, Alan nhẹ nhàng ôm lấy eo của Bùi Nghiêu, nhẹ giọng nói: “Vừa đúng lúc, kéo màn lại thì chẳng khác gì buổi tối… mệt không?”

Bùi Nghiêu lắc lắc đầu: “Vẫn ổn, Điện hạ…”

“Ấp ấp úng úng làm gì?” Alan nghiêng đầu qua nhìn Bùi Nghiêu, “Xấu hổ rồi? Hay là giận em?”

Bùi Nghiêu hoang mang nhìn Alan: “Giận?”

“Lúc nãy là em sai, không để ý quan lễ nghi vẫn ở đấy.” Alan cười nhận lỗi, “Em đã quen bọn họ ở bên cạnh, luôn quên chuyện này… Em đồng ý với anh sau này nhất định sẽ chú ý, không làm gì với anh ở trước mặt người khác.”

Bây giờ Bùi Nghiêu mới phản ứng lại Alan nói đến việc cởi đai lưng của mình trước mặt quan lễ nghi vừa nãy, không khỏi lại có chút ngượng ngùng, anh lắc lắc đầu: “Không có, tôi chỉ đang nghĩ lúc trước ngài nói với tôi, có một tin tức tốt liên quan đến ngài, Điện hạ… bây giờ đã tiện nói với tôi chưa?”

Alan ngẩn ra, lúc ấy hắn chỉ thuận miệng nhắc đến một câu, không nghĩ rằng Bùi Nghiêu vẫn nhớ đến tận bây giờ.

Alan không nói chuyện, Bùi Nghiêu cho rằng mình chọc Alan không vui, vội nói: “Tôi không có ý thúc giục ngài, đến khi ngài muốn nói thì nói với tôi nhé.”

Alan cười bất đắc dĩ: “Thiếu tướng, ngài cố ý làm em đau lòng à?”

Bùi Nghiêu không hiểu ý của Alan lắm, Alan cúi đầu cười: “Xin lỗi, đã lâu không có ai lo nghĩ cho em như thế… Được rồi em nói thẳng với anh vậy, anh có nhớ chuyện lúc trước chúng ta đi sân diễn tập, cố gắng muốn kích thích năng lực đặc biệt của thú lượng tử của em không?”

Bùi Nghiêu ngẩn ra gật đầu, Alan mím môi, cười nói: “Em nghĩ… hình như em đã có loại năng lực đặc biệt này rồi.”



Vở kịch nhỏ: Hoa quỳnh

Sáu giờ sáng, sau khi thức dậy Alston đi tản bộ trên tầng thượng hành cung *vui vẻ*: Vẫn còn một nụ hoa quỳnh! Nụ này khi nào nở?

Quản gia hành cung Efoda: Tầm tối nay là nở, Bệ hạ.

Alston *gật đầu*: Được, hôm qua nhiều người quá không thưởng thức kỹ càng, trông cho kỹ, tối nay ta ngủ trễ đợi xem hoa nở.

Quản gia: Vâng, Bệ hạ.



Bảy giờ sáng, sau khi thức dậy, Điện hạ Alan, vì hôm qua bữa tiệc kết thúc trễ nên ngủ lại hành cung, đi tản bộ trên tầng thượng hành cung *bất ngờ*: Vẫn còn một nụ hoa quỳnh? Nụ này khi nào nở?

Quản gia hành cung Efoda: Tầm tối nay là nở, Điện hạ.

Alan: À… Bên kia là cái gì?

Quản gia *nhìn qua, hoang mang*: Đâu có gì, thứ ngài nói là gì?

Alan *thừa dịp quản gia không nhìn thấy im lặng ngắt nụ hoa quỳnh xuống…*

Quản gia *quay đầu về*: Điện hạ!!! Ngài đã làm gì!!!

Alan: Nụ hoa rớt xuống, tôi mới nhặt lên.

Quản gia *QAQ*: Sao vậy được!!!!!

Alan *mặt không đổi sắc*: Ý của ngài là tôi nói dối?

Quản gia: Không… không phải…

Alan: Ừ, vậy hết chuyện rồi, tôi mệt, đi trước đây.



Mười một giờ tối, Alston xử lý xong các văn kiện quay lại tầng thượng, nhìn trái ngó phải…

Alston: Này? Hoa quỳnh của ta đâu?

Quản gia hành cung:…

Alston túm lấy ông rống lên: Hỏi anh đó! Hoa quỳnh của ta đâu?

Quản gia *khốn khổ*: Nghe nói, nó… đột nhiên rớt xuống…

Alston giận điên người: Anh coi ta là đồ ngu à?!!!



Mười hai giờ tối, trong khu nhà ở của Hiệu trưởng tại Alice, Điện hạ Alan gõ cửa phòng ngủ của Thiếu tướng *mỉm cười*: Mở cửa, em kêu người nấu cho anh chè hoa quỳnh nè, uống rồi ngủ tiếp…

Bình luận

Truyện đang đọc