NGHỊCH TẬP [TINH TẾ]

Hôm sau, vừa sáng là Alan và Bùi Nghiêu đã lên tinh hạm, sau khi tiến hành tuần tra theo thông lệ Bùi Nghiêu quay về khu trung tâm, Bùi Nghiêu vừa nhấn nút đóng cửa vừa khó hiểu hỏi: “Tại sao lần này mang nhiều người như vậy? Ngài đang lo lắng Bệ hạ hay Hoàng Thái tử Điện hạ sẽ gây khó dễ cho ngài à?” Nhưng lần này là đến Chủ tinh, ở trên địa bàn của Alston mang bao nhiêu người đều không có ý nghĩa, cho dù là Bùi Nghiêu trước khi vào hành cung còn phải tháo vũ khí, càng khỏi phải nói đến những kỵ sĩ này.

Alan thầm nghĩ người em phòng bị trước nay không phải là Alston hay Anthony, mà là phụ thân của anh Bùi Toàn. Năm xưa chuyện trên tàu Ngọc Trai xảy ra một lần là đủ rồi, Alan lắc đầu cười với Bùi Nghiêu: “Chỉ là làm cho tâm lý thoải mái, để em cảm thấy chúng ta không đến Chủ tinh lẻ loi một mình, được rồi…” Alan nhoài người qua kéo Bùi Nghiêu ngồi xuống, nói: “Tối qua quậy đến khuya như thế, vừa sáng ra đã kêu anh dậy, mệt không?”

Bùi Nghiêu có chút mất tự nhiên, lắc lắc đầu nói: “Không mệt.”

“Lừa ai đó?” Alan nhấc tay dùng ngón tay sờ vành mắt thâm của Bùi Nghiêu, “Bây giờ bên Chủ tinh là buổi tối, khi chúng ta đến lại là buổi sáng, vốn không nghỉ ngơi tốt được, khi đến đấy lệch giờ càng khó chịu, tại em… hôm qua không nên ghẹo anh.”

Alan cầm chiếc điều khiển nhỏ trên bàn ấn nút, một cánh cửa nhỏ kín đáo phía sau Bùi Nghiêu mở ra, bên trong là căn phòng ngủ nhỏ, Alan dặn dò: “Đi vào nghỉ một lát, lúc sắp đến Chủ tinh em sẽ gọi anh.”

Bùi Nghiêu chần chừ nói: “Theo quy định mỗi tiếng tôi phải đi tuần tra các khu, trước khi đáp tôi còn phải đến phòng điều khiển chính giám sát, lỡ như ngủ luôn…”

“Vậy cứ ngủ luôn.” Alan đứng dậy kéo Bùi Nghiêu đi vào bên trong, “Mang nhiều người vậy để làm gì?”

Alan rót cho Bùi Nghiêu cốc sữa nóng, nói: “Uống đi, uống xong rồi ngủ.”

Alan vẫn luôn nói 1 không 2 như thế, Bùi Nghiêu hết cách, đành phải thành thật uống sữa rồi nằm lên giường, Alan chỉnh ánh sáng trong phòng ngủ tối đi chút, lấy đại một quyển sách trên giá sách nhỏ ngồi bên cạnh Bùi Nghiêu bầu bạn với anh, nhất thời Bùi Nghiêu không ngủ được, nghiêng mặt qua nhìn Alan, Alan mỉm cười: “Muốn em đọc truyện cho anh?”

Giọng điệu của Alan dịu dàng, giống như dỗ dành trẻ con, Bùi Nghiêu ngượng ngùng lắc đầu, nhắm mắt lại không nhìn Alan nữa, Bùi Nghiêu có diện mạo tuấn mĩ, khi nhắm mắt lại như vậy nơi đầu mày thiếu đi mấy phần khí thế nhiều thêm vài phần hiền hòa, Alan càng nhìn càng thỏa mãn, nhịn không được vươn tay xoa nhẹ lên trán Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu ngoan ngoãn hơi ngẩng đầu lên phối hợp với động tác của Alan, Alan nghiêng người qua nằm xuống, khẽ hôn bên tai anh bất đắc dĩ nói: “Thôi không ép anh, thật sự không ngủ được thì dậy đi… nhưng không được xuống giường, nghỉ nhiều thêm một chốc vẫn tốt hơn.”

Có được sự cho phép của Alan Bùi Nghiêu vội vàng mở mắt, Alan đưa sách trong tay cho Bùi Nghiêu: “Muốn đọc không?”

Bùi Nghiêu lắc đầu: “Không, tôi nhìn ngài đọc là được.”

“Mới một lúc không sửa anh lại quên.” Alan mỉm cười nhìn Bùi Nghiêu, “Cố ý à? Muốn để em phạt anh?”

Bùi Nghiêu ngẩn ra một thoáng mới hiểu được Alan nói cái gì, mặt hơi đỏ lên, rũ mắt nói: “Xin lỗi, tôi… không quen lắm.”

“Vậy quen dần đi.” Trong mắt Bùi Nghiêu đã nhuốm màu mệt mỏi, Alan không muốn trêu anh nữa, nhẹ giọng dỗ dành, “Tựa vào em nằm một lát, cố gắng ngủ.”

Tuy rằng Bùi Nghiêu chưa từng nói rõ, nhưng Alan cảm giác được thật ra Bùi Nghiêu rất thích kiểu bên nhau dịu dàng như thế này, có lẽ là do từ nhỏ đã không có cha mẹ, lại luôn lớn lên ở trong quân, sự khát cầu tình dục của Bùi Nghiêu cũng không mãnh liệt, nhưng rất quyến luyến với kiểu thân thiết ấm áp này, Alan đắp chiếc chăn mỏng cho Bùi Nghiêu, một tay cầm sách lật từ từ, tay kia ôm Bùi Nghiêu, không lâu sau, hô hấp của Bùi Nghiêu dần trở nên bình ổn, chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Khi Bùi Nghiêu tỉnh lại đã là chuyện của mấy tiếng sau, Alan khép sách lại rút cánh tay phải không còn tri giác của mình ra, ngồi dậy nói: “Sửa soạn một chút, ở cảng có thể sẽ có phóng viên, nếu không có gì bất ngờ hẵng đã bị ngăn lại hết, nếu có tên cá biệt nào trà trộn vào hỏi anh câu gì thì anh cứ mặc kệ.”

Bùi Nghiêu gật đầu, ngẩng đầu hỏi: “Chúng ta về nhà hay đến chỗ Bệ hạ?”

“Đến chỗ Alston.” Alan đưa đai lưng của Bùi Nghiêu cho anh, cẩn thận giải thích, “Cho dù không có tình huống gì đặc thù, khi thành viên Hoàng thất về Chủ tinh chuyện phải làm đầu tiên là xin Hoàng đế Bệ hạ triệu kiến… thể hiện việc anh về Chủ tinh được Hoàng đế Bệ hạ cho phép, đây là quy định cũ từ mấy thế kỷ trước, lúc đó là vì ngăn ngừa sự tranh đấu giữa những người thừa kế, hiện giờ tuy không nghiêm khắc đến thế nữa, nhưng để tránh những lời đồn đãi không cần thiết vẫn nên tuân theo thì hơn, đương nhiên, thân là Chuẩn Vương phi Điện hạ, anh cũng phải chịu sự trói buộc của quy định này.”

Bùi Nghiêu lại cảm thấy chẳng sao cả, nói: “Tôi vốn cũng phải theo bên cạnh ngài mọi lúc, cũng vậy.”

Alan cười khẽ: “Thật ngoan, thay xong quần áo thì ra.”

Ngoài dự đoán của Alan, từ cảng đến hành cung của Alston, Alan không nhìn thấy ký giả hay bên truyền thông nào, quản gia Cecil đến nghênh đón Alan giải thích: “Để tránh cho người không liên quan ảnh hưởng đến tâm tình về Chủ tinh của ngài, trước đó Bệ hạ đã dặn dọn sạch hiện trường.”

Alan cười như không cười: “Bệ hạ thật chu đáo.”

Cecil mặt không biểu tình cúi đầu, Alan lại thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ không nói chuyện.

Không lâu sau mọi người đến hành cung Efoda, sau khi xuống tinh hạm Alan vừa khéo nhìn thấy đĩa bay nhỏ của phu nhân Jenny, hắn không khỏi mỉm cười: “Chẳng phải hôm qua phu nhân Jenny mới tràn đầy tự tin nói trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về sao?”

Cecil hơi xấu hổ, nói: “Có chút chuyện nhỏ… Thân Vương Điện hạ Adair và Điện hạ Jenny cùng nhau về.”

Alan gật đầu, cùng Bùi Nghiêu đi vào cửa lớn hành cung.

“Bé yêu.” Phu nhân Jenny mặt mày tươi rói, tươi cười ôm Alan và Bùi Nghiêu, “Cô và Adair đợi các con lâu rồi, ngồi đi.”

Alan ôm phu nhân Jenny, lại chào hỏi Thân vương Adair, sau khi hàn huyên xong Alan nhìn trái ngó phải: “Alston đâu?”

“Hiện giờ ông ấy không tiện gặp con.” Phu nhân Jenny cầm tách hồng trà người hầu vừa rót, quay người mỉm cười nói với người hầu, “Vất vả rồi, ở đây không cần giúp gì nữa, ngài có thể đi nghỉ ngơi một lát.”

Các người hầu trong phòng nghe vậy đều hiểu ra ý của phu nhân Jenny, nhao nhao lui xuống, lúc này phu nhân Jenny mới buông tách trà trong tay xuống, thấp giọng nói: “Chuyện Bệ hạ muốn bí mật xử lý Anthony… chắc con cũng biết phải không?”

Alan “vâng” một tiếng, phu nhân Jenny gật đầu nói: “Vậy chuyện lúc trước cô sẽ không nói nhiều nữa, trực tiếp nói quyết định của Alston nhé… Ông ấy chuẩn bị lấy lý do nhiễm bệnh để đón Anthony về, sau đó giam lỏng nó.”

“Bệnh tình đã nghĩ xong rồi, bệnh phổi, khí hậu bên kia không tốt không tiện cho việc dưỡng bệnh, cho nên phải đón nó về.” Phu nhân Jenny lắc đầu cười, “Một căn bệnh phổi nói nhỏ cũng nhỏ nói lớn cũng lớn, quan trọng nhất là loại bệnh này không tiện thường xuyên ra ngoài, cho dù rất lâu không lộ diện cũng có thể giải thích được.”

Alan gật đầu, kết quả này và dự đoán của hắn không khác biệt lắm.

“Con…” Phu nhân Jenny thử thăm dò, “Con không tức giận à?”

Alan bật cười: “Chuyện này từ đầu đến cuối đâu có liên quan gì tới con, con tức giận cái gì?”

“Vậy là tốt.” Phu nhân Jenny thở phào một hơi, hiền từ cười nói, “Bệ hạ sợ con không hài lòng, cho nên cố ý tránh đi, để cô đến nói với con những chuyện này, hết cách rồi… tốt xấu gì Anthony là Hoàng Thái tử, Bệ hạ không thể vô duyên vô cớ tước đoạt vị trí của nó, nếu như thật sự làm thế, vậy chuyện Anthony muốn gây bất lợi cho ba ruột cũng không thể giấu được, đừng nói là Bệ hạ, cô đây cũng không khuyến khích để vụ bê bối này bị phơi bày, dù sao thứ mất đi cũng là thể diện của cả Hoàng thất chúng ta, thứ tổn thất là lợi ích của tất cả chúng ta.”

Phu nhân Jenny ngưng một lát lại bổ sung: “Nhưng mà con yên tâm, Bệ hạ đã đồng ý với cô, vào lúc thích hợp sẽ bắt Anthony lấy lý do thân thể yếu đuối, không có sức lực gánh vác trách nhiệm của người kế vị để nhường lại vị trí Hoàng Thái tử, đến lúc đó…” Đến lúc đó Alston chỉ còn một người thừa kế là Alan, có thể biết được vị trí người kế vị sẽ về tay ai.

Alan vẫn thản nhiên như trước, không tức giận cũng không mừng thầm, Thân vương Adair biết Alan sẽ không bị những thứ bề ngoài này mê hoặc, an ủi: “Đừng trách Bệ hạ đa tâm… Tuy ở một mức độ nhất định việc giữ lại tính mạng của Hoàng Thái tử sẽ kiềm chế con, nhưng việc này cũng có chỗ tốt… Hiện giờ con còn chưa đủ lông đủ cánh, đang là thời điểm cần làm Bệ hạ yên lòng về con.”

Alan gật đầu cười nói: “Chú yên tâm, con đã sớm đoán được rồi.”

Thiết bị truyền tin của Bùi Nghiêu lấp lóe sáng lên, anh cúi đầu nhìn thoáng qua rồi đứng dậy nói xin lỗi: “Ngại quá…” Alan gật đầu với anh, Bùi Nghiêu quay người đi ra ngoài.

“Con có thể tiếp nhận là tốt nhất.” Phu nhân Jenny nhẹ giọng nói, “Bettina đã bị giam lỏng, hôm qua cô ta còn khóc lóc ỉ ôi với Aslton kìa, còn quỳ xuống cầu xin tha thứ, lần này Alston lại cứng rắn, không để ý tới cô ta… Hiện giờ Anthony còn chưa biết nội tình đâu, Bệ hạ định khống chế toàn bộ nhà Camplin xong mới gọi Anthony về, còn chưa định ra lý do, có thể là nói với nó thân thể của Bệ hạ không được tốt lắm, cần nó về… Alan?”

Phu nhân Jenny nhìn qua theo ánh mắt của Alan, tại hành lang bên cạnh bức tranh sơn dầu Bùi Nghiêu đang thấp giọng nói chuyện với người bên đầu kia của thiết bị truyền tin, phu nhân Jenny bất đắc dĩ cười nói: “Chẳng qua nó chỉ ra ngoài tiếp cuộc điện thoại mà thôi, chỉ có một lúc như thế mà con cũng không yên tâm à?”

Alan thản nhiên thừa nhận: “Dạ, không yên tâm.”

Phu nhân Jenny quay đầu nhìn Thân vương Adair, lắc đầu cười nói: “Danh hiệu vợ chồng ân ái nhất Hoàng thất chắc phải nhường lại cho người ta rồi.”

Thân vương Adair cười cầm lấy tay của phu nhân Jenny hôn xuống, không lâu sau Bùi Nghiêu quay lại, không đợi Alan hỏi đã nói trước: “Bên trường học gọi đến, không phải là chuyện gì quá nghiêm trọng, khi ngài có thời gian tôi sẽ kể cho ngài.”

Alan mỉm cười nói: “Lại quên rồi? Nói lại lần nữa.”

Bùi Nghiêu liếc nhìn phu nhân Jenny và Thân vương Adair đang mang vẻ mặt hoang mang, mặt lập tức đỏ lên, tuy ở trước mặt người khác ngại ngùng vô cùng, nhưng cho dù thế nào Bùi Nghiêu cũng không thể chống lại mệnh lệnh của Alan, anh nén cơn nóng hổi trên mặt nói lại lần nữa: “Không có chuyện gì quan trọng, khi… khi em có thời gian tôi sẽ nói… nói với em.”

Trong nháy mắt phu nhân Jenny hiểu được đã xảy ra chuyện gì, tấm tắc cười nói: “Ai ya… Alan, con đang dạy Vương phi Điện hạ của chúng ta sửa xưng hô à?”

Alan dạ một tiếng, cầm tách trà lên lười biếng nói: “Nên sửa từ sớm, không thể cứ nuông chiều ảnh.”

Bình luận

Truyện đang đọc